Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 191: Bách Hoa Cốc




Từ trên không trung nhìn xuống, Bách Hoa Cốc giống như một khu Đào Nguyên với nhiều màu sắc rực rỡ. Xa xa vẫn có thể nhìn thấy những tòa dược sơn hùng vĩ trong đám sương mù.

Nơi đây vừa giống như một sơn cốc, lại giống như một vùng rừng núi với nhiều loại thảo dược trân quý. Bốn phía Bách Hoa Cốc được bao quanh bởi những cây linh thụ khổng lồ với thân cây rộng mười người ôm không giáp.

Những cây linh thụ sản sinh ra nguồn linh khí dồi dào và đặc biệt khiến thổ nhưỡng Bách Hoa Cốc không giống những địa phương khác. Chính vì thế mà kỳ hoa dị thảo sinh trưởng cực kỳ tốt nơi này.

Tỷ như cùng một loại Phong Vĩ Thảo được trồng ở một nơi khác và Phong Vĩ Thảo được trồng ở Bách Hoa Cốc. Dược tính dược thảo ở Bách Hoa Cốc cao hơn mười lần. Chính vì nguyên nhân thổ nhưỡng, mà Bách Hoa Cốc được xem như là thánh địa dược liệu ở Bắc Cảnh.

Lúc này Lý Nhược Băng dẫn Thẩm Giai Nghê và hai vị huynh đệ kết nghĩa tiến vào Bách Hoa Cốc.

Nàng nhìn những cổ linh thụ với tán lá khổng lồ, trong lòng dân lên một cảm xúc hoài niệm.

Ánh mắt nàng đưa về phía lối vào Bách Hoa Cốc. Hai bên là hai thạch trụ, xung quanh được quấn quanh bởi những sợi dây leo. Lối vào không nhìn rõ ràng, như thể có một lớp sương mù che lại.

Bình thường xung quanh Bách Hoa Cốc sẽ có nhiều người lai vãng, quen thuộc nhất là những gia nhân hoặc nhóm dược sư học đồ thu thập thảo dược. Hôm nay vắng lặng khác thường hoặc là Lý Nhược Băng đã rời nhà khá lâu, có nhiều việc đã thay đổi.

Thẩm Giai Nghê dùng thăm dò một hồi, đôi chân mày nàng nhíu lại rồi đáp xuống lối vào Bách Hoa Cốc.

Lý Nhược Băng cùng Hoàng Mập và Âu Dương Sinh nhanh chóng theo sau.

Khi bước vào bên trong Bách Hoa Cốc, cảnh vật đã thay đổi khác bên ngoài. Cảnh sắc rực rỡ và tươi tắn hơn. Nhiều loại thảo dược trân quý được trồng theo những khu vực riêng biệt, với nhiều cây xanh bao quanh.

Một vài cây bụi thấp bé bị đạp đổ, cỏ trên mặt đất bị dấu chân người giẫm đạp lên lộn xộn. Điều này nói lên, Bách Hoa Cốc đã có ngoại nhân xâm nhập.

Lý Nhược Băng hoảng hốt, nhanh chóng phóng lên phi hành kiếm phi thẳng hướng trung tâm Bách Hoa Cốc.

Chưa đầy một khắc, nàng đã đến được khu vực trung tâm. Nơi này chính là địa điểm tập trung của toàn bộ người Bách Hoa Cốc, khi có đại sự xảy ra.

Phía chính giữa sân có hơn năm trăm nhân khẩu đang bị trói và nằm la liệt với biểu hiện sợ hãi.

Ở vị trí hàng đầu tiên, nàng nhận ra cha mẹ và bốn vị trưởng bối đang bị trói lại. Sắc mặt bọn họ đầy vẻ giận dữ.

Phía trên đài cao cách mặt đất chừng ba xích có ba thân ảnh đeo mặt nạ quỷ khóc, bộ dáng chắp tay sau lưng. Y phục ba người này đang mặc là người của Bách Vực Kiếm Môn.

Khi Lý Nhược Băng xuất hiện, cha mẹ nàng đưa mắt nhìn về phía nàng với một nét lo lắng tột độ. Bọn họ sợ nhi nữ nàng gặp đại họa. Bọn họ liên tục lắc đầu ám hiệu nữ nhi nhanh chóng rời đi.

Hoàng Mập và Âu Dương Sinh ở phía sau nhìn về phía nhóm người Bách Hoa Cốc bị bắt trói. Sắc mặt hai người nhất thời kinh ngạc, trong nhóm người bị bắt trói có thân ảnh La Sung sư huynh cũng đang ở đó. Sư huynh mặc dù bị trói nhưng dáng vẻ vô cùng thư giãn. Khung cảnh đập vào mắt họ chính là hắn nằm co người, gối đầu lên đùi một nữ nhân xinh đẹp ở Bách Hoa Cốc.

Hoàng Mập khều Âu Dương Sinh “Tiểu đệ có bị hoa mắt không, đó có phải là La Sung sư huynh?”

Âu Dương Sinh gật đầu “Đúng là La Sung sư huynh, sao sư huynh lại ở đây?”

Hoàng Mập tiếp tục hướng về phía ba thân ảnh trên đài cao. Ba người này dáng người cao ráo, y phục đang mặc là của một tông môn nào đó. Tư thế hầu như không mấy quan tâm đến sự xuất hiện của bọn họ.

Thẩm Giai Nghê lúc này mới nói “Ngụy trang thành Bách Vực Kiếm Môn hành sự, đây là muốn vu oan giá họa hay sao?”

Trong ba người này, hai người bên cạnh cảnh giới Tứ Phẩm, người ở giữa đóng vai trò cầm đầu với Cảnh giới Ngũ Phẩm. Cảnh giới này ở Bách Hoa Cốc xem như là nghiền ép tất cả.

