Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 313: Truyền thuyết về Nhân Hoàng Kiếm




Âu Dương Sinh vác thi thể thân phụ Hoàng Mập cùng Dương Tâm Nhi rời khỏi Hoàng Lăng theo hướng nam. Hướng nam chính là hướng ngược lại với phương hướng mà Hoàng Cảnh Hạo truy đuổi theo bốn tên xâm nhập đến từ Viên Không Thành.

Hai canh giờ sau, Âu Dương Sinh rời khỏi Hoàng Thành được năm mươi dặm đường.

Khu vực này đã nằm ngoài bốn bức tường thành vây quanh. Nơi đây có phần hoang vắng. Khắp nơi đều là những ngọn núi trập trùng với rừng rậm bạt ngàn.

Khi Âu Dương Sinh đến gần một con suối bên dưới một chân núi dựng đứng. Ngọn núi này có đỉnh núi băng xuyên qua tầng mây hầu như không thấy được đỉnh núi.

Hắn dự định chôn cất thi thể thân phụ Hoàng Mập bên cạnh bờ suối.

Dương Tâm Nhi thấy vậy liền góp ý “Vì sao Sinh ca không chọn bên trên đỉnh núi. Nơi này thú rừng nhiều mà khứu giác nhạy bén, sợ rằng sẽ không ổn!”

Âu Dương Sinh nghe vậy, hắn gật đầu khen ngợi “Chỉ có nàng là chu đáo!”

Nói xong, hắn vác thi thể thân phụ Hoàng Mập lên vai rồi xuất ra Thanh Phong Kiếm.

Cả hai nhanh chóng phi thẳng lên trên đỉnh núi, băng qua áng mây trên bầu trời.

Đỉnh núi rất cao, phi hành kiếm băng xuyên qua đám mây. Xung quanh điều là những áng mấy lượn lờ, nhìn vô cùng hùng vĩ.

Dương Tâm Nhi trước giờ chưa từng được bay cao như vậy, nàng ta không ngừng suýt xoa thích thú.

Khi tiến gần đỉnh núi, dọc quanh sườn núi có nhiều loài cây rừng với nhiều loại hoa đỏ thắm cả sườn núi, len lỏi những bông hoa đỏ là những đóa hoa màu vàng.

Khu cảnh vô cùng đẹp mắt.

Âu Dương Sinh đáp xuống bên trên một mảnh đất, nơi đó có một cái miếu nhỏ cũ kỹ nhưng lại không có bụi bẩn vây bám.

Hắn thấy vậy liền phóng thích thần thức thăm dò phụ cận nhưng không phát hiện có dấu vết con người sinh sống cũng như sinh vật lưu trú.

Khi đã xác định được nơi này an toàn, hắn mới chọn một vị trí đất trống bên cạnh một tảng đá phù hợp làm một bia đá tự nhiên.

Hắn để thi thể sang một bên, tiện tay dùng Thanh Phong Kiếm xuất ra vài đường kiếm, tức thì khoét sâu một hố to với chiều sâu chừng mười xích.

Hắn bế thi thể phụ thân Hoàng Mập lên rồi phóng xuống hố nhẹ nhàng đặt xuống.

Sau khi đã chôn cất xong, hắn khắc lên bia đá dòng chữ “Quân Vương Hoàng Thành Chi Mộ”.

Đến đây hắn mới cùng Dương Tâm Nhi khom người bái sâu bốn lần. Đây cũng được xem là một nghi thức tôn trọng người đã khuất.

Lúc này, từ phía sau lưng có tiếng bước chân tiến lại gần.

Âu Dương Sinh quay đầu lại, hắn bất ngờ khi nhận ra người đến là một lão nhân với bộ dáng như một lão tiều phu đốn củi trong rừng.

Sắc mặt lão có phần hòa ái, đã ngoài bảy mươi nhưng cử chỉ nhẹ nhàng tràng đầy sinh lực.

Âu Dương Sinh nhanh chóng khom người, chắp tay lại nói "Vãn bối đã quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi!”

Âu Dương Sinh không gọi là “lão bá” bình thường, mà xưng hô “tiền bối”. Bởi vì hắn sớm đã dùng thần thức thăm dò toàn bộ khu vực lân cận, nhưng không phát hiện có người sinh sống. Lão giả này xuất hiện không hề có bất kỳ dao động của linh khí xung quanh, cho nên hắn cho đây là một vị tiền bối đang sống ẩn dật.

Vị lão giả không nói, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía bia đá. Sắc mặt lão không có nhiều biểu hiện cảm xúc nào mà chỉ đơn thuần đứng yên quan sát, ngoài ra không có bất kỳ động tác nào khác.

Sau một hồi, lão mới nói “Hậu nhân của lão có bằng hữu tốt như tiểu hữu đây, đúng là tích bao nhiêu công đức mới có được...”

Âu Dương Sinh mở to mắt ngạc nhiên “Tiền bối là…?”

Lão giả không biểu hiện bất kỳ thái độ nào, lão từ trong chiếc túi vải bên hông lấy ra một một chiếc hạng liên. Chính là một chiếc vòng đeo trên cổ mà nữ nhân hay dùng.

Lão không nói gì, chỉ tiến lại gần Dương Tâm Nhi chủ động đeo lên cho nàng ta.

