Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 233: Oanh động ở Cấm Vực




Lời nói của tên bịt mặt không rõ danh tính là ai, từng câu từng chữ đánh vào nội tâm Bạch Vô Thiên. Hắn phát giác, tâm can hắn rung động không ngừng, nhưng ấn tượng về những gì tên bịt mặt vừa kể lại hoàn toàn xa lạ.

Tên bịt mặt thở một hơi dài, tỏ ra tiếc nuối.

Hắn nói “Do ta đụng chạm đến cha mẹ hắn, khiến hắn nổi điên… Chính vì thế ta trở thành một tên xui xẻo nhất thiên hạ. Một tu sĩ Hóa Thần lại bị một tên phàm nhân đánh chạy. Chuyện này lộ ra ngoài, đúng là trò cười…”

Hắn bỗng nhiên sắc mặt nghiêm trọng lại, chỉ thẳng Bạch Vô Thiên nói “Trên người hắn có một ấn ký Thiên Sát kế thừa từ ta, ngươi xem tên nhóc đó là ai? Ngươi có quen không?”

Bạch Vô Thiên thoáng sửng sốt, tinh thần chấn động. Nội tâm hắn rung lên một hồi. Đây không phải là đang nói đến hắn sao.

Hoa Lạc Đồng một bên không nhẫn nhịn được. Nàng không muốn nghe tên bịt mặt nói bậy nữa. Nàng rút ra trường kiếm lao đến. Nàng ra tay chính là “Thủy Nguyệt Tiên Thiên Kiếm” kết hợp bộ pháp muốn nhanh chóng cầm hạ đối phương xuống. Tên này thật sự quá nhiều chuyện.

Thân ảnh tên bịt mặt thoắt ẩn thoắt hiện, bộ pháp vô cùng quỷ dị. Bản thân nàng vận dụng toàn bộ uy lực của kiếm chiêu vẫn không đánh trúng được hắn.

Lý Nhược Băng ở phía sau điểm ngón tay lên không trung. Tức thì hơn trăm băng phiến xuất hiện, từng băng phiến lao xuống tấn công dồn dập. Hoàng Mập cầm Thanh Phong Kiếm lao đến, Âu Dương Sinh cũng vận dụng trường thương chặn đầu. Ba người phối hợp nhịp nhàng, nhưng cuối cùng vẫn không bắt kịp được tốc độ của hắn.

Thủ đoạn né tránh của hắn phi thường. Thân ảnh hắn như một bóng ma, hoàn toàn không thể đoán được điểm dừng. Chính vì vậy mà luôn chậm hơn hắn một nhịp.

Hắn nhếch miệng lên cười, rồi thoái lui về sau thẳng hướng đến “Tiểu Thiên Truyền Tống Trận” rời đi.

Hắn ngoảnh đầu, hướng Bạch Vô Thiên thách thức “Nếu có bản sự đến Vạn Thú Tông tìm ta. Nếu không thì một hai năm nữa, ta cũng sẽ đến tìm ngươi tính sổ”

Sau đó hắn liền đi vào truyền tống trận.

Bạch Vô Thiên sắc mặt có phần nghiêm trọng. Những sự việc tên bịt mặt kể cho hắn nghe hoàn toàn xa lạ, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc. Cuối cùng hắn vẫn từ chối chấp nhận câu chuyện vừa rồi.

Bản thân hắn là người bạch gia, mẫu thân sớm qua đời nhưng phụ thân thì vẫn cao cao tại thượng. Lão ta vẫn khí khái đứng vững ở Bạch gia. Các vị trưởng bối vẫn luôn quan tâm chăm sóc hắn. Như vậy, câu chuyện kia hoàn toàn bịa đặt.

Bất quá, hắn lại vô ý sờ lên ngực mình, nơi đó đúng thật là có một ấn ký. Mà nghe Diệp Chân tiên sinh (1) đề cập, đó là ấn ký Thiên Sát.

Hắn lắc đầu xem như cố tìm hiểu cũng không thể giải khai khúc mắc vào lúc này.

Hắn nhìn về phương hướng Minh Nhân Thôn, nơi “Tiểu Thiên Truyền Tống Trận” vẫn còn đang hoạt động. Nếu Trận Pháp còn hoạt động, nguy cơ vẫn chưa thể loại trừ.

Hắn hướng Hoàng Mập nói “Ta cùng Hoa sư tỷ đến Minh Nhân Thôn xử lý Truyền Tống Trận. Tứ đệ cùng mọi người hỗ trợ cứu chữa sư huynh đệ trọng thương, bọn ta sẽ sớm trở lại”

Nói rồi, hắn cùng Hoa Lạc Đồng phóng lên phi hành kiếm rời đi.

