Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 346: Chương 346 Bá Tuyệt Gặp Lại Rồi!




Sáng sớm hôm sau, trên đỉnh Hoa Kiếm Phong.

Trong vườn hoa Ngũ Trảo khắp nơi được bao phủ bởi sương mù. Cảnh vật xung quanh đều bị che mờ đi.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch được phóng thích ra bên ngoài, cho nên cả hai được thỏa chí chơi trò rượt đuổi. Con Thuồng Luồng to lớn thì dùng thân thể quấn vào một mô đá nhô ra trên sườn núi cao. Cảnh tượng có phần hùng vĩ.

Lúc này, Phương Triết ngồi xếp bằng trong tiểu đình với hai mắt nhắm nghiền. Đây là nơi tu luyện thứ hai ngoài Vô Danh Động Thiên của Phương Triết. Chỉ là Vô Danh Động Thiên giờ đã trở thành một nơi tu luyện chung của nội viện đệ tử.

Hắn gấp rút trầm luân trong tu luyện là vì muốn tìm về một cảm giác quen thuộc.

Loại cảm giác này đã từng là một sự tiếc nuối cũng như là bằng chứng của sự vô dụng của bản thân đã khiến “nó” vỡ vụn.

Trong khoảng không gian bên trong thức hải, bức tượng lão đạo nhân giờ đã trở nên rõ ràng. Nhìn bên ngoài chín phần giống chân dung một lão đạo nhân bình thường mặc đạo bào. Đây là quá trình hấp thụ hai mươi mốt khối Băng Lôi Thạch ở tầng năm Vô Thượng Tông.

Còn thần hồn, vốn ngũ quan trước kia có rõ ràng nhưng vẫn chưa chân thực. Lúc này đã mười phần chân thực. Thần hồn như biến hóa thành một phân thân từ bản thể Phương Triết.

Thần hồn chân thật đến mức, bản thân Phương Triết đang tiến vào không gian thức hải giống như tự nhìn thấu bản thân thông qua một chiếc gương. Loại cảm giác này chưa từng xảy ra trước kia.

Điều đặc biệt chính là sự tồn tại của viên châu có màu hoàng kim đang di chuyển xung quanh thần hồn theo một chu kỳ nhất định. Cứ qua chín chu kỳ thì viên châu duỗi ra thành dạng sợi chỉ màu hoàng kim. Ở trạng thái sợi chỉ màu hoàng kim, quá trình hấp thụ linh khí tăng lên gấp mười lần bình thường. Trạng thái này chỉ có thể kéo dài được mười hô hấp thì sợi chỉ lại biến hóa thành hình dạng viên châu.

Khi còn ở trong động phủ Băng Lôi Sàn, ở trạng thái hôn mê bản thân hắn không nhận ra được sự quen thuộc.

Khi trở về Đạo Viện, bản thân ở vào trạng thái tỉnh táo nhất. Hắn nhận ra sợi chỉ màu hoàng kim trước kia quấn quanh cổ bức tượng lão đạo nhân chính là “tồn tại còn sót lại” của Bá Tuyệt. Thanh thần khí đã vỡ vụn khi bản thân hắn yếu kém không sử dụng được chiêu thức thứ hai “Tuyệt Lĩnh: Sát thần”. Hắn bị phản phệ, Bá Tuyệt không gồng gánh nổi cũng vỡ vụn.


Khi hắn nhớ ra những chuyện trước kia, đầu tiên là nhớ về một hình ảnh thân quen Khúc Tiểu Bạch, tiếp theo là một nỗi hối tiếc về Bá Tuyệt. Bá Tuyệt vì hắn mà vỡ vụn, hoàn toàn biến mất.

Hắn không nghĩ rằng, một sợi linh trí vô cùng mỏng manh của Bá Tuyệt vẫn còn tồn tại trong Thức Hải hắn nhưng hắn không cảm nhận được. Cho đến khi nhờ vào bức tượng lão nhân hấp thụ năng lượng băng lôi để tu bổ thần hồn, sợi linh trí Bá Tuyệt dựa theo đó dung hợp với thần hồn Phương Triết. Chính vì điều này mà hắn mới nhận ra sự tồn tại của Bá Tuyệt.