Tên cầm đầu nghe thấy đối phương nhận ra ba người bọn họ ngụy trang thành Bách Vực Kiếm Môn. Trong lòng phát sinh dao đông nhưng bề ngoài vẫn không có gì thay đổi.

Thẩm Giai Nghê nói tiếp “Nếu ta đoán không sai, ba người các ngươi là người Huyền Môn?”

Lúc này chân mày tên cầm đầu mới thật sự nhíu lại.

Nữ nhân trước mặt có thể nhận ra thân phận bản thân, điều này chứng tỏ đối phương có hiểu biết về Huyền Môn.

Tên cầm đầu không nhịn được, lên tiếng “Các hạ là người phương nào?”

Thẩm Giai Nghê khẽ mỉm cười. Một tên thuộc hạ bên cạnh hắn kề tai nói nhỏ. lúc này hai mắt hắn mới sáng lên, xem như đã biết được lại lịch của đối phương.

Hắn nói “Thì ra là môn chủ phu nhân của Ma Môn, thất kính! Việc này không có trong giao kết giữa Huyền Môn và Ma Môn. Phiền môn chủ phu nhân rời đi cho!”

Đối với bọn người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng. Bọn tiểu bối bọn họ sớm chưa nghe nói đến Huyền Môn. Thậm chí nhóm trưởng bối Bách Hoa Cốc cũng chưa từng nghe nói đến Huyền Môn. Chỉ có Thẩm Giai Nghê là từng gặp qua vài người, nhưng cũng chỉ là giao dịch. Đệ tử Huyền Môn nằm rải rác khắp nơi, nhưng hành sự cẩn thận it khi lộ ra bên ngoài.

Trừ một vài thế lực đặc thù, hoặc cao tầng ở Đạo Viện có nghe nói. Hầu như cũng chỉ là giao kết giao tranh của những người đi trước. Tỷ như ở Văn Lang Châu, hai gia tộc đặc thù cứ cách một trăm năm tỷ thí một lần. Người nào thắng sẽ tiếp quản và xử lý mọi việc ở khu vực đó.

Thẩm Giai Nghê chậm rãi nói “Ta sớm đã không còn là người của Ma Môn, nơi này là quê nhà của đồ nhi phu quân ta. Ngươi nói xem, có liên quan đến ta hay không?”

Tên thủ lĩnh thấy không thể thỏa hiệp, hắn phất tay một cái. Hai tên thuộc hạ bên cạnh xuất ra trường kiếm có thân kiếm màu đen huyền, tỏa ra luồng khói xám bao quanh.

Thân ảnh cả hai thoáng chốc biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã tiếp cận Thẩm Giai Nghê, đồng thời dùng kiếm tấn công. Chiêu kiếm tấn công quỷ dị, biến ảo không phân biệt được thực hư. Người lần đầu nhìn thấy chắc chắn khó tránh thoát.

Thẩm Giai Nghê lui về sau mười bước, đưa ánh mắt nhìn về phía Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng.

Cả ba người hiểu ý, nhanh chóng rút ra binh khí đứng thủ thế.

Âu Dương Sinh cầm trường thương đâm về khoảng không phía trên một trong hai tên, hành động đánh lệch hướng khiến bọn chúng âm thầm cười mỉa mai.

Hoàng Mập một bên phối hợp, hắn vận dụng chiêu thức “Thiên Đạo Thần Chưởng” tàn quyển. Trong vòng một hô hấp thi triển tổng cộng chín mươi chín quyền pháp rồi bất ngờ chưởng về phía một trong hai tên thuộc hạ đó.

Từ bên dưới mặt đất nứt nẻ, rồi thình lình phóng xuất ra một bàn tay khổng lồ hất tung cả hai tên lên không trung. Chiêu thương kích trước đó bọn chúng cho là đánh trượt lại là chặn đầu bọn chúng, khiến bọn chúng không kịp trở tay. Bọn chúng bị đánh văng về sau trăm trượng.

Bọn chúng chật vật đứng dậy chưa kịp định thần đã phát hiện trên không trung có hơn một trăm băng phiến lơ lửng. Đây chính là kết hợp giữa Ngự Kiếm Quyết và Băng Phiến của Lý Nhược Băng.

Nàng điểm ngón tay xuống, tức thì trăm băng phiến lao xuống tấn công. Nếu trúng chiêu thức này, cả hai chắc chắn sẽ trọng thượng. Xui xẻo nhất thì không qua khỏi.

Tên thủ lĩnh thấy vậy, thân ảnh lập tức biến mất với ý định ngăn cản.

Thẩm Giai Nghê thoáng mỉm cười, nàng nhanh chóng chặn đường tên thủ lĩnh không cho hắn nhúng tay vào.

Hai tên thuộc hạ lúc này bị trăm băng phiến đánh xuống, hoàn toàn không kịp trở tay. Băng hàn thẩm thấu xuyên qua lớp phòng ngự, rồi nhanh chóng đóng băng cả hai lại.

Âu Dương Sinh vận dụng “Thập Tam Biến” xuất hiện, từ trên không dùng thương đánh xuống.

Chiêu thức thương pháp mạnh nhất của hắn là “Diệt Thần Thương” đâm xuống, khiến cả hai tên vỡ vụn, không cách nào tránh khỏi.

Hai tên này mặc dù có tu vi cao hơn, nhưng màn phối hợp chặt chẽ của ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng khiến cả hai trả giá đắc.

Tên thủ lĩnh sắc mặt âm trầm. Hắn nhìn hai tên thuộc hạ cấp bậc Tứ Phẩm, lại dễ dàng bị ba tên Tam Phẩm miểu sát đơn giản như vậy.

Hắn cắn răng rồi lui về sau, trở về vị trí trước đó.