Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 234: Thiên địch




Khu vực Minh Nhân Thôn.

Đối diện Bạch Vô Thiên và Hoa Lạc Đồng là “Tiểu Thiên Truyền Tống Trận”. Đây chính là thông đạo nối liền với Quỷ Vực. Ở một tình huống khác, đây chắc hẳn là một cơ duyên có thể lịch luyện ở một nơi vô cùng hung hiểm. Thời điểm này hoàn toàn không thích hợp.

Hắn lấy ra La Bàn xem xét phương vị Tâm Trận. Trước kia ở Huyền Minh Động loại Trận Bàn này hắn gặp qua một lần, nhưng kết cấu của Đại Thiên Truyền Tống Trận phức tạp hơn nhiều.

Ở Đại Thiên Truyền Tống Trận có tổng cộng 49 Trận Bàn kết hợp lại với nhau. Còn đối với quy mô nhỏ hơn kết cấu chỉ có 31 Trận Bàn. Tâm Trận chính là La Bàn Vô Cực đang thoắt ẩn thoắt hiện và phương vị liên tục thay đổi.

Nguồn năng lượng duy trì Tiểu Thiên Truyền Tống Trận là một khối trung phẩm Tinh Vẫn Thạch. Với nguồn năng lượng này, có thể duy trì Trận Pháp này tối đa được ba ngày.

Hoa Lạc Đồng một bên ngượng ngùng nói “Trước kia ta phá hủy Trận Pháp là hủy đi căn cơ, loại bỏ Tụ Linh Trận khiến đại trận phát nổ. Cũng may chỉ là mô phỏng, nếu tình huống thật ta hôi yên phi diệt rồi…”

Nàng quay sang hắn gặng hỏi “Ngươi có phát hiện gì không?”

Hắn nhìn bộ dáng dò hỏi của nàng, như mong chờ hắn thể hiện ra bản lĩnh.

Hắn cười khúc khích, rồi xuất ra Thủy Lăng Kính xem xét. Từ bên trong quả thật đúng như hắn suy đoán. Có một sợi thần thức mỏng manh kết nối với Tâm Trận, chính là La Bàn Vô Cực.

Trường hợp này y như Đại Thiên Truyền Tống Trận, nếu cố gắng phá hủy hạch tâm chắc chắn sẽ phát nổ. Uy lực thì khỏi phải bàn cãi, có thể sang bằng cả Đạo Viện.

Với suy đoán này, nếu đối phương trước khi rút lui bố trí hậu chiêu. Có phải phá hủy Trận Pháp là hủy đi Đạo Viện rồi.

Hắn rơi vào trầm tư.

Hắn căn nhắc một hồi, cuối cùng lấy ra quyển trục “Ngũ Hành Thiên”. Đây là quyển trục ghi lại toàn bộ ghi chép về Trận Pháp của ngũ đại trận sư năm nghìn năm trước. Quyển trục này quá tinh diệu, cho đến thời điểm hiện tại hắn vẫn chưa thể thấu triệt. Trước mắt chỉ có thể lĩnh ngộ một hai thành.

Hoa Lạc Đồng cầm quyển trục, rồi lật ra xem nội dung bên trong. Hai mắt nàng nhất thời sáng ra, giọng nói lắp bắp “Đây… sư đệ từ đâu mà có?”

Hắn nói “Đây là di vật của ngũ đại trận sư bên trong Huyền Minh Động. Hoàn mỹ vượt ải sẽ có cơ duyên này!”

Nàng lúc này vô cùng bất ngờ, trước kia bên trong Huyền Minh Động. Nàng cứ nghĩ đã vượt qua cửa ải thành công. Thật sự nàng đã vượt ải thành công, nhưng chỉ là vừa đủ để qua ải. Còn nói về hoàn mỹ thì vẫn chưa đủ điều kiện.

Quyển trục này ghi lại một loại Trận Pháp với quy tắc hoàn toàn mới. Vô cùng tinh diệu. Bản thân nàng nghiên cứu nhiều năm mà vẫn còn cảm thấy choáng váng.

Nàng nhàn nhạt nói “Ta hiểu ý ngươi rồi. Ngươi nhanh chóng trở về hỗ trợ cho bọn người Hoàng Mập đi. Ở đây giao cho ta!”

Hắn gật đầu rồi phóng lên phi hành kiếm rời đi.

Hoa Lạc Đồng cầm trong tay quyển trục, trong lòng thoáng rung động.

Với những gì ghi chép bên trong, chỉ cần nàng hiểu nội dung một hai thôi cũng đủ vô hiệu hóa Tiểu Thiên Truyền Tống Trận lại. Vấn đề chính là thời gian, chỉ cần cho nàng một thời gian hợp lý, đủ để dừng Trận Pháp lại.



Bạch Vô Thiên cưỡi phi hành kiếm trên đường trở về ngọn Chủ Phong, đi được một quãng. Hắn dừng lại, đưa ánh mắt về phía đông Đạo Viện.

Mặc dù hắn chưa có năng lực dùng thần thức dò xét động tĩnh xung quanh, nhưng trực giác của hắn trước giờ không bao giờ sai. Hắn cảm giác có vài cặp mắt luôn dõi theo động tĩnh Đạo Viện.

Mặc dù không có cảm giác áp bức và cảm giác nguy hiểm nhưng người đến luôn bất thiện. Nếu đã tới, vì sao lại không đến Đạo Viện trợ giúp một tay đẩy lùi địch nhân chung của Bắc Cảnh.

Chuyện này trong nhất thời, không biết phải giải thích như thế nào.

Phía khu vực trung tâm đ*o Viện, ngay vị trí ngọn Tháp Linh Lung sụp đổ đã được kiểm soát.

