Thiếp Bản Kinh Hoa

Quyển 2 - Chương 1-7: Đúng là nàng (7)




“Hình như thiếu niên kia dịch dung.” Lưu Nguyệt nhớ tới da tay ngăm đen của thiếu niên, dừng một chút nói ra. Miêu tả lại dáng vẻ của hắn một lần.

“Lam Triệt!” Lưu Nguyệt dứt lời, con ngươi mặc ngọc của nam tử nheo lại. Trầm giọng nói ra.

“Nghe chủ tử nói, hình như là thái tử Lam Tuyết.” Lưu Nguyệt, suy nghĩ một chút, lập tức nói.

“Là hắn?” Đầu ngón tay như ngọc của nam tử khe khẽ gõ lên vách thành xe, mắt phượng hơi nheo lại: “Nói như vậy hàng rèn lão Thiết là của Lam Tuyết quốc rồi? Mười ba năm như một ngày cầm một câu đề hỏi thế nhân. Như vậy là Lam Tuyết quốc đang tìm người nào sao?”

“Hồi bẩm chủ tử! Hình như là vậy!”  Lưu Nguyệt lập tức nói.

“Nàng thật sự đã giải được đề?” Nam tử thản nhiên nhíu mày.

“Quả thật là Phượng tam tiểu thư đã giải xong đề bài kia rồi rời đi!” Lưu Nguyệt gật đầu.

Hắn thật tò mò đáp án là cái gì. Thế nhưng hàng rèn lão Thiết như đầm rồng hang hổ, trong vòng trăm thước đều bị khốn thủ vững như thành đồng. Hắn hoàn toàn không tới gần được. Đây cũng là nguyên nhân chủ tử cho dừng xe ở chỗ này. Nhưng nghĩ tới lấy công lực của chủ tử nhất định có thể đi vào. Nhưng nhìn thân phận chủ tử đương nhiên sẽ không đi. Đáng tiếc công lực của hắn không đủ, không biết đáp án của Phượng tam tiểu thư là cái gì.

Nam tử trầm ngâm một lúc lâu, thấp giọng phân phó nói: “Đi thăm dò! Xem có phải chính là hắn hay không!”

“Vâng!” Lưu Nguyệt lập tức cúi đầu khom lưng.

“Nếu điều tra không ra, lại điều tra nguồn gốc mấy chỗ hàng rèn lão Thiết tiêu dùng mấy năm nay. Tin tưởng tất có thể tìm ra manh mối. Tra được nơi nhận lấy vàng bạc của hàng rèn lão Thiết. Cũng liền tra được thân phận của hắn.” Nam tử lại phân phó thêm.

“Vâng!”

Nam tử tiếp tục im lặng trở lại. Dường như đang trầm tư. Không có được chỉ thị, Lưu Nguyệt cũng không rời đi mà khom người đứng nghiêm. Tiểu Tinh Đình không dám làm một cử động nhỏ nào, càng giữ vững trạng thái ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Lặng im một lúc lâu, rốt cuộc nam tử lạnh nhạt cất lời: “Không có chuyện gì, đi thôi!”

Lưu Nguyệt nhận được chỉ thị, thân ảnh lóe lên, im hơi lặng tiếng biến mất.

“Đánh xe! Lập tức chạy tới Thanh Sơn Tự!” Sau khi Lưu Nguyệt rời đi, nam tử quay sang phân phó Tiểu Tinh Đình một câu.

“A?” Tiểu Tinh Đình lập tức giật mình: “Chủ tử, người. . . Người không đi Phượng Hoàng Lâu nữa à?”

“Ừm!” Nam tử hờ hững lên tiếng.

“Người. . . Không phải người muốn. . . Phượng tam tiểu thư. . .” Tiểu Tinh Đình há miệng nói năng không đầu không đuôi.

“Tiểu Tinh Đình! Nếu ngươi muốn tới Phượng Hoàng Lâu, vậy tự mình đi đi thôi!” Rõ ràng giọng nói trau chuốt của nam tử hơi nặng thêm, vẻ không vui xuyên thấu qua mành xe.

“Tiểu Tinh Đình không dám, đương nhiên theo chủ tử đi Thanh Sơn Tự.” Gương mặt Tiểu Tinh Đình lập tức tái đi, kéo dây cương, xe ngựa ngừng thật lâu rốt cuộc cũng rời đi.

Đi được một đoạn không xa, Tiểu Tinh Đình vẫn không hiểu vì sao chủ tử lại không tới Phượng Hoàng Lâu nữa? Há miệng một lúc lâu, vẫn không nhịn được mà nói ra: “Chủ tử, tại sao người lại muốn đi Thanh Sơn Tự ah, sắc trời hôm nay đều đã muộn, chúng ta đến đó thì trời cũng đã tối.”