Dương Thanh Phong thấy vậy, liền hướng Hoàng Mập nói “Việc ở đây giao cho bọn ta. Sư đệ đến hỗ trợ cho sư cô và các vị trưởng lão đi”

Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng cũng cảm nhận được phương hướng sư nương đang phát sinh biến cố. Chỉ là trước đó không thể đi liền được.

Ba người chắp tay lại từ biệt nhóm người Dương Thanh Phong, nhanh chóng phóng lên phi hành kiếm rời đi.

Dương Thanh Phong nhìn theo, trong lòng hắn nhất thời dâng lên một cảm giác chờ mong. Bởi vì từ khi có nhóm người bọn họ, tình huống Đạo Viện thú vị hơn trước rất nhiều.



Khu vực Cấm Vực.

Đại trưởng lão khí thế hoàn toàn lấn áp Kiếm Hư Chân Quân và viện trưởng Chúc Sơn. Thậm chí viện trưởng đã hợp nhất với Ngưu Ma Kiếm, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của đại trưởng lão.

Đại trưởng lão đưa ánh mắt về phía viện trưởng Chúc Sơn, nhếch miệng cười khinh dễ. Lão nhàn nhạt nói “Đối với Huyền Môn bọn ta mà nói, không nhìn cảnh giới chỉ nhìn chiêu thức… cho nên dù cấp bậc ta có ngang bằng thì hai người các ngươi vẫn không phải đối tượng ta để mắt tới”

Kiếm Hư Chân Quân nhìn đối phương kiêu ngạo, không phải kiêu ngạo theo kiểu hống hách mà là người có thực lực kiêu ngạo. Sức mạnh chính là vương đạo.

Lão nhìn thanh Lưu Quang Kiếm trong tay, kiếm này xem ra đã vô dụng, không thể giúp gì được trong tình huống này.

Lão thu hồi Lưu Quang Kiếm, tùy ỳ xuất ra một thanh kiếm dài chừng ba xích. Kiếm này trong suốt như lăng kính mang một màu thiên thanh mờ ảo.

Kiếm này là Thôn Mang Kiếm cùng với Huyền Dực Cung của Thẩm Giai Nghê là một cặp. Trước giờ nó được chôn bên dưới gốc cây Tử Đằng trên Nghê Thanh Sơn. Chẳng qua là vì quá nhiều hoài niệm và thống khổ nên lão không muốn dùng tới.

Nhìn tình huống trước mắt, không dùng tới là không được. Nói gì thì nói, lão là thái thượng trưởng lão của Đạo Viện. Thần khí thì không có nhưng bán thần khí, đúng lúc lão có một thanh.

Khi kiếm này vừa xuất hiện, ánh mắt đại trưởng lão đã bắt đầu chú ý. Trong ánh mắt lão đã có một sự tập trung hơn. Trước giờ lão ẩn thân ở Đạo Viện chưa từng thấy qua thái thượng trưởng lão dùng thanh kiếm này. Đương nhiên có cái gì đó đặc biệt.

Kiếm Hư Chân Quân cầm kiếm quơ qua quơ lại thử cảm giác.

Trong phút chốc, ánh mắt lão trở nên sắc bén. Thân ảnh thoáng chốc biến mất rồi xuất hiện trước mặt đại trưởng lão đâm ra một kiếm.

Đại trưởng lão vẫn không nhúc nhích, dùng hai ngón tay chặn mũi kiếm lại. Do uy lực của Thôn Mang Kiếm mạnh hơn nên đẩy lùi lão về sau mười bước chân.

Kiếm Hư Chân Quân tiếp tục truy tới, dùng kiếm chém ngang dọc hai đường. Tiếp theo vận dụng “Vạn Liên Hoa Mạn Kiếm” đánh tới. Ngàn hư ảnh hoa liên xuất hiện xung quanh rồi gom lại về phía đại trưởng lão. Thêm vào đó là hai đường kiếm hình chữ thập tấn công.

Đại trưởng lão giơ hai tay ra hai bên, như thể tung ra thủ chưởng tạo thành một lực phản chấn. Đẩy lùi toàn bộ kiếm chiêu của Kiếm Hư Chân Quân về sau. Bản thân Kiếm Hư Chân Quân cũng bị đẩy lùi về sau mười trượng.

Lão cầm Thôn Mang Kiếm chỉ tiến, miệng khẽ niệm “Vô Sắc Nhiễm!”

Tức thì tại vị trí đại trưởng lão đang đứng thình xuất hiện một thanh cự kiếm màu thiên thanh từ trên đâm xuống. Tốc độ như lưu quang khiến đại trưởng lão phải thoái lui về sau.

