Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 200: Luyện Thần




Kiếm Vô Trần hai tay chắp lại, linh lực toàn thân bạo phát ra xung quanh. Trong đôi mắt ánh lên một vệt sáng màu hoàng kim.

Hắn chính là muốn vận dụng thủ đoạn nghịch thiên của cấp bậc Lục Phẩm, cảnh giới Luyện Thần. Cảnh giới này có thể thần hồn ngoại phóng, khuếch đại thần thức ra khoảng cách năm mươi dặm. Trong phạm vi này, dựa vào thần thức có thể thăm dò động tĩnh xung quanh. Đương nhiên là phải có một công pháp phù mới mới có thể vận dụng được. Quan trọng hơn hết chính là cụ hiện thực hóa thần thức, tạo ra phân thân.

Từ phía sau lưng hắn xuất hiện một phân thân nam nhân khổng lồ tay cầm cự kiếm vô cùng hung hãn. Hai tròng mắt đỏ ngầu như hung thú ở vào trạng thái điên loạn.

Ở cấp độ này, thần thức đã có thể cụ hiện thực hóa ra phân thân khổng lồ. Tư vi của phân thân được gia tăng lên một cấp bậc, đó là Thất Phẩm. Thủ đoạn này được xem như là át chủ bài của tu sĩ cấp bậc Lục Phẩm. Bởi vì khi sử dụng phân thân, tinh khí thần hao tổn rất lớn. Nếu không có công pháp phù hợp, chắc chắn sẽ hóa thành tro bụi.

Chính vì vậy, thủ đoạn nghịch thiên này không phải lúc nào cũng có thể sử dụng. Trừ khi có một loại công pháp bổ trợ thần hồn cũng như thần thức cực kỳ mạnh mới khống chế được.

Tùy theo công pháp tu luyện, mà quá trình tạo ra phân thân có hình dạng khác nhau.

Đối với Kiếm Vô Trần, công pháp hắn tu luyện chí cương chủ yếu theo đuổi con đường kiếm đạo. Nên phân thân hắn là một nam nhân cầm một thanh cự kiếm, mặc dù bề ngoài có phần vụn về nhưng khí lực đã ngoài Lục Phẩm. Đã tiếp cận Thất Phẩm.

Diệp Chân nhìn đối phương đã vận dụng át chủ bài. Hắn cũng không thể lơ là cảnh giác, bàn tay hắn chậm rãi úp xuống. Dấu hiệu triệt tiêu toàn bộ những cột trụ dung nham đang uốn lượn khắp nơi.

Sau mười hô hấp toàn cảnh trở nên yên tĩnh. Toàn bộ cột dung nham đã không còn, chỉ lưu lại mặt đất loang lỗ và nhiều vết nứt còn sót lại.

Bàn tay hắn lật ngửa trở lại, lần này mặt đất rung chuyển. Mặt đất lắc lư, tạo ra một vết rách dài sâu thẳm. Từ bên trong có thể nhìn thấy một dòng chảy nham tương trong vết nứt.

Từ bên dưới dòng nham tương trỗi dậy một hỏa nhân khổng lồ. Lúc đầu chỉ thấy một bàn tay, dần dần lộ ra cả thân thể cao lớn như một ngọn núi. Nếu so với phân thân của Kiếm Vô Trần vẫn cao hơn vài trượng.

Những người có mặt ở hiện trường triệt để run sợ. Bọn họ không thể tin vào mắt mình, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một hỏa nhân khủng khiếp như vậy.

Khắp nơi bắt đầu chạy tán loạn, tìm cách rời khỏi khu vực Nộ Diễm Sơn nếu không bọn họ sớm sẽ bị chôn thân bên dưới dòng dung nham.

Kiếm Vô Trần nhíu hàng chân mày. Lúc này hắn mới nhận ra, từ bắt đầu “Địa Liệt Viêm Hỏa Trận” vốn không phải là những cột trụ dung nham cuồn cuộn mà bản chất chính là hỏa nhân này.

Mặc dù hắn không am hiểu nhiều về Trận Pháp nhưng uy lực khủng khiếp như thế này. Gốc gác của Trận Pháp này không tầm thường, có thể cũng giống như Thiên Sát ấn ký, Trận Pháp này đến từ Thần Vực.

Hắn tiếp tục điều khiển phân thân tấn công hỏa nhân. Cả hai thân ảnh khổng lồ giao tranh khiến đất đá xung quanh vỡ vụn.

