Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 4: Đoạt lấy Tẩy Lục Quả




Hai ngày kế tiếp sau đó, Khúc Tiểu Bạch và Phương Triết vẫn trải qua cuộc sống trong rừng núi, vẫn săn bắt gà rừng, hái trái cây dại rồi đùa nghịch bên con suối,chủ yếu chờ ngày quả chín rồi trộm hái chúng.

Hai ngày này, Khúc Tiểu Bạch còn hướng dẫn Phương Triết hít thở không khí trong lành. Khúc Tiểu Bạch gọi đó là thủ đoạn nhỏ để sử dụng túi vải. Thủ đoạn đó gọi là “Luyện Khí Quyết”. Khúc Tiểu Bạch còn bắt Phương Triết học thuộc lòng vài câu “Hướng dẫn hít thở không khí trong lành”.

Mặc dù khó học thuộc lòng, vì nội dung Phương Triết đọc thì dễ mà hiểu thì không biết ý nghĩa. Nhưng dù sao, đó là lời của Khúc Tiểu Bạch, hắn không muốn cũng phải cố gắng thuộc lòng chúng.

Điều kỳ lạ là nhờ cách hít thở không khí trong lành mà Khúc Tiểu Bạch hướng dẫn. Phương Triết thấy cơ thể mình cải biến rất lớn, ví như bước đi của hắn nhẹ nhỏm hơn, hắn đi những đoạn đường xa thoải mái hơn. Đặc biệt là lúc săn bắt gà rừng, hắn thấy dễ dàng tóm gọn gà rừng hơn trước.

Phương Triết có nghĩ đến những thủ đoạn mà Khúc Tiểu Bạch hướng dẫn, có liên quan đến “dưỡng sinh” mà Thái Y Viện đưa ra trong kinh thành. Phương pháp “dưỡng sinh” cũng dạy hít thở và vài động tác nhỏ dành cho gia đình quyền quý và thế gia.

Vì thế Phương Triết hiểu sơ về “dưỡng sinh”, nhưng so với “Luyện Khí Quyết” mà Khúc Tiểu Bạch chỉ dạy hắn, đúng là một trời một vực.

….

Lúc này, bầu trời đêm sáng lạn, ánh trăng chiếu rọi khắp ngõ ngách trong khu rừng.

Tiếng côn trùng kêu ríu rít khiến không gian càng trở nên vắng vẻ, lạnh lẽo.

Khúc Tiểu Bạch và Phương Triết lẳng lặng nấp vào một bụi cây khô, ngụy trang bởi nhiều nhành cây nên nhìn từ xa sẽ không phát hiện ra hai người.

Thêm vào đó, Khúc Tiểu Bạch còn phủ lên một lớp bột có màu phát sáng. Theo lời Khúc Tiểu Bạch thì đó là một loại bột có thể át đi hơi thở con người, và triệt tiêu mùi cơ thể con người, vì thế ẩn nấp sẽ không thể nào phát hiện được.

Ánh mắt hai người nhìn đăm đăm về cây Tủy Lục, không khí xung quanh như lắng động lại không một tiếng động, dù chỉ là tiếng nước suối chảy.

Ánh trăng sáng, thẩm thấu vào quang cảnh, rồi chiếu rọi vào Tẩy Lục Quả, phát ra quang mang nhẹ nhàng.

Lớp vỏ bên ngoài Tẩy Lục Quả chầm chậm chuyển từ màu xanh như màu lá cây, sang màu tím. Luồn dạ quang vẫn không ngừng tỏa ra.

Đến khi Tẩy Lục Quả hoàn toàn chín, thì phát sinh một tiếng va chạm, tiếng va chạm như tiếng hai cục đá ném vào nhau.

Lúc này, trừ trong khe suối, một chiếc bóng màu đen tuyền chậm rãi bò ra. Đó là một con rắn dài chừng hai thước, ngóc đầu hướng về Tẩy Lực Quả.

Phía dưới con suối cũng rung động gợn sóng, rồi bắn lên trên bờ một con cóc có hai đường vân màu đỏ máu dọc trên lưng nó.