Điều này khiến hắn không ngừng hoài niệm.

Đã từng là một thanh Bạch Nhật Phi Kiếm nhỏ nhắn rồi chuyển mình thành một thanh thần khí Bá Tuyệt. Mặc dù vì thanh thần khí này mà phụ thân, phụ mẫu bị vạ lây nhưng đó là số mệnh. Hắn không thể nào trốn tránh được.

Hắn mỉm cười nói “Bá Tuyệt, gặp lại rồi!”

Bá Tuyệt - chính là viên châu màu hoàng kim như nhận ra chủ nhân kêu gọi. Nó tăng tốc độ xoay vòng đến chu thiên chứ chín, hình dạng chuyển hóa thành một sợi chỉ màu hoàng kim. Sợi chỉ màu hoàng kim như cảm nhận được một sự kêu gọi, nó đung đưa vui sướng rồi thoát ly khỏi chu kỳ xoay vòng ra bên ngoài bay lượn một vòng lớn xung quanh thần hồn Phương Triết.

Sau mười hô hấp thì sợi chỉ màu hoàng kim lại trở về vị trí cũ, tiếp tục hóa thành viên châu rồi theo chu kỳ tiếp tục di chuyển.

Tình huống này khiến Phương Triết tin tưởng, sợi chỉ màu hoàng kim đó chính là Bá Tuyệt. Nó cũng cảm nhận được lời kêu gọi của chủ nhân.

Phương Triết nội tâm mừng rỡ, ý niệm bộc phát.

Thần hồn ngoại phóng ra bên ngoài rồi lao vút lên tầng mây. Ở trạng thái này, hắn có thể tùy ý đi lại mà không bị một loại lực hút từ bên dưới mặt đất ảnh hưởng.

Hắn băng xuyên qua tầng mây đón lấy ánh mặt trời là để kiểm chứng một việc. Đó là ở trạng thái này, trước kia rất sợ ánh sáng, giờ đã không còn sợ hãi nữa.

Khi thần hồn trực tiếp đón lấy ánh mặt trời vào lúc bình minh. Ánh sáng mặt trời không hề thẩm thấu hay đi xuyên qua thần hồn mà bị bị cản lại bởi một lớp màn bảo vệ mỏng manh. Lớp màn bảo vệ này được tạo ra từ chu kỳ xoay vòng của viên châu.


Đến đây, xem như loại cảm giác sợ hãi ánh sáng mặt trời hoàn toàn mất đi. Hắn tự tin bay lượn trên tầng mây, nhìn cảnh vật bao la rộng lớn. Từng tầng mây trải dài trùng trùng điệp điệp xa xôi vô tận.

Hắn thử phóng thích thần thức thăm dò xung quanh, giới hạn ban đầu là trong phạm vị trăm dặm.

Từng cảnh vật rừng rậm, sơn phong, hải vực và thôn xóm như được thu nhỏ lại trong tầm mắt.

Hắn tiếp tục phóng thích giới hạn thăm dò lên giới hạn cao nhất trước kia là một vạn dặm.

Trong phạm vi rộng lớn này, những địa danh quen thuộc như Lạc Kiều Thôn nơi chứa Thiết Sa, Bắc Lương Lĩnh và Cổ Phong Khẩu chứa Toái Thạch nguyên liệu chế tạo Hạ Phẩm Tinh Cương Kiếm.

Tiếp theo là Mị Nguyệt Trấn, Huyền Minh Cốc hai địa danh này trước kia phải mất nhiều ngày mới có thể đến được để tìm Hỏa Thạch và Huyền Thiết dùng chế tạo thượng phẩm Lưu Quang Kiếm. Tại thời điểm này, vẫn có bóng dáng của Uông Việt đang dẫn đầu nhóm đệ tử nội viện tìm kiếm khoáng thạch. Cử chỉ này được xem như là tốt đẹp nhất mà Uống Việt từng làm.

Đến đây, hắn dừng lại một hồi để hồi phục tinh thần lực.

Sau đó hắn tiếp tục nâng giới hạn thăm dò lên mười vạn dặm, rồi hai mươi vạn dặm cho đến khi đến cực hạn là năm mươi vạn dặm. Thần hồn không thể tự kiểm soát tự động rút trở về thức hải.

