Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 118: Sơ nhập Bắc Cảnh (2)




Cho đến hoàng hôn, toàn bộ năm nghìn tân nhân mới đặt chân được lên đến đỉnh núi. Tất cả đều mồ hôi uể oải khắp người, sắc mặt người nào người nấy vô cùng thảm. Bọn họ đứng vững, bản thân đã là quá sức gắng gượng.

La Sung đứng trước năm nghìn người nói “Bước qua cánh cổng sau lưng ta, chính là bước vào Đạo Viện. Tất cả mọi người chuẩn bị cho việc khảo thí ngày hôm sau”

Lúc này trên bầu trời, có hơn mười thân ảnh cưỡi phi hành kiếm từ phương xa bay về. Bọn họ càng tiến lại gần, chân dung càng lộ rõ hơn, đó là mươi hai vị sư tỷ cưỡi trên thanh phi hành kiếm, tà áo bạch y phất phơ trong gió xinh đẹp như những vị tiên nữ. Trên nét mặt của từng vị sư tỷ đều vô cùng băng lãnh, không hề có một tia cảm xúc.

Sắc mặt La Sung nhất thời mơ mộng. Đó là mười hai vị sư tỷ nội viện, vân du bên ngoài mới về. Bọn họ người nào người nấy vô cùng đẹp, đẹp khiến hắn muốn kết thành đạo lữ. Nhưng rất tiếc, hắn với không bao giờ tới, hắn chạy đua còn thua vị sư đệ Bạch Vô Thiên kia mà.

Bên dưới, toàn bộ tân nhân nét mặt người nào cũng mang một ao ước, có thể cưỡi phi hành kiếm, vân du khắp nơi. Giống như tay trái ôm đàn, tay phải cầm trường kiếm cưỡi tiên hạc. Cảm giác thật sự vô cùng tốt.

La Sung cảm giác thất thố, kéo theo cả đám thất thố. Hắn ho nhẹ một tiếng nói “Bớt sân si lại, tập trung tham gia khảo thí. Nếu chịu khó tu luyện, không đến mười năm, các ngươi sẽ có thể có một thân bản lĩnh như họ”

Nghe sư huynh nói đến thời gian mười năm, sắc mặt người nào người ấy đều xụ xuống. Bọn họ không nghĩ đến, chỉ là cưỡi một thanh phi kiếm lại phải mất mười năm.

La Sung thấy vậy, bổ sung tiếp “Nhưng nếu trong các ngươi, có tư chất cực tốt, không đến vài ba tháng, vẫn có thể đạt được cấp độ đó!”

Hắn nói đến đây, ánh mắt đảo một vòng tìm kiếm tên tiểu tử vừa lừa hắn một thanh bảo kiếm. Ngươi là một tên phú nhị đại, lại dễ dàng nhận một thanh bảo kiếm của ta, ngươi thật quá đáng.

Lúc này, một tiếng chuông cực kỳ lớn vang vọng lên. Tiếng chuông mang theo một âm hưởng rung động, khiến tim người nghe thấy đều đập thình thịch.

La Sung lập tức xoay người, hướng về vị trí ngọn Chủ Phong khom người bái. Mọi người bất ngờ vì nghi thức này, nhưng cũng lập tức làm theo. Toàn cảnh nhất thời trở nên nghiêm trang trở lại.

Sau mười hô hấp, La Sung mới ngẩng người nói “Cứ đến giờ này, khi tiếng chuông vang lên, toàn bộ người ở Đạo Viện hướng về ngọn Chủ Phong khom người thi lễ. Đây là nghi thức có từ xưa của Đạo Viện, tất cả tân nhân ghi nhớ!”

Hắn hướng về cánh cổng, có một lớp màng mỏng như một tấm kính trong suốt nói “Khi bước qua cánh cổng đó, các ngươi đã trở thành một nửa đệ tử Đạo Viện. Khảo thí thành công sẽ trở thành đệ tử chính thức của Đạo Viện. Nếu tư chất tốt, có thể sẽ được một vị trưởng lão đặc cách nhận làm đệ tử chân truyền. Đây là cơ duyên từ xưa đến nay ít khi xuất hiện!”