Lúc này bỗng có một tiếng sột soạt, từ trong bụi cây phóng ra bóng dáng một con sói cao chừng ba thước. Con sói này có đôi mắt đỏ ngầu và nhe răng nanh ra gầm gừ.

Cả ba con vật đều nhâm nhe nhìn về hướng Tẩy Lục Quả.

Khúc Tiểu Bạch và Phương Triết ẩn nấp không tiếng động và không ngừng quan sát tràn diện.

Cả ba con vật nhìn như bất động, nhưng tư thế thì chầm chậm tiến về Tẩy Lực Quả.

Thình lình có một cục đá từ bên trên rơi xuống, gây ra tiếng động nhỏ. Nhưng vẫn xem như báo hiệu cho bọn chúng lao vào tranh giành.

Con cóc phóng nhanh về hướng Tẩy Lục Quả thì bị con rắn dùng đuôi quất thẳng vào bụng nó, khiến nó quăng mạnh vào vách đá.

Đuôi con rắn dính độc con cóc, bỗng nhiên bốc lên khói màu đen, rồi cháy lên. Con rắn hoảng sợ, liền lao vào con suối, muốn dập tắt ngọn lửa màu tím.

Khúc Tiểu Bạch nhìn độc từ bụng con cóc mà chảy mồ hôi ướt trán. Loại độc này, nếu mà du nhập vào nhân gian, một con cóc đó có thể giết chết cả một tòa thành.

Con rắn nhìn đuôi nó bị độc con cóc đốt cháy đen kịt. Nó bắt đầu nhìn về hướng con sói không dám động đậy.

Con sói vẫn nhìn chầm chậm vào Tẩy Lực Quả, sau đó nhìn về hướng con cóc bị ghim vào vách đá. Nó chưa chết, nhưng có thể bụng nó chứa kỳ độc, cũng là điểm yếu. Nên nó không ngóc đầu dậy được nữa.

Con sói có cảm giác an toàn, liền hướng Tẩy Lực Quả lại gần. Nó há miệng ra định nuốt trọn hai quả cùng một lúc.

Bỗng trực giác sợ hãi nó phát tác, nó giật mình định quay đầu bỏ chạy, thì phía vách đá bất ngờ sinh biến.

Một tiếng “ầm” nổ ra, một cái bóng khổng lồ từ trong vách đá lao ra với tốc độ cực nhanh.

Nó há miệng cực lớn táp ngang mình con sói, khiến con sói không thể nào thoát thân. Sau đó cái bóng ném con sói vào vách đá gây ra tiếng động cực lớn. Con sói bị nện xuống mặt đất gần đó rồi lăng ra chết tươi.

Phương Triết nhìn tràn cảnh như vậy, hai chân run rẩy như muốn khụy xuống. Khúc Tiểu Bạch vịnh lấy vai hắn rồi đẩy xuống ra hiệu hít thở thủ đoạn.

Phương Triết hít thở hai hơi, mới bình tĩnh lại.

Lúc này thình lình xuất hiện là một con đại mãng xà, hai bên mang nó có màu đỏ với hoa văn dữ tợn. Nhìn thấy con đại mãng như vậy, Phương Triết lại hít thở liền hai hơi. Sau đó mới tiếp tục quang sát.

Khúc Tiểu Bạch nắm lấy tay hắn rồi thì thầm “Một lúc nữa con bướm xuất hiện, sẽ khiến con mãng xà thất thần một hô hấp. Ta và ngươi chạy nhanh. Nếu không chạy không được!”

Phương Triết gật đầu, rồi tiếp tục quan sát tràn cảnh.

Lúc này con rắn bị đốt đuôi đã lặng lẽ biến mất, chỉ còn lại duy nhất con đại mãng còn đứng sừng sững. Nó ngửi ngửi xung quanh đánh hơi tình huống. Nó thấy an toàn, mới bắt đầu tiến lại gần Tẩy Lục Quả.

Bỗng nó dừng lại, ngửi ngửi thì phát hiện một con bướm đang vởn vơ trước mắt nó. Con bướm vỗ cánh một cái rất nhanh khiến nó không kịp phòng bị, nó bị phấn con bướm bay vào mũi. Nó cảm giác vừa rồi nó đã thất thần. Nhưng sau đó, nó không quan tâm con bướm, mà quay đầu nhìn về phía Tẩy Lực Quả. Nhưng lúc này, không còn quả nào, chỉ còn trơ trọi nhành cây đang đong đưa, chứng tỏ có kẻ nào đó đã đi trước nó một bước.