Mỗi một bước chân đều để lại một dấu vết sâu, mỗi một chiêu kiếm của phân thân chém ra liền cắt phăng một ngọn núi. Uy lực rất mạnh, nhưng vẫn không tổn thương được hỏa nhân.

Toàn thân hỏa nhân được đúc kết từ dung nham nên chiêu kiếm quét qua, sau một hô hấp lại trở về như cũ.

Hỏa nhân gầm rú một hơi dài, rồi tung một cú đấm cực kỳ mạnh vào phân thân Kiếm Vô Trần. Cú đấm đâm xuyên qua phân thân khiến Kiếm Vô Trần phun ra một ngụm máu. Sắc mặt hắn trắng bệch.

Tiếp theo, hỏa nhân quàng hai tay ra ôm lấy phân thân Kiếm Vô Trần rồi ngã nhào xuống dòng dung nham.

Phân thân lập tức bị đốt cháy, rồi chìm dần cho đến khi mất hút.

Kiếm Vô Trần khụy xuống mặt đất hai tay chống đất, hai mắt mở to ra. Hắn không thể tin là đã vận dụng sát chiêu mạnh nhất vẫn không phải là đối thủ của Diệp Chân.

Hắn muốn vận dụng tuyệt kỹ của bản thân để so đấu với đối phương. Hắn muốn chứng thực xem, qua thời gian dài như vậy, bản thân hắn có mạnh lên hay không. Rất tiếc một điều, đối phương vẫn luôn mạnh hơn hắn.

Hắn đứng dậy, thở một hơi dài.

Hắn tự nhủ “Đúng là tư chất chính là mạnh nhất! Một người bình thường dù cố gắng thế nào vẫn không thể nào ngang bằng với thiên tài…”

Hắn cười hắc hắc “Bất quá, ta lại có cơ duyên nghịch thiên!”

Hắn giơ tay về phía dòng nham tương đang chảy cuồn cuộn. Từ phía dưới dòng nham tương chấn động, rồi thình lình phóng xuất lên một thanh cự kiếm màu đỏ rực.

Cự kiếm này dài chừng năm xích, tỏa ra một loại áp lực cực kỳ nóng. Áp lực áp bức xung quanh, như làm không khí tan chảy.

Bàn tay Kiếm Vô Trần chộp vào hư không, tức thì thanh cự kiếm lao vào lòng bàn tay hắn. Khi tiếp xúc được chủ nhân, nó gây ra một loại dư chấn, lan tỏa ra bốn phương.

Hắn nói “Đây là Diêm La Kiếm!”

Diệp Chân nhíu hàng chân mày. Khi nhìn thấy thanh Diêm La Kiếm, hắn liền biết đây là một thanh thần khí. Chân chính thần khí.

Dù hắn đang ở thế thượng phong, nhưng khi có thanh thần khí này gia nhập. Tình thế chắc chắn sẽ đảo ngược.

Kiếm Vô Trần hai tay cầm kiếm vừa cắm xuống mặt đất vừa nói “Để cho ngươi biết thế nào là tuyệt lĩnh chi vực!”

Diêm La Kiếm vừa cắm xuống mặt đất, không gian lập tức thay đổi. Toàn bộ cảnh tượng trong mắt Diệp Chân lúc này là hỏa diễm cuồng bạo, lăng lệ ác liệt.

Toàn bộ bao phủ là một không gian rộng lớn, phía dưới chân chính là một dòng nham tương không ngừng sôi sục. Hơi nóng tỏa lên ngập trời.

Kiếm Vô Trần chậm rãi nói “Nhìn thấy Tuyệt Lĩnh: Diêm La xem như trước khi chết ngươi được mở mang tầm mắt!”

Hắn cầm cự kiếm tùy ý chém ngang một nhát, nhát kiếm như một làn sóng cắt hỏa nhân ra làm hai. Vết cắt lúc này hoàn toàn không thể ghép lại được. Hỏa nhân gầm rú lên một tiếng rồi nửa thân trên và thân dưới rời nhau chìm xuống dòng nham tương.

Thân ảnh Kiếm Vô Trần biến mất, lúc xuất hiện là phía sau lưng Diệp Chân. Hắn một kiếm đâm xuyên qua người Diệp Chân, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt toàn bộ thân thể Diệp Chân.