Lời của La Sung sư huynh nói ra, khiến nhiều người nhất thời rơi vào một tia hy vọng. Hy vọng cơ duyên người nào lại không ham muốn, hơn nữa làm một đệ tử chân truyền của một vị trưởng lão. Đây chính là ý nói, con đường tương lai chắc chắn là tiền đồ vô lượng.

La Sung sau khi đã truyền đạt xong những điều cơ bản về Đạo Viện. Hắn mới bước qua cánh cổng, dẫn theo năm nghìn tân nhân đi vào Đạo Viện.

Phía sau cánh cổng chính là một thế giới quan khác, khung cảnh khác. Bầu trời vẫn là một màu hoàng hôn, nhưng cảm giác linh khí có phần dày đặc hơn. Trên bầu trời áng mây trôi qua, những đàn tiên hạc bay nhấp nhô bên phía chân trời, cảnh tượng nhất thời đẹp như một giấc mộng.

Phía bên phải là một ngọn núi hình bậc thang, từng bậc thang là một dãy nhà được xếp chồng lên nhau. Nhìn như Ô Thang Thôn với nhiều căn nhà gỗ được chồng chất lên nhau cho đến tận đỉnh núi. Nếu tính ra, có hơn hai nghìn căn nhà được bố trí chồng chất lên nhau như vậy.

Một vài con cháu phú nhị đại nhất thời vỡ mộng, trong lòng thất vọng “Cảm giác tu chân như ăn lông ở lỗ quá. Còn đâu cảm giác ấm áp của chăn ấm nệm êm nữa!”

La Sung phì cười “Các ngươi nghĩ đi du ngoạn sao? Đạo Viện cũng không phải là một nơi dành cho nhàn nhân sinh sống. Trước các ngươi năm người một tổ, tá túc một đêm. Sáng hôm sau, ta sẽ dẫn các ngươi đi khảo thí”

Hắn nói xong, liền phóng lên thanh phi hành kiếm rời đi. Mọi người ở lại nhốn nháo tìm kiếm gian phòng của minh. Trong nhất thời khung cảnh giành giật chỗ ở bắt đầu huyên náo lên. Nếu không có vài vị sư huynh nội viện kịp thời đến bố trí, mâu thuẫn đánh nhau là chuyện sớm muộn cũng xảy ra.

Bạch Vô Thiên không nóng vội tìm chỗ ở, hắn cứ thẳng hướng cao nhất mà đi lên. Càng đi lên cao, khung cảnh bên dưới chân hắn càng thu nhỏ lại, khắp nơi mang một màu đỏ rực xen lẫn là những tán cây xanh. Bên trên là đường chân trời, với một vài đàn tiên hạc bay lượn lờ.

Khung cảnh này, ở Thanh Lương Quốc không thể nào có được.

Hắn dừng lại ở gian phòng cao nhất, có sân rộng với hoa cỏ xung quanh. Đây như một trang viên nhỏ. Bên trong gian nhà nhỏ có hai thân ảnh, một tên có thân hình mập mạp mày rậm không đến nỗi xấu xí. Còn một tên dáng người thanh nhã, như một thiếu gia trong một gia đình quý tộc.

Bạc Vô Thiên vừa đến thì tên mập mạp đã chạy ra tươi cười nói “Vị huynh đệ này, chỗ này ta đã bao hết rồi!”

Bạch Vô Thiên ngẩng người, chỗ này của Đạo Viện vẫn có người bỏ tiền bao trọn một gian nhà, như vậy cũng quá xa xỉ nha.