Cách đó chừng năm dặm, nơi Thẩm Giai Nghê và tám vị trưởng lão đang giao tranh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Hắn đứng ở một khoảng cách khá xa, chỉ là quan sát nhưng ánh mắt đỏ ngầu từ nơi đó nhìn hắn như thể xuyên qua tâm can. Loại áp bách này rất đáng sợ.

Hắn chỉ vừa chớp mắt một cái, trước mắt thân ảnh Ám Dạ Vương đã đứng đối diện hắn chỉ chừng mười bước chân.

Vẻ mặt Ám Dạ Vương ngạc nhiên nhìn hắn, rồi nhàn nhạt nói “Bổn vương rất không thích kẻ khác đứng cao hơn bổn vương!”

Chỉ là như vậy, hắn liền ra tay. Một móng vuốt đâm xuyên qua lòng ngực Bạch Vô Thiên. Nhưng đây chỉ là tàn ảnh, thân ảnh Bạch Vô Thiên đã đáp xuống mặt đất. Hắn vận dụng “Vân Trung Bộ” di chuyển về phương hướng Thẩm Giai Nghê hợp mặt. Bởi vì tên Ám Dạ Vương này vô cùng nguy hiểm.

Vừa rồi hắn không nhanh trí đã ăn quá đắng từ đối phương.

Đối phương chính là ra tay sát phạt, không thể dùng lời lẽ thường để hình dung ra được.

Ám Dạ Vương lơ lửng trên không trung, hắn vô cùng ngạc nhiên vì một con kiến hôi nhỏ bé lại có thể thoát ly được. Ánh mắt đỏ ngầu của nó nhìn xuống thân ảnh đang di chuyển.

Hai cánh phía sau lưng khẽ động, rồi vỗ liên tục về phía Bạch Vô Thiên. Từng đợt phong nhận đánh liên tục về phía Bạch Vô Thiên khiến Bạch Vô Thiên phải liên tục né tránh.

Mặt đất những nơi hắn đi qua đều bị phong nhận xới tung lên.

Ám Dạ Vương lúc này đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa. Hắn không nghĩ tới một con kiến hôi lại có thể liên tục tránh được đòn tấn công của hắn. Cho nên tên này chắc chắn không tầm thường.

Thân ảnh hắn khẽ động, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Bạch Vô Thiên, khoảng cách chỉ chừng năm trượng. Hắn rung ra một móng vuốt, dự định cắt thân ảnh đang chạy phía trước ra làm hai.

Bạch Vô Thiên tăng tốc độ di chuyển, thoáng chốc đã cách Ám Diện Nhân hai trăm trượng.

Hai mắt đỏ ngầu của Ám Diện Nhân lúc này đã hoàn toàn sững sờ. Tên nhóc phía trước rõ ràng tốc độ lại vượt qua hắn.

Hắn rống giận, đôi cánh phía sau vỗ mạnh, tiếp tục tăng tốc độ truy theo. Chỉ hai hô hấp sau đã tiếp cận được Bạch Vô Thiên, lúc này chỉ cách Bạch Vô Thiên chừng năm bước chân. Khoảng cách vô cùng thích hợp để hạ sát đối phương.

Hắn hai tay giang ra, tức thì xuất hiện hai sợi hắc xích, trên đầu có gắng một lưỡi thương sắc nhọn. Hắn nhanh chóng đánh về phía Bạch Vô Thiên phía trước.

Chiêu ám sát này, một người có năng lực Ngũ Phẩm của tu sĩ nhân loại chưa hẳn đã có thể trốn chạy được.

Hai đòn tấn công như phân tách ra thành hàng trăm mũi thương bao vây lấy Bạch Vô Thiên.

Tâm trạng hắn lúc này có phần chột dạ, nhưng vẫn không hề hoảng sợ. Hoảng sợ chính là một cách nào đó nói lên hắn đầu hàng.

Hắn xuất ra Càn Khôn Kính chống đỡ, một bên tăng tốc độ “Vân Trung Bộ” tiến về trước. Lúc này từ phía Thẩm Giai Nghê bắn về phía Ám Dạ Vương một mũi tên băng thiên liệt địa. Uy lực khủng khiếp lướt qua người Ám Dạ Vương, mũi tên đẩy lùi Ám Dạ Vương thoái lui về sau hai mươi trượng.

Nhân cơ hội đó, Bạch Vô Thiên thu hồi Càn Khôn Kính tụ họp với sư nương Thẩm Giai Nghê.

Vừa rồi, nếu sư nương không kịp giải vây hắn rất khó lòng mà trốn thoát được.

Rời khỏi vòng vây của Ám Dạ Vương. Tâm trạng hắn đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vô duyên vô cớ ám sát đến nỗi hắn không kịp thở.

Bên phía Ám Dạ Vương, hắn lúc này đã rơi vào tình trạng thất vọng. Hắn đã thôn phệ hai tên cấp tướng lĩnh, thêm một tên Ám Diện Nhân. Vậy mà đuổi giết một con kiến hôi thất bại, việc này mà đồng loại hắn biết được. Chắc chắn hắn sẽ khó lòng mà vực dậy nổi.

Hắn đưa ánh mắt đỏ ngầu về phía tên nhóc vừa trốn thoát được. Đó chẳng qua là một tên tu sĩ nhân loại tầm thường. Cấp bậc so sánh với hắn chỉ là Tứ Phẩm, hoặc cho dù là Ngũ Phẩm cũng không thể lọt vào mắt hắn. Vì lý do gì vừa thấy tên này, theo một loại bản năng hắn nhất định phải đuổi giết.

Đối với U Linh Tộc mà nói, chỉ có thiên địch mới phát sinh ra phản ứng như vậy. Trường hợp khác chính là con kiến hôi này có đồ vật có thể khắc chế được hắn.