Quan trọng nhất dĩ nhiên là trò vui ở Phượng Hoàng Lâu kia hắn không được xem rồi.

“Trời tối thì ở Thanh Sơn Tự!” Nam tử thản nhiên mở miệng: “Ta và Trí Duyên đại sư đã không gặp nhau mấy năm rồi. Hôm nay vừa đúng lúc đánh vài bàn cờ.”

Hả. . . Tiểu Tinh Đình lập tức ỉu xìu đi. Đánh cờ với lão đầu tử kia thì có ý gì chứ. . .

“Muốn gặp Phượng tam tiểu thư, có rất nhiều cơ hội. Không phải chỉ có trong một lúc này. Hơn nữa hôm nay ở Phượng Hoàng Lâu cũng chưa chắc được như ngươi tưởng tượng. Có chút vở kịch hay đòi hỏi người ta phải trả giá thật lớn. Bây giờ chúng ta đang ở Đông Ly quốc, đội danh dự lại ở xa bên ngoài ngàn dặm, đó là lí do mà lúc này chúng ta còn chưa thích hợp xuất hiện.” Đương nhiên nam tử biết suy nghĩ trong lòng Tiểu Tinh Đình, không cần đẩy rèm ra, cũng có thể nhìn thấy nét mặt ỉu xìu trên mặt hắn. Hờ hững mở miệng nói.

“Vâng!” Vẻ mặt ỉu xìu của Tiểu Tinh Đình lập tức tươi tỉnh hơn vài phần. Chủ tử không tới cùng với đội danh dự. Đương nhiên không thể xuất hiện vào lúc này.

Một khi bị hành tung của chủ tử bị tra ra, chính là chuyện lớn. Bây giờ bên người chủ tử chỉ có hắn và Lưu Nguyệt. Hắn chỉ có thể hầu hạ chủ tử y hành cùng sinh hoạt hàng ngày. Vạn nhất Lưu Nguyệt bảo vệ không chu toàn, khiến chủ tử xảy ra điều gì xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đó chính là có trăm cái đầu cùng không đền bù đủ.

Vừa nghĩ như thế, Tiểu Tinh Đình liền lập tức thu liễm trái tim ngứa ngáy không gì sánh được ban nãy lại. Tâm tình cũng theo đó mà thay đổi. Thế nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Chủ tử, làm sao người biết Trí Duyên đại sư ở Thanh Sơn Tự ạ? Nếu chúng ta đi mà không gặp được Trí Duyên đại sư vậy phải làm sao bây giờ?”

“Dĩ nhiên hắn đang ở đó.” Nam tử chợt đưa tay đẩy rèm ra, nhìn thoáng qua bầu trời phía tây. Lạnh nhạt cất lời.

Ban nãy tinh tượng đã ẩn mình trong tầng mây sẽ không xuất hiện lại nữa. Ngoại trừ ba mươi hai Đại Thông Thiên chú hậu duệ của Vân tộc ra, trong thiên hạ này sợ cũng chỉ có mỗi mình Trí Duyên đại sư có thể khai thông thiên nhãn, nhìn thấy tinh tượng rồi. Mà Vân tộc từ sau lần xảy ra đại biến vào hai mươi năm trước, Đại Thông Thiên chú thứ ba mươi mốt truyền nhân của Vân tộc là Vân gia chủ bị bệnh nặng nằm trên giường, linh lực cũng theo đó mà phong toả. Cho nên, Vân tộc liền chỉ còn lại có truyền nhân thứ ba mươi hai là Vân Cẩm người duy nhất có thể khai thông Thiên Nhãn.

Thế nhưng hôm qua Vân Cẩm lại đi giúp nàng ấy cứu mạng tiểu nha đầu kia, tiểu nha đầu kia gần như đã bước vào Quỷ Môn quan. Muốn kéo người về từ Quỷ Môn quan, hắn bị tổn hao có thể tưởng tượng được đó là chuyện đương nhiên. Nhẹ thì bị thương linh lực tổn hao nhiều. Nặng thì tính mệnh khó giữ.

Đương nhiên sẽ không có năng lực khai thông Thiên Nhãn. Cho nên. . .

Bây giờ lại chỉ còn Trí Duyên đại sư mà thôi!

Sâu trong đáy con ngươi mặc ngọc của nam tử hiện lên một tia lệ quang. Phượng tinh lâm thế. Sẽ là nàng sao?

Tinh tượng xuất hiện tại Đông Ly, vào giờ phút này ở kinh đô này có một ngôi sao đang lên. Ngoại trừ nàng ra, hắn không nghĩ ra còn có người nào khác nữa!

Chốc lát, trên dung mạo như tuyết của nam tử thoáng qua một tia sáng xanh. Buông rèm xe xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Mặc kệ phượng tinh có phải nàng hay không. Nữ tử này. . .