Nó nhìn dáo dát thì mới phát hiện hai cái bóng đang lao nhanh chạy ra xa khỏi con suối. Nó gầm lên giận dữ, rồi phóng nhanh đuổi theo. Nó thề nó sẽ cắn nát kẻ nào phỏng tay trên của nó.

Lúc này, khung cảnh yên tĩnh khu rừng bất đầu vang lên những tiếng sột soạt càng lúc càng lớn. Khung cảnh rượt đuổi càng lúc càng nhanh hơn.

Khúc Tiểu Bạch nắm lấy tay Phương Triết lao rất nhanh về hướng sơn trại. Có thể do cách hít thở không khí trong lành mà Khúc Tiểu Bạch chỉ Phương Triết, nên hắn chạy theo bên cạnh nhưng không mệt mỏi.

Hắn cảm giác bản năng chạy trốn của hắn, nhanh và không mệt mỏi. Có khi, hắn nhìn xuống dưới chân, phát hiện mỗi bước chân của hắn phóng đi có khi xa hơn mười thước.



Một lúc sau, Khúc Tiểu Bạch và Phương Triết về đến sơn trại. Hai người thở dốc một hồi rồi ngồi xuống một băng ghế đá trong sân diễn tập, đây là sân huấn luyện của đám thảo khấu lúc trước. Giờ bọn chúng đã bị nhốt vào nhà lao, nên sơn trại giờ này không một bóng người.

Khúc Tiểu Bạch nhìn về hướng vũ khí, nhìn về hướng bụi tro đã được đốt mấy ngày trước sau đó lắc đầu.

Phương Triết hai chân vẫn còn run rẩy nói “Con đại mãng đó còn rượt theo chúng ta không?”

Khúc Tiểu Bạch nhìn hắn nói “Nó rượt theo chúng ta cho đến chết!”

Nghe vậy, Phương Triết lẩm bẩm “Trước giờ ta chưa từng thấy con rắn nào to như vậy. Nó kích thước to chừng mười con trâu hợp lại, thật đáng sợ!”

Khúc Tiểu Bạch mỉm cười sau đó vịnh lấy vai hắn trấn an “Người bình tĩnh, bất kỳ thứ gì trên đời, có ưu điểm thì sẽ có khuyết điểm. Nó có ưu điểm về kích thước to lớn hung dữ, nhưng chắc chắn sẽ có điểm yếu chí mạng”

Phương Triết mở to mắt nhìn nàng “Ngươi, muốn đánh nhau với nó!”

Phương Triết không dám dùng từ “giết” vì từ đó ngoài khả năng tưởng tượng của hắn.

Khúc Tiểu Bạch nhìn lên bầu trời đêm, ánh sao đã không còn, trăng sáng đã lập lòe như sắp bị che khuất.

Khúc Tiểu Bạch nhìn những cây đại thụ xung quanh, nhìn những cơn gió thổi qua làm đông đưa cành lá, trong đó mang một hơi se lạnh.

Khúc Tiểu Bạch nói “Khoảng một nén nhang nữa, trời sẽ đổ mưa. Đây là một cơ hội tốt để giết con đại mãng đó. Ta sẽ dạy ngươi một thủ đoạn… lớn để đối phó với nó”

Nói rồi, Khúc Tiểu Bạch lấy từ trong túi vải ra một mảnh ngọc màu xanh bích lớn bằng hai ngón tay. Sau đó nàng cúi người xuống rồi giúp Phương Triết đeo vào bên hông.

