Thiếp Bản Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 10: Ly vương tới cửa




Hai vị bộ đầu vừa nghe lời nàng nói, nhất tề quay đầu lại nhìn Phượng Hồng Loan, chỉ thấy nàng kia một đôi mắt đẹp đẫm lệ rưng rưng đầy trông mong mà nhìn bọn họ. Nhất thời nổi lên khí thế nam tử hán đại trượng phu hào hùng vạn trượng mà gật đầu. Cùng nhau đi vào trong phòng.

"Hai vị phu nhân đắc tội!"

Trương bộ đầu nhìn hái cái người đang ngồi cùng một chỗ hòa thành một đoàn mà cấu xé lẫn nhau cúi người hành lễ, tiếp đó tiến lên thân thủ đưa tay qua kéo Nhị phu nhân ra.

Tay vừa mới với đến cánh tay Nhị phu nhân, chỉ nghe 'Ba' một tiếng thanh thúy, trên mặt Trương bộ đầu liền bị Nhị phu nhân tát một cái. Kèm theo đó là thanh âm Nhị phu nhân bưu hãn mơ hồ không rõ mắng: "Ở đâu ra cái dã nam nhân lại dám chạm vào lão nương, cút!"

Đánh xong một cái tát, lại quay sang tiếp tục hung ác bấm Tứ phu nhân.

Xem ra bà ta vẫn còn có khí lực! Phượng Hồng Loan quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên mặt Trương bộ đầu vốn đang hảo hảo liền bị in lên vết máu hồng hồng. Thấy vậy nàng không khỏi kéo kéo khóe miệng một chút. Đánh rất hay! Một tát này đánh xuống, tình trạng các nàng lúc này liền đã xác định rồi. (Xác định, xác định rồi đó, giả đoan trang hiền huệ đc nữa mới là lạ.)

Trương bộ đầu thật không ngờ mình bị bà ta đánh mà sửng sốt, cánh tay vừa mới vươn ra cứ như vậy cứng ngắc để ở đó. Tựa hồ hắn thực khó có thể tưởng tượng đây là cái vị Nhị phu nhân phủ Thừa tướng luôn tỏ vẻ đoan trang hiền lành với bên ngoài.

"Phu nhân đắc tội!" Bên kia Lý bộ đầu cũng thân thủ qua kéo Tứ phu nhân.

Tứ phu nhân đồng dạng dương tay 'Ba' lại đúng là một cái tát: "Ngươi là ai, cấp lão nương ngồi xa ra một chút!"

Trên mặt của Lý bộ đầu ngay tức thì cũng in lên năm dấu ngón tay. Bất quá Tứ phu nhân phủ Thừa tướng từ trước đến nay vẫn luôn nghe nói là ương ngạnh bưu hãn, cái này cũng không phải quá ngoài ý muốn. Chỉ là một đại nam nhân lại bị một cái nữ nhân đánh, hơn nữa phía ngoài còn có một cái hư nhược mỹ nhân chờ bọ hắn giúp đỡ, mặt mũi giấu bên trong áo lót hay trong chăn cũng không thể nào giữ được rồi.

Trương bộ đầu và Lý bộ đầu liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề mà nhìn đến hai người đang cấu xé cùng một chỗ kia. Không biết làm thế nào mới tốt. Dù sao nơi này cũng là phủ Thừa tướng, hai vị đang đánh nhau trước mặt bọn hắn đây lại là hai vị phu nhân đang đắc thế ở phủ Thừa tướng. Không phải là người mà đám tiểu binh lính bọn họ có thể tùy tiện động vào.

Đương lúc hai vị bộ đầu hoang mang không biết làm sao. Phượng Hồng Loan hư nhược thanh âm truyền đến: "Hai vị quan sai đại ca. . . Nếu không các ngươi phái người trở về đem phủ doãn đại nhân mời tới. . . Cha ta không ở nhà. . . Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ. . ."

Phượng Hồng Loan vừa nói giải vây, hai người lập tức gật đầu.

Nàng lại nhuyễn thanh nhuyễn khí hư yếu nói: "Hai vị đại ca, các vị một người lưu lại nơi này nhìn hai vị di nương của ta, nghìn vạn lần đừng để bọ họ xảy ra chuyện gì, một người đi tìm phủ đài đại nhân. Nếu có thể mời được cái gì Vương gia a, quan lớn hơn rất tốt, bằng không sẽ không có ai áp trận, thừa tướng trở về chỉ biết chuyện không đúng lại tức giận hai vị đại ca, nói bọn ngươi làm việc bất lực. Đến lúc đó hậu quả. . . Ai, hai vị đại ca chắc là hiểu."