Lão mới nói “Vật này hữu duyên với tiểu cô nương… Nếu không đưa chủ ý đến đỉnh núi, có lẽ sẽ không có cơ duyện gặp lão nơi này…”

Nội tâm Âu Dương Sinh dao động, chuyện này chỉ có hai người biết. Vậy mà lão giả này lại có thể tường tận việc lên đỉnh núi là gợi ý của Dương Tâm Nhi. Điều này càng chứng minh lão giả đối diện không hề tầm thường.

Lão lúc này mới hướng Âu Dương Sinh đánh giá một phen.

Cái đánh giá này chỉ qua loa, nhưng bên trong Âu Dương Sinh như thể bị lão giả soi rọi mọi thứ. Từ căn cơ cho đến các loại võ kỹ bản thân thông thạo. Một phần, Âu Dương Sinh không có phản kháng, tùy ý để cho lão giả thăm dò.

Theo hắn suy đoán, lão giả muốn tìm hiểu công pháp cũng như là võ kỹ bản thân hắn từng luyện qua để chỉ điểm. Đây cũng là một loại cơ duyên hiếm gặp.

Lão giả dừng thăm dò, hai tay chắp sau lưng.

Lão trầm tư một hồi mới nói “Căn cơ rất tốt, điều này nói lên tiểu hữu có một lão sư phụ rất tốt. Tiểu hữu cũng có cơ duyên không nhỏ mới có thể tu luyện được công pháp của Thương Thần Tông ở Thần Vực. Nếu có cơ hội, đến nơi đó tùy ý phát triển…”

Lão dừng lại, suy nghĩ rồi nói tiếp “Lão đây dự định chỉ điểm mà rốt cuộc lại là ý nghĩ dư thừa...”

Âu Dương Sinh thấy vậy, liền dò hỏi “Nếu vậy, đạo hiệu của tiền bối là gì để sau này gặp mặt vãn bối dễ xưng hô?”

Lão giả vẫn không biểu hiện ra cảm xúc, lão chậm rãi nói “Đạo hiệu cũng không có gì để nhắc tới vì lão đây đã sống ẩn dật cùng sơn thanh thủy tú. Chuyện bên ngoài lão không hứng thú quan tâm. Bất quá, lão có thể trả lời câu hỏi khác…”

Âu Dương Sinh liếc nhìn về phía bia mộ, hắn mới hỏi “Cho vãn bối hỏi tiền bối cùng thân phụ tứ đệ vãn bối có quan hệ gì?”

Lão tùy ý trả lời “Hắn là hậu nhân cũng là một đồ đệ của lão…”

Âu Dương Sinh nghe được câu trả lời, hắn nhất thời kinh ngạc. Nói như vậy, cơ duyên này phải như thế nào mới có thể trùng hợp đến như vậy. Có biết bao nhiêu là nơi, nhiều phương hướng không đến cuối cùng lại đến một nơi có thân thích với thân phụ Hoàng Mập.

Lão như hiểu được tâm tư Âu Dương Sinh, lão liền giải thích “Cũng không hẳn là vô tình. Lão đây sớm đã đến Hoàng Lăng dự định mang thi thể tên đồ đệ ngoan cố đến nơi này an táng. Tình cờ thấy tiểu hữu trợ giúp nên âm thầm chỉ điểm đến nơi này. Nếu không, tiểu hữu đã đến một nơi khác…”

Âu Dương Sinh lúc này đã hiểu, trước đó vì sao bản thân lại có một loại cảm giác bất an đối với những khu vực khác ở hướng tây, hướng đông và hướng bắc. Thì ra, ba hướng kia đã bị vị tiền bối này tạo ra một loại uy áp ngăn cản.

Lão nhìn Âu Dương Sinh không có câu hỏi nào có cân lượng.

Lão chủ động đề nghị “Nếu tiểu hữu không hỏi, vậy để lão đây kể cho tiểu hữu nghe về một truyền thuyết…”

Lão dừng lại, thân ảnh dần dần tiêu thất không còn lưu lại bất kỳ khí tức nào.

Trong hư không truyền đến một tin tức “Tương truyền, trước khi vị nhân hoàng chính là tiên tổ của Hoàng Thành tạ thế. Ngài có lưu lại một thanh thần khí tên là Linh Lung Kiếm, người đời gọi là Nhân Hoàng Kiếm trong một Kiếm Trủng. Kiếm này có khả năng chém đứt một kết giới dễ dàng. Ngài có sáu người con, giao cho mỗi người một chìa khóa chính là một viên linh châu”

“Để có thể mở ra Kiếm Trủng cần phải hội đủ sáu viên linh châu lại với nhau mới có thể mở ra Kiếm Trủng, chân chính nhận được Nhân Hoàng Kiếm… Nghe nói Kiếm Trủng mấy nghìn năm trước giờ có tên gọi là thung lũng Vô Xương…”

Lúc này âm thanh đã dừng lại.

Âu Dương Sinh nhất thời thất thần, hắn phát hiện bản thân đang nắm giữ một phần chìa khóa mở ra Kiếm Trủng. Nói như vậy, mục đích của bọn người Huyền Môn đã có một phần rõ ràng. Bọn chúng muốn đoạt lấy Nhân Hoàng Kiếm.

Hắn hướng sang Dương Tâm Nhi nói “Đi, chúng ta trước đến thung lũng Vô Xương thăm dò địa thế. Trước ta dự định dẫn nàng đi du ngoạn một số nơi, nhưng tình thế không được thư thả như mong đợi…”

Nói rồi, hắn phóng lên Thanh Phong Kiếm. Cả hai nhanh chóng đạp lên Thanh Phong Kiếm, hướng đến thung lũng Vô Xương.