Không đợi Phương Triết hỏi, Khúc Tiểu Bạch nhìn hắn ra hiệu im lặng rồi nghiêm túc nói “Thủ đoạn lớn này tên là Lôi...Tạc! Miếng ngọc ngươi mang chỉ đơn thuần là giúp ngươi xác định là người niệm khẩu quyết. Sau đó kết hợp với một tấm phù lục Lôi Tạc sẽ tạo ra một kích tất sát. Uy lực có thể sang bằng một ngọn núi”

Khúc Tiểu Bạch giải thích xong, liền lấy ra một tấm phù lục màu xanh lá cây, bên trên có vẽ những hình ảnh kỳ lạ mà trước giờ Phương Triết chưa từng thấy. Tấm phù lục đó nhìn như một mảnh giấy hoa văn, bề mặt trơn láng như một chiếc lá.

Sau đó, Khúc Tiểu Bạch tạo dáng niệm khẩu quyết và bắt Phương Triết làm theo. Hắn nhìn dáng đứng và hai ngón tay kẹp vào nhau của Khúc Tiểu Bạch, hơi ngẩn người một lúc mới thắc mắc hỏi “Bắt buộc phải dáng vậy sao?”

Khúc Tiểu Bạch nghe nói vậy, chợt lúng túng đứng thẳng người lại, nàng cười nói “Không, chỉ là quen thôi! Để ý hai ngón tay. Khi người ném phù lục đến vị trí con mãng xà, đến gần vị trí có thể bạo tạc được. Ngươi niệm Lôi Tạc hai chữ là xong! Chỉ đơn giản như vậy”

Phương Triết lập đi lập lại hai chữ “Lôi Tạc” một lúc rồi gật đầu xem như đã lĩnh ngộ xong.

Hắn cảm giác, lâm trận mới học nghệ có hơi thái quá. Nhưng hắn tin tưởng Khúc Tiểu Bạch. Một tiểu ăn mày, không là một tiểu cô nương mười tuổi. Nhưng có bản lĩnh hơn người.

Lúc này, bầu trời đã tối đen như mực. Trái ngược hoàn toàn với một canh giờ trước.

Một đoàn bóng đen dài ngoằn đang trườn nhẹ nhàng vào sơn trại. Hình thể nó lớn gần bằng cửa sơn trại. Nó muốn bò vào phải đập nát cánh cửa mới dễ dàng tiến vào.

Nó trườn quanh một vòng sơn trại, từ phòng cho đến bên ngoài để tìm đồ vật bị đánh cấp của nó. Nhưng nó không tìm thấy. Nó bò trở lại sân huấn luyện rồi ngẩn người nhìn lên trời. Một vài giọt nước rơi trên thân mình nó khiến nó trở nên khẩn trường. Nó không phải loại mãng xà thông thường không linh trí, nó hiểu được nếu trời mưa lớn. Nó sẽ mất dấu tên trôm đồ của nó, nó sẽ không tìm lại đồ dễ dàng.

Nó gầm lên giận dữ, rồi bắt đầu dùng đuôi phá nát những đồ vật xung quanh.

Lúc này, Khúc Tiểu Bạch và Phương Triết đang nấp trên mái nhà quan sát, và sử dụng thủ đoạn ẩn nấp nên con đại mãng không đánh hơi được.

Thình lình, cái đuôi con đại mãng khổng lồ đập xuống mái nhà, và cắt đôi mái nhà ra làm hai. Hai người không kịp đề phòng nên bị ngã nhào xuống đất và bị những mảng rơm rạ đè lên.

Khi Khúc Tiểu Bạch và Phương Triết thoát khỏi đóng đổ nát thì bắt gặp ánh mắt sát khí nhìn chầm chầm vào hai người.

Đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chầm chầm vào từng cử động nhỏ của hai người. Nó đang áp dụng địch bất động ta bất động, nó dường như rất cẩn thận. Có thể nó không dám đánh giá thấp hai con mồi bé nhỏ.

Bỗng có một mùi hương nhẹ nhàng bay ra, nó lại theo bản năng ngửi ngửi. Nó thẫn thờ một lúc rồi nhìn lại vị trí củ đã mất đi bóng dáng hai con mồi.

Nó nhìn cách xa hai mươi trượng, hai con mồi đang lao nhanh về phía cánh rừng.

Nó giận dữ đuổi theo, lần này nó chủ động tấn công. Nó sẵn sàng cắn nát bất kể đồ vật đang cản trở nó.

Khúc Tiểu Bạch cùng Phương Triết chạy rất nhanh và cũng né tránh những màn cắn xé loạn xạ của con đại mãng.