Thân ảnh Diệp Chân rơi từ trên cao xuống như một ngọn đuốc. Hắn có tuyệt vọng, nhưng trong lòng tràn đầy mãn nguyện. Bởi vì trước khi chết có thể oanh động Bách Vực Kiếm Môn khiến hắn thân bại danh liệt.

Hắn không còn người thân thiết, thê tử sớm đi trước hắn. Hắn chết chính là gặp lại thê tử nơi Cửu Tuyền xem như kết thúc viên mãn.

Hiện trường trong tầm mắt hắn đã trở về bình thường. Hắn không còn nhận ra được thế giới bên ngoài cho đến khi toàn bộ biến mất.

Toàn bộ cơ thể hắn bị thiêu cháy rơi xuống vực sâu vạn trượng. Bóng tối bao trùm.

Từ trong bóng tối xuất ra một sợi thần hồn trôi nổi.

Kiếm Vô Trần thấy vậy định dùng Diêm La Kiếm đánh cho Diệp Chân hôi yên phi diệt thì một bóng đen thoáng xuất hiện.

Bóng đen lấy ra một viên Tụ Hồn Thạch để sợi tàn hồn chui vào. Ánh mắt thân ảnh trong trang phục màu đen thoáng liếc về phía hắn, gây ra một loại cảm giác nguy hiểm khiến Kiếm Vô Trần không dám động đậy.

Mười hô hấp sau, toàn bộ trở lại bình thường. Thân ảnh hắc y cũng tiêu thất không lưu lại bất kỳ dấu vết gì. Hắn dùng thần thức dò xét vẫn không thể nào tìm ra tung tích đối phương.

Hắn thì thầm “Xem ra đối phương là một người không nên va vào!”

Hắn thở dài, ánh mắt quan sát toàn cảnh một lần. Khắp nơi Nộ Diễm Sơn đã hoang tàn. Trận chiến giữa phân thân hắn và hỏa nhân khiến khắp nơi sụp đổ. Tổn thất lần này quá nghiêm trọng. Xem ra từ nay về sau không còn Bách Vực Kiếm Môn ở Bắc Cảnh nữa.

Điều lo lắng của hắn lúc này chính là tung tích nhi tử hắn đã hoàn toàn biết mất. Hắn có tra xét cũng không tìm được vị trí.

Hắn rất muốn ở lại lâu để tiếp tục thăm dò, nhưng động tĩnh quá lớn khiến khắp nơi đều dậy lên sóng gió.

Hắn sớm biết được một tên trưởng lão của Vô Thượng Tông đã âm thầm rời khỏi Kiếm Môn trước khi giao tranh xảy ra. Chẳng qua hắn không có cơ hội ngăn cản.

Tính toán thời gian, bọn người Vô Thượng Tông có thể đã sắp đến nơi này.

Hắn lại thở dài, Bách Vực Kiếm Môn từ đây về sau triệt để không còn tồn tại.

Mười hô hấp tiếp theo, thân ảnh hắn tiêu thất không còn lưu lại bất kỳ khí tức nào. Hắn phải sớm rời khỏi Bắc Cảnh nếu không thì hắn sẽ không có cơ hội đó.

Một canh giờ sau.

Một nhóm cao tầng Vô Thượng Tông thật sự đến mang theo một nhóm người Thiên Sư Đường. Tất cả bọn họ kinh ngạc trước sự tàn phá của trận chiến. Toàn bộ Nộ Diễm Sơn rơi vào cảnh hoang tàn. Có nhiều dấu hiệu Nộ Diễm Sơn sắp sụp đổ.

Nhóm người Vô Thượng Tông và Thiên Sư Đường nhìn xuống hàng nghìn đệ tử Bách Vực Kiếm Môn mang một vẻ rụt rè sợ hãi. Khuôn mặt người nào người nấy đều ngơ ngác và lo lắng cho tương lai của mình.

Một vị chấp sự Thiên Sư Đường dõng dạc tuyên bố “Môn chủ Kiếm Vô Trần là thành viên Thiên Sát. Người người căm phẫn, từ nay về sau tróc nã toàn Bắc Cảnh. Ngươi cung cấp tin tức sẽ được trọng thưởng. Đệ tử Bách Vực Kiếm Môn vô can không truy cứu có thể rời đi. Từ đây về sau, Bách Vực Kiếm Môn ở Bắc Cảnh xóa tên…”