Kiếm Hư Chân Quân tiếp tục cầm kiếm điểm lên không trung, tại vị trí đại trưởng lão đang đứng tiếp tục rớt xuống một thanh cự kiếm.

Lão lại phải di chuyển sang một bên. Tốc độ thanh cự kiếm càng nhanh, đại trưởng lão càng tốn nhiều công sức kháng cự.

Lúc này lão bắt đầu chú ý đến kiếm chiêu quỷ dị này của thái thượng trưởng lão. Bên ngoài thì đơn giản, nhưng tốc độ cũng như sát thương khá mạnh. Nếu lão trúng chiêu, vẫn có thể bị thương tích. Vì không dám mạo hiểm thử uy lực chiêu kiếm nên lão phải liên tục né tránh.

Cứ như vậy không phải là cách. Lão vừa di chuyển né chiêu, vừa giơ một ngón tay lên trước mặt. Bước chân thì không ngừng di chuyển, nhưng đôi mắt thì nhắm chặt lại.

Ngón tay lão điểm ra, miệng lẩm bẩm. Tức thì một lưu quang phóng đi, hầu như chỉ là trong sát na có thể xuyên qua mọi thứ.

Kiếm Hư Chân Quân không kịp né tránh, lưu quang bắn xuyên qua cánh tay lão.

Luồng lưu quang đó vẫn không dừng lại, tiếp tục băng xuyên qua vài tòa núi gây ra dư chấn cực kỳ lớn rồi mới dừng lại.

Kiếm Hư Chân Quân thở hổn hển, mồ hôi ướt trán.

Lão không nghĩ tới, chỉ pháp quá khủng khiếp. Nếu lão không né kịp, có thể chỉ pháp đó đã xuyên qua ngực lão. Coi như lão mạng lớn cũng khó mà sống sót được.

Mặc dù vậy, lão vẫn không hề thất vọng. Đối phương quá mạnh thì chỉ có thể dùng mưu kế đối kháng mà thôi.

“Vô Sắc Nhiễm” là kiếm chiêu trước kia của tên tán nhân (2) từng giao đấu qua ở Văn Lang Châu. Vì kiếm chiêu này quá đặc biệt, lão sinh ra hứng thú và mô phỏng lại chiêu thức gần giống như vậy. Tuy uy lực không bằng nhưng vẫn có thể dẫn dụ đại trưởng lão vào tròng.

Đại trưởng lão từ xa nhìn sắc mặt không hề tuyệt vọng, trong đó còn lóe lên một tia cười nhạo. Nội tâm một cường giả kịp phản ứng, lão biết đã bị đối phương tính kế.

Ánh mắt lão nhìn xuống mặt đất, xung quanh đã bao trùm một Trận Bàn, Trận Bàn này chính là “Ngũ Lôi Oanh Sát Trận”. Một sát trận với uy lực cực kỳ khủng bố, cường giả Lục phẩm còn có thể diệt sát, nói chi là lão.

Lão muốn phóng đi sang chỗ khác, nhưng toàn thân đã bị “Định” lại, không thể nhúc nhích. Lão giờ giống như là một con cá nằm trên thớt, muốn “ve sầu thoát xác” đã không còn kịp.

Viện trưởng Chúc Sơn lúc này bước ra trước mặt lão. Hai tay cầm xích kiếm cắm xuống mặt đất. Tức thì tại vị trí mũi kiếm cắm xuống phát sinh một vệt lưu quang như mồi dẫn lao thẳng đến hạch tâm của “Ngũ Lôi Oanh Sát Trận”.

Trên đỉnh đầu lão, một vùng rộng lớn thình lình xuất hiện một đám mây đen u ám. Chúng lũ lượt kéo về kèm theo là âm thanh sấm chớp liên tục.

Sau mười hô hấp, từ giữa đám mây phóng xuống năm đợt lôi điện đánh xuống ngay hạch tâm của Trận Pháp, tức ngay vị trí đại trưởng lão đang đứng.

Lôi điện đánh xuống liên tục, từng đợt ngũ lôi đánh xuống có thể sang bằng một vùng đất bằng rộng lớn.

Tiếng sấm chớp vang vọng khắp nơi, khắp mọi ngóc ngách Cấm Vực. Ước chừng năm mươi đợt lôi điện đánh xuống, Trận Pháp bắt đầu dừng lại.

Tại vị trí hạch tâm Trận Pháp bị đánh thành một hố to, xung quanh đất đá bay tứ tung. Mọi thứ hầu như bị tàn phá dữ đội.

Cho đến khi làng khói bụi tan ra, từ trong hố vẫn đứng sừng sững một thân ảnh. Thân ảnh đại trưởng lão mặc pháp bào, tay cầm một cái bảo luân.

(1): xuất hiện trong chương 194

(2): chương 112