Phía sau, Khúc Tiểu Bạch vẫn dùng những con bướm “thẫn thờ” đối phó với con đại mạng. Nó bị dính thủ đoạn hai lần, sau đó cảnh giác và không còn bị “thẫn thờ” nữa.

Nên khoảng cách giữa nó và hai con mồi của nó càng lúc càng gần hơn.

Hai người chạy được một đoạn thì dừng lại trước một vách đá. Xem như đã thực sự đi vào ngõ cục.

Con đại mãng trườn tới nhìn hai con mồi dừng lại trước ngõ cục. Nó lúc này mới có cảm giác an tâm là hai con mồi bé nhỏ khó thoát được răng nanh nó.

Lúc này mưa đã bắt đầu trút xuống nặng nề. Nước mưa chảy xuống ướt hết khuôn mặt của hai người, nhưng ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào con đại mãng không dám chớp mắt.

Con đại mãng không còn do dự nữa, liền phóng nhanh về phía Khúc Tiểu Bạch, Khúc Tiểu Bạch vội vàng lấy ra phù lục chuẩn bị ứng phó. Thình lình từ trong vách đã nổ ầm lên, và bên trong phóng ra thêm một con mãng xà lao về phía Phương Triết. Vì khoảng cách gần và từ phía sau tấn công, nên Phương Triết không kịp phòng bị. Lúc này thời gian như dừng lại, Khúc Tiểu Bạch hướng phù lục về phía con mãng xà tấn công Phương Triết và ném đi. Phù lục như mũi tên bắn nhanh về phía bụng con mãng xà và đánh bật nó văng vào cây đại thụ.

Khúc Tiểu Bạch liền hô lớn “Lôi Tạc!”

Vừa dứt lời thì cái đuôi của con đại mãng đã đâm vào phần ngực của Khúc Tiểu Bạch và đánh bật nàng văng vào vách đá. Ánh mắt Phương Triết ngưng động, nhìn bóng dáng Khúc Tiểu Bạch bị đánh văng vào vách đá liền không sợ sống chết chạy nhanh lại và đỡ lấy nàng.

Nơi xa, một tiếng nổ cực lớn đánh nát thân thể con mãng xà bị dính lôi phù. Thân thể nó văng khắp nơi, chỉ còn sót lại một viên to tròn như viên ngọc.

Con đại mãng nhìn đã chết đi đồng loại nó, nó gầm thét lên phẫn nộ. Nó muốn cắn xé nát hai con mồi cho thành muôn mảnh. Nó muốn trả thù cho đồng loại của nó. Nó không chần chờ liền phóng về hướng Phương Triết.

Nó nhìn trong tay Phương Triết một vật màu xanh thì hốt hoảng dừng lại. Nó nhìn sang xác đồng loại đăng vương vãi khắp nơi. Nó không dám mạo hiểm.

Lúc này Phương Triết thủ thế và ném phù lục về hướng con đại mãng rồi thét lên “Ngươi đi chết đi!”

Tấm phù lục vừa ra khỏi tay Phương Triết một khoảng ngắn, thì bị nước mưa lớn dìm xuống. Phương Triết hoảng hồn, liền nhặt lên tiếp tục ném phù lục về hướng đại mãng xà. Nhưng phù lục không động đậy, vừa ra khỏi tay liền rơi xuống.

Phương triết liếc nhìn Khúc Tiểu Bạch đang nằm bắt động, đôi mắt nhắm chặt trong lòng hắn chợt dâng lên một loại khát vọng muốn sống. Khúc Tiểu Bạch vừa cứu hắn, hắn không muốn lại phải chết vô nghĩa nơi này.

Phương Triết nhìn trong tay tấm phù lục, ánh mắt càng trở nên kiên quyết hơn. Hắn dứt khoát chạy nhanh về hướng cánh rừng, con đại mãng xà thấy vậy liền phóng nhanh theo sau.

Phương Triết chạy nhanh, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng dừng lại ở một cây đại thụ. Trong tay hắn có thêm một vật đó là Lăng Thủy Kính, tay còn lại cầm một khúc cây thẳng, trên đầu khúc cây được xuyên một lá phù lục màu xanh.