Cực hạn chính là năm mươi vạn dặm, khoảng cách này có thể được xem là vượt khả năng của một tu sĩ Ngũ Phẩm thông thường.

Hắn mở mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh đã sáng lạng hơn rất nhiều.

Hắn nhận ra bản thân đã bất tỉnh qua năm ngày, hậu quả của việc vượt giới hạn chịu đựng của thần hồn ly thể.


Lúc này, Đàm Thu Nguyệt thình lình xuất hiện ở phía sau lên tiếng “Ngươi… bất tỉnh năm ngày rồi. Đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của Đàm Thu Nguyệt.

Hắn mới nói “Tiểu đệ vận dụng thần hồn ngoại phóng… thăm dò vượt quá giới hạn…”

Đàm Thu Nguyệt sửng sốt “Vượt quá giới hạn? là bao xa?”

Hắn chậm rãi nói “Năm mươi vạn dặm!”

Đàm Thu Nguyệt “a” lên một tiếng. Nội tâm nhảy dựng “Tên này có phải là người không?”

Nàng điềm tĩnh chất vấn “Phương đệ có biết, tỷ tỷ ta thăm dò được bao xa không?”

Phương Triết lắc đầu, nàng ta mới nói “Là mười vạn dặm, cực hạn chính là mười lăm vạn dặm…”

Đến lượt Phương Triết ngỡ ngàng, hắn lắp bắp “Đàm tỷ không cần thất vọng như vậy…”

Đàm Thu Nguyệt lắc đầu cảm thán “Phương đệ không cứu nổi!”

Nói xong, sắc mặt nàng có phần hòa hoãn lại. Ánh mắt nàng nhìn về phương hướng Vô Thượng Tông.

Nàng thở dài nói “Tỷ tỷ đến đây là từ biệt, Vô Thượng Tông lại phát sinh biến cố cho nên tỷ tỷ phải về…”

Phương Triết tỏ ra thất vọng nói “Không phải Đàm tỷ nói là ở lại một tháng sao?”

Nàng ta mở to mắt ra nói “Ta nói ở lại một tháng khi nào?”


Phương Triết gãi đầu rồi cười ha ha xấu hổ. Hắn chỉ là tùy tiện nói, không ngờ nàng ta lại phản ứng như vậy.

Hắn chợt nhớ một việc liền dò hỏi “Còn giao dịch… tỷ tỷ quên sao?”

Đàm Thu Nguyệt trợn mắt nhìn hắn “Phương đệ đúng là quá chú ý đến lợi ích nha!”

Nói thì nói vậy, nàng ta vẫn thoáng mỉm cười.

Nàng ta xòe bàn tay ra, tức thì xuất hiện một viên châu nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay.

Phương Triết nhận ra vật trong tay nàng chính là Lưu Ly Châu, một viên linh châu có khả năng lưu trữ một phần ký ức.

Nàng ta đưa Lưu Ly Châu cho Phương Triết rồi chậm rãi nói “Thứ Phương đệ muốn trong đây, chỉ là tỷ tỷ đã bố trí một chút thủ đoạn. Bốn mươi chín ngày sau Cấm Chế mới có thể giai phong, cho nên Phương đệ chỉ có thể nhìn mà chưa thể tu luyện được…”

Phương Triết nghe nàng ta nói vậy, bất mãn nói “Không phải như vậy là làm khó tiểu đệ sao?”

Nàng ta không nói mà chỉ nhếch miệng lên cười như thể mỉa mai hắn.

Thoáng chốc thân ảnh nàng ta biến mất.

Trong hư không truyền đến tiếng nói của nàng ta “Cưỡng chế xem qua, Lưu Ly Châu tổn hại tỷ tỷ không chịu trách nhiệm…”

Lời căn dặn sau cùng hầu như ngăn chặn ý định phá hủy Cấm Chế của Phương Triết.

Hắn cầm viên Lưu Ly Châu trong tay, ánh mắt dõi theo phương hướng Vô Thượng Tông.

Hắn mỉm cười nhủ thầm “Dù sao cũng đa tạ món quà này của Đàm tỷ!”