Thiên

Quyển 3 - Chương 162: Xâm nhập hẹ tơ




- Không sao, nếu nuốt hắn, ta chắc chắn sẽ đạt tới cảnh giới Thượng Thánh Thú, còn gì bằng!

Cặp mắt nó rực rỡ, tỏa ánh hào quang, bất chấp cảm giác nguy hiểm nó nhận được từ Vũ Thiên mà bản thân cảm