Con đại mãng vừa xuất hiện, nhìn thấy Phương Triết thì mừng rỡ lao nhanh về phía hắn, muốn kết thúc nhanh nhất có thể.

Nó chợt nhìn trong tay con mồi bé nhỏ có một đồ vật, chưa kịp nghĩ ngợi gì thì một luồng sáng bắn vào mắt nó. Khiến nó hoa mắt, theo bản năng liền nhắm lại. Khi nó mở mắt ra, thì nhìn thấy một khúc cây lao về phía nó, nó cho là một khúc cây nhỏ đó không đủ gãi ngứa nó, nó cho là một cây trường thương sắc bén cũng chưa chắc tổn thương được nó, huống hồ là một nhánh cây khô.

“Lôi Tạc!”

Nó nghe được đối phương hô lên hai chữ, liền đế ý bụng nó đã bị dính chặt lấy một vật màu xanh. Nó gầm thét và hung hãn lao nhanh về hướng Phương Triết dự định đồng quy vu tân.

Trong thoáng chốc, một luồn tia sét từ trên trời giáng xuống thân thể nó, nó gào lên tuyệt vọng, kế tiếp là một tiếng nổ vang lên. Cơ thể nó bị đánh văng khắp nơi. Một viên châu to tròn bằng nắm đấm của hắn rơi xuống ngay vị trí con mãng xà.

Phương Triết lại gần nhặt nó lên, ngẫm nghĩ một lúc rồi bỏ vào túi vải.

Khi trở lại vách đá, nhìn thấy Khúc Tiểu Bạch đang nằm bất động mình đầy thương tích. Hắn cảm giác được cơ thể hắn nóng lên, đôi mắt hắn nóng lên như lửa đốt.

Hắn vội vàng lấy từ trong túi vải ra một Tủy Lục Quả, vừa đưa vào miệng nàng. Nhưng nàng dường như bất tỉnh, vô ý thức nên không thể nào nuốt được. Hơn nữa, hắn cũng không biết Tẩy Lục Quả có tác dụng đối với nàng hay không.

Hắn đánh liều, nhìn thật kỹ Tẩy Lục Quả rồi cho vào miệng mình nhai. Một luồng nước nóng như tràn vào cuống họng hắn, hẳn hoảng hồn nhai thật kỹ, rồi mớm nhanh cho Khúc Tiểu Bạch. Hắn sợ luồng nước nóng đó sẽ bị hắn lãng phí.

Cơ thể Khúc Tiểu Bạch cũng cảm nhận được hơi nóng từ Tẩy Lục Quả, nên khuôn mặt nàng nhăn một tí rồi từ từ trở lại bình thường.

Hắn cầm tay nàng, cảm nhận mạch đập của nàng ổn định, hắn mới thở phào nhẹ nhỏm.

Hắn ngồi xuống, bên cạnh nàng, rồi nhìn lên bầu trời. Hắn không thể nào tin được bản thân vừa trải qua sinh tử. Đây là lần đầu tiên hắn sợ, hắn sợ bản thân sẽ chết. Hắn sợ sẽ không thể nào lo lắng, chăm sóc cho Khúc Tiểu Bạch được.

Hắn chợt nhớ đến mẹ hắn từng nhắc đến Ngôn thần y ở Phù Đà Sơn, cách Câu Mộc Trấn một trăm dặm về hướng tây. Ngôn thần y được người đời tung hô là thần y có thể trị được bách bệnh.

Hắn ngẫm nghĩ “Nếu ngày mai Khúc Tiểu Bạch vẫn chưa tỉnh, ta sẽ đưa ngươi đến Phù Đà Sơn! Ngươi nhất định sẽ khỏe!”

Màn đêm thâm thẩm, ánh mắt hắn trĩu nặng rồi từ từ khép lại.

Hắn vừa trải qua sinh tử, hắn dường như không còn sợ thú dữ bên dưới mặt đất nữa. Hắn buông lỏng người, rồi chìm vào giấc ngủ. Mặc cho tiếng kêu của thú dữ, tiếng ríu rít của côn trùng vang lên khắp nơi trong rừng.