Hắn đứng im không nói gì, tên mập thấy vậy mới tiến tới nhét cho hắn một xâu kim tệ. Hắn nói “Ai cũng nhận của ta năm mươi kim tệ rồi rời đi. Vị huynh đệ cũng không ngoại lệ!”

Bạch Vô Thiên như không để ý đến hắn, nhìn dáo dác xung quanh. Nơi đây quả thật là một nơi ở tốt, rộng rãi lại có thể ngắm phong cảnh đẹp. Năm mươi kim tệ quá ít đi.

Hắn nói “Thứ lỗi cho ta, ta thích chỗ này hơn!”

Tên mập mạp bắt đầu lúng túng. Tiền đúng là hắn có nhiều, dễ dàng mua chuộc những tiểu tử khác. Tên này lại chê năm mươi đồng kim tệ. Đây chính là một con số không nhỏ khi giao dịch ở Bắc Cảnh.

Hắn thở dài, không thỏa thuận được thì đành chia sớt chỗ ở cho vị huynh đệ trước mặt.

Hắn đứng ra giới thiệu “Ta là Hoàng Mập, đến từ Hoàng Thành ở Thượng Thiên. Vị huynh đệ bên cạnh ta là u Dương Sinh, người Huyền Vĩnh Thành cũng ở Thượng Thiên”

Bạch Vô Thiên nhìn đối phương đã từ bỏ ý định chiếm hữu chỗ ở, liền chắp tay lại nói “Còn ta Bạch Vô Thiên, ở Văn Lang Châu!”

Hoàng Mập ngẫm nghĩ một lúc, vẫn không nghĩ ra một nơi gọi là Văn Lang Châu. Như vậy, nơi đó chắc chắn là rất xa so với Bắc Cảnh.

Đang lúc nói chuyện, thì có hai thân ảnh đi vào gian nhà. Diện mạo bên ngoài đều là thiếu niên, một người có dáng vẻ nhỏ con, chỉ đứng tới vai người còn lại. Còn thiếu niên cao lớn sắc mặt băng lãnh, hắn hầu như không để ý những người khác.

Vị thiếu niên nhỏ người áy náy nói “Thứ lỗi vì quấy rầy, tiểu đệ cùng vị huynh đệ này đến trễ!”

Thiếu niên nhỏ người giới thiệu “Tiểu đệ là Lý Nhược Phàm, đến từ Bách Hoa Cốc!”

Còn vị thiếu niên băng lãnh, như không muốn nói chuyện. Hắn nhìn thấy mọi người đợi bản thân giới thiệu. Hắn mới thả lỏng một chút nói “Mặc Thần Dương!”

Bạch Vô Thiên nhìn Lý Nhược Phàm, thiếu niên này dáng người nhỏ nhắn nhìn như một nữ nhân, lại có một hương thơm tỏa ra xung quanh. Cảm giác vô cùng dễ chịu. Đây chắc hẳn là một nữ nhân không hơn không kém, nhưng có điều nàng ta lại cải trang thành nam nhân, chắc chắn là có một ý đồ gì đó. Còn vị thiếu niên tên Mặc Thần Dương, khí thế bất phàm, trên người có sát khí. Đây ắt hẳn không phải là một nhân vật tầm thường.

Hoàng Mập thấy vậy, liền đứng ra giới thiệu lại từ đầu. Lúc đầu ai cũng tỏ ra nguy hiểm, nhưng giờ đã thu liễm người lại.

Bên ngoài, bầu trời đã bắt đầu tối sầm lại. Khắp nơi đều le lói ánh đèn huyền ảo. Trên đỉnh ngọn Chủ Phong có một ánh sáng lấp lánh tỏa ra xung quanh, mặc dù không thể chiếu hết, nhưng vẫn tỏa ra một loại uy nghiêm bao phủ cả một vùng trời Đạo Viện. Nơi đó còn có một ngọn tháp, gọi là Tháp Linh Lung, trên Tháp Linh Lung có một ngọn đèn, nhưng đã tắt hàng trăm năm nay.