Xe ngựa lần nữa ra khỏi thành, đi về hướng Thanh Sơn Tự.

xxxxxx

Cũng giống như vậy ở một góc đường khác sau lưng hàng rèn lão Thiết, đang có một chiếc xe ngựa không quá xa hoa lặng yên đứng đó một hồi lâu.

Trước xe không có người lái xe. Con ngựa kéo xe không được buộc dây cương, nhưng lại cực kỳ ngoan ngoãn; lẳng lặng đứng ở đó, không nhúc nhích. Nếu không phải thỉnh thoảng có vài tiếng ho khan trầm thấp truyền ra từ trong xe, thật dễ làm cho người ta gần như nghĩ rằng bên trong không có người nào.

Sau nửa canh giờ, rốt cuộc bên trong cũng vang ra một giọng nói thanh đạm: “Vụ Ảnh!”

Người trong xe chính là Vân Cẩm.

Vân Cẩm mặc một bộ cẩm bào bạch y hoa lệ nửa nằm trên tấm đệm mềm trong buồng xe. Lông mi thật dài rũ xuống, che khuất đôi mắt phượng. Tóc dài đen như mực, có vài sợi buông xõa lên trán, che khuất nửa bên mặt của hắn.

Buồng xe bị tấm rèm dầy che khuất, không có ánh sáng chiếu vào, những vẫn có thể thấy rõ ràng vẻ thản nhiên trên khuôn mặt trắng tới trong suốt của hắn.

Ban đầu nhờ có Trí Duyên đại sư tương trợ, hắn đã không việc gì. Không ngờ mới ra khỏi thiền viện lại nhìn thấy phượng xuất hiện hợp thành một màn tinh tượng. Hắn liền vọng động sử dụng linh lực thêm lần nữa. Tuy rằng đã thu hồi lại ngay lập tức, thế nhưng thân thể vốn vừa trải qua một lần bị thương nặng còn chưa kịp hồi phục lại dung linh lực nữa nên bị thương thêm lần thứ hai.

Bây giờ ngay cả một chút linh lực cũng không có.

“Thiếu chủ!” Giọng nói mới vừa vang lên không lâu, một bóng người mặc đồ đen như một đoàn mây mù nhẹ nhàng xuất hiện.

“Như thế nào?” Vân Cẩm không mở mắt ra, nhàn nhạt mở miệng.

“Hồi bẩm thiếu chủ, Phượng tam tiểu thư giải đáp xong câu hỏi kia, vừa mới rời đi ạ.” Vụ Ảnh nói.

“Ừm!” Vân Cẩm hờ hững đáp một tiếng, dường như không có gì ngoài ý muốn với chuyện Phượng Hồng Loan có thể trả lời được câu hỏi. Ở trên người nàng, không có chuyện gì trong thiên hạ này là không thể xảy ra.

“Cái chính là có tra ra chủ nhân phía sau của hàng rèn lão Thiết không?” Vân Cẩm lại hỏi.

“Thiếu chủ thứ tội, thuộc hạ vô năng. Giống như thiếu chủ đã điều tra trước đó, hàng rèn lão Thiết nhìn như vô hại, kỳ thật bên trong còn ẩn giấu Càn Khôn khác. Có bày trận pháp lợi hại, còn có vô số cao nhân canh giữ, hoàn toàn không thể tới gần được. Nếu muốn làm mạnh tay, thuộc hạ chỉ có thể sử dụng ám vệ ngầm của Vân tộc.” Vụ Ảnh lập tức nói.

Thầm nghĩ nếu không phải thân thể thiếu chủ liên tiếp bị thương, thì hoàn toàn không phải sợ một cái hàng rèn lão Thiết nho nhỏ này.

“Hả?” Vân Cẩm hơi hơi nhíu mày: “Lấy công lực của ngươi, cũng không vào được?”

“Vâng, thuộc hạ không dám tùy ý tới gần!” Vụ Ảnh gật đầu, lại nói: “Hơn nữa ban nãy thuộc hạ phát hiện ở một góc phố khác sau lưng hàng rèn này cũng có một chiếc xe ngựa, cũng dừng ở bên ngoài như chủ tử. Có lẽ là xe ngựa của thái tử Tây Lương quốc.”

“Hắn còn ở đó không?” Đôi mắt đang nhắm của Vân Cẩm mở ra trong nháy mắt.

“Mới vừa rời đi ạ.” Vụ Ảnh nói.

“Đi Phượng Hoàng Lâu?” Ánh mắt Vân Cẩm hiện lên một tia sắc bén.

“Không phải ạ, là ra khỏi thành, hình như là đi Thanh Sơn Tự.” Vụ Ảnh lắc đầu.