"Đúng là, đúng là, Tam tiểu thư nói rất đúng." gương mặt Trương bộ đầu và Lý bộ đầu trắng bệch không còn chút máu, lại càng lộ rõ năm dấu tay càng trên mặt.

"Ta ở lại nhìn, ngươi nhanh đi tìm người." Trương bộ nhìn Lý bộ đầu phân phó nói. Hắn thâm niên cũng nhiều hơn một ít, chỉ sợ để Lý bộ đầu lưu lại xem không cẩn thận để xảy ra án mạng, đến lúc đó mạng nhỏ của bọn họ cũng xong rồi.

Lý bộ đầu lên tiếng đáp, lập tức nhanh chân chạy ra ngoài đi.

Phượng Hồng Loan nhìn Lý bộ đầu ly khai, quay đầu lại mạn bất kinh tâm mà nhìn thoáng qua trong phòng. Hai nữ nhân còn đương giữ cái bộ dạng khí thế như không chỉnh chết đối phương tuyệt không bỏ qua, điên cuồng mà cào kéo lẫn nhau. Khóe miệng kéo ra nụ cười nhạt.

Ngày hôm nay nàng sẽ làm cho toàn bộ quốc người của Đông Ly đều biết gia hậu viện thừa tướng đại nhân bê bối, xấu xa như thế nào. Nếu thừa tướng đại nhân đã sớm không có mặt, vậy dứt khoát cũng đừng muốn mặt nữa làm gì!

Trong viện nha hoàn bà tử cùng quan sai mà Trương bộ đầu, Lý bộ đầu mang tới ngồi hồi một đoàn. Quan sai làm thế nào cũng kéo không ra đám người đang kéo bè kéo lũ đánh mà nhau người, chỉ trong chốc lát quan sai cũng bị làm cho chật vật không chịu nổi.

"Tiểu thư, hắn. . . Hắn nếu như đem người gọi tới nói, chúng ta. . . Chúng ta. . ." Xảo nhi hoảng hốt nhìn Phượng Hồng Loan, nhẹ giọng nói. Ban nãy một đống phu nhân trong phòng chính là do nàng đánh a!

"Không có chuyện gì." Phượng Hồng Loan lắc đầu, nhìn Xảo nhi nghiêm túc nói: "Di nương các nàng sang đây xem ta, sau đó liền không biết tại vì sao lại đánh nhau trong phòng của ta. Chúng ta là bị bọn họ làm vạ lây, suýt nữa cũng mất mạng."

“Ân!” Xảo nhi gật đầu. Tiểu thư nói cái gì thì chính là cái đó. Tiểu thư nói nhất định là đúng.

Phượng Hồng Loan nhìn nàng nhàn nhạt cười. Vừa rồi đi đánh những nữ nhân kia, Xảo nhi sớm làm cho bản thân mình thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, điên loạn rồi. Không ai hoài nghi chủ tớ hai nàng không phải là người vô tội, bị vạ lây.

Ngoại trừ một người chứng kiến. Phượng Hồng Loan nhớ tới cái kẻ vẫn còn đang ngồi trên đầu tường kia, liền híp mắt nhìn sang Vân Cẩm.

Vân Cẩm lúc này cũng đã nằm luôn trên đầu tường, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ. Dáng vẻ nhàn hạ chẳng khác gì đang ở nhà nằm chơi trên kháng vậy. Nhìn bầu trời xanh thẳm, hắn trước sau cũng không nghĩ ra vì cái gì trên thế giới này lại có nữ nhân lòng dạ đen tối như vậy.

Không thể không nói, rất đúng khẩu vị của hắn nha!

Hắn thực rất có hứng thú nhìn cái vở kịch này làm thế nào mà kết thúc.

Như nhận thấy được ánh mắt Phượng Hồng Loan, Vân Cẩm từ từ quay đầu, nằm ở trên đầu tường ngẹo đầu nhìn nàng, một đôi con ngươi mờ mịt như sương. Cẩm bào bạch y đẹp đẽ quý giá phiêu phiêu trong gió, trong nét thanh hoa phiêu dật lại tản mạn ra chút vị đạo phóng đãng không kìm được.

Phượng Hồng Loan nhíu mày nhìn Vân Cẩm. Cố gắng tìm tòi ký ức về người này trong đầu nàng.

Có thể thực khẳng định trong trí nhớ Phượng Hồng Loan chưa từng xuất hiện qua người này. Nhưng hắn thế nào lại xuất hiện ở nơi này? Mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì?