“Ngươi chắc chắn đã nhìn rõ ràng rồi chứ, chính là Ngọc Ngân không sai chứ?” Mắt phượng Vân Cẩm nheo lại. Xét hỏi.

“Thuộc hạ cũng không dám xác định. Thái tử Ngọc Ngân không hề lộ diện, thuộc hạ chỉ nhìn thấy thị đồng thiếp thân của ngài ấy. Cho nên, mới phán đoán là xe của thái tử Ngọc Ngân. Thuộc hạ sợ bị phát hiện, không dám tới gần.”

“Đó chính là hắn không thể nghi ngờ!” Tuấn nhan như ngọc của Vân Cẩm thoáng hiện ra vẻ lạnh lẽo: “Hắn đến đây là vì nàng ấy? Hay đến là vì hàng rèn lão Thiết?”

“Thuộc hạ không biết.” Vụ Ảnh lắc đầu: “Còn có một thiếu niên. Lão Thiết vô cùng cung kính với thiếu niên kia. Thuộc hạ suy đoán chắc hẳn hắn là chủ tử của hàng rèn lão Thiết. Người ẩn nấp trong bóng tối là người đi theo bảo vệ hắn.”

“Thiếu niên?” Vân Cẩm ngẩn ra, cất giọng hỏi: “Nói về dáng vẻ dung mạo của hắn một chút!”

Vụ Ảnh đưa những gì nhìn thấy hình dung ra kể lại cho Vân Cẩm. Chốc lát lại nói: “Nhưng thuộc hạ cho rằng da tay của hắn là dịch dung, chẳng qua là thuật dịch dung này rất cao minh.”

“Lam Triệt!” Vụ Ảnh dứt lời, Vân Cẩm ánh mắt hơi nheo lại.

“Thuộc hạ nhìn cũng có vài phần giống như thái tử Lam Tuyết quốc.” Vụ Ảnh nói ra ý nghĩ của chính mình. Trong lòng khen ngợi chủ tử thật sắc bén. Chỉ qua vài lời nói của hắn liền có thể đoán ra người đó là người nào.

“Hắn cũng tới sao?” Mắt phượng của Vân Cẩm hiện lên ít lệ quang: “Lập tức cho người đi điều tra! Xem có phải là hắn hay không! Nếu không tra được, ngươi hãy đi điều tra xem số vàng bạc hắn đã dùng đi về đâu.”

“Vâng!” Vụ Ảnh lập tức cúi người.

Vân Cẩm không nói nữa. Đầu ngón tay vân vê mấy sợi tua buông rũ trên mành xe, từ trong ra ngoài buồn xe tràn ngập luồng không khí u ám nồng nặc.

Vụ Ảnh không nhận được chỉ thị của chủ tử, lại cảm nhận được hơi thở u ám trong xe, đương nhiên không dám rời khỏi.

Hồi lâu, Vân Cẩm rút đi vẻ mặt nghiêm nghị, đáy mắt hiện lên ánh sáng khó hiểu. Giọng nói khôi phục lại vẻ thanh đạm ôn nhuận: “Ngươi đi đi! Tới muộn thì đến Phượng phủ tìm ta. Từ nay về sau ta sẽ sống ở Phượng phủ.”

“Chủ tử?” Vụ Ảnh lập tức mở miệng. Chủ tử muốn ở lại tướng phủ từ nay về sau sao? Vậy nếu Cẩm Sắt tiểu chủ biết, Phượng tam tiểu thư. . .

“Còn không mau đi!” Lông mày đậm của Vân Cẩm chau lại. Giữa mi mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Vâng!” Vụ Ảnh không dám tiếp tục trái ý Vân Cẩm, điểm nhẹ mũi chân, như một đoàn mây mù, biến mất không còn hình bóng.

Trong xe thân thể Vân Cẩm đang nửa nằm vẫn không nhúc nhích, hồi lâu sau, chậm rãi đưa tay đẩy rèm ra, giương mắt liếc nhìn chân trời phía tây, trên khuôn mặt tựa quan ngọc ẩn ẩn chút thâm trầm, cặp mắt phượng cũng hệt như hồ sâu không đáy.

Chốc lát, “cạch” hắn thả màn xe xuống. Quay sang nhẹ giọng nói với con ngựa: “Đi thôi, tới Phượng Hoàng Lâu!”

Con ngựa như có thể nghe hiểu được những gì hắn nói, khi hắn vừa dứt lời, lập tức quay đầu ngựa lại, kéo xe chuyển ra khỏi phố sau, đi tới Phượng Hoàng Lâu.

Trong xe Vân Cẩm chậm rãi nhắm hai mắt lại, giọng nói thấp nhuận dẫn theo hàn ý lạnh lẽo thấu xương bay ra ngoài xe: “Cẩm Sắt. . .”