Nàng mặc kệ mục đích của hắn là cái gì. Tốt nhất hắn đừng có mà trêu chọc nàng. Nếu hắn thật dám đi ra tới làm nhân chứng gì, vậy ngày hôm nay nàng để hắn vĩnh viễn cũng không ra được cái tiểu viện này.

Cái nữ nhân này. . . Vân Cẩm chống lại ánh mắt băng hàn thấu xương của Phượng Hồng Loan, chỉ cảm thấy tâm lãnh. Hắn cứ như vậy mà nhìn giống người xấu sao? Nhìn thần sắc của nàng, hắn thực hoài nghi không nhẽ trên mặt mình viết rõ hai chữ người xấu.

"Mới vừa rồi ta còn giúp nàng. Nàng chẳng nhẽ không cảm tạ ta sao?" Vân Cẩm ngẫm lại có chút không cam lòng. Nghĩ tời hắn phong hoa tuyệt đại, thiên tư vô song, không ít danh môn khuê tú tha thiết ước mơ hắn liếc mắt nhìn họ lắm đấy! Mà cái nữ nhân này hết lần này tới lần khác đối với hắn bãi sắc mặt không nói, lại còn tỏ vẻ chán ghét như con gián làm cho hắn mau cút?

"Ta không có nhờ ngươi giúp." Phượng Hồng Loan khẽ động khóe miệng lạnh lùng nói: "Ngươi còn ở nơi này làm gì? Còn chưa cút!"

"Ngươi là không phải là vì bị Ly vương ngưng, nên kích thích đầu óc? Theo ta biết, ngươi mới hôm trước vẫn còn vì bị ly vương hưu mà tự sát đấy!" Vân Cẩm tựa hồ không nghe được Phượng Hồng Loan nói, nhìn nàng nghiêm túc dò xét hỏi.

Nghe vậy, mâu quang Phượng Hồng Loan lạnh lẽo. Ly vương. . . Ngươi tốt nhất chờ. Nàng nhất định sẽ làm cho hắn chết như thế nào cũng không biết.

Nhìn ánh mắt Phượng Hồng Loan bỗng nhiên lạnh như băng, nghĩ đây là hắn đoán đúng, trong lòng Vân Cẩm liền thắt chặt. Vô tình lại dâng lên một cổ phiền muộn, thanh âm có chút gay gắt nói: "Quả nhiên đúng!"

"Ta là cùng ngươi cũng không có quan hệ gì. Thừa dịp lúc này ta không đếm xỉa tới phần của ngươi tốt nhất nhanh một chút biến mất tại trước mặt của ta. Bằng không. . . Ta không dám cam đoan ngươi còn có thể sống được mà ly khai khỏi đây không." Phượng Hồng Loan lạnh lùng nói.

Hắc! Vân Cẩm giống như nghe được chuyện đại tiếu thiên hạ mà cười như điên. Thiên hạ này, bất kể nơi nào, kể cả hoàng cung Đông Ly quốc, hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Còn không có người dám ở trước mặt hắn nói khoác mà không biết ngượng như vậy ! Hơn nữa người này còn là một nữ nhân.

Thế nhưng chạm đến ánh mắt nguy hiểm của Phượng Hồng Loan, hắn chợt có chút không tự tin, càng có phần không rõ vì sao lại thực tin tưởng nàng có thể làm được.

Hôm nay gặp kích động hơi lớn, nên đầu óc của hắn phỏng chừng cũng có chút không dễ xài, lát nữa trở về nhất định phải ngủ một giắc thật tố,lại uống thêm nhiều thuốc bổ đầu óc thì hơn.

Vân Cẩm nghĩ như vậy, vừa mới muốn nói gì.

Xa xa nghe được có tiếng bước chân đi tới tiểu viện. Còn kèm theo thanh âm của Lý bộ đầu: "Ly Vương điện hạ! Ngài phải nhanh hơn một chút, trễ nữa sợ là thật xảy ra án mạng."

"Ừ!" Một thanh âm trầm thấp tựa hồ không yên lòng lên tiếng.

Ly vương? Lại là Ly vương? Vân Cẩm ngẩn ra, trước tiên ngồi dậy, nhìn thoáng qua đại môn phủ Thừa tướng, sau đó xoay chuyển con ngươi, hai mắt thần sắc bất minh nhìn Phượng Hồng Loan.

Lại là Ly vương? Phượng Hồng Loan cũng ngẩn ra, khóe miệng kéo ra nụ cười lạnh lùng. Tới thật đúng lúc, nàng đang muốn tìm hắn, không nghĩ tới chính hắn ngược lại tự đưa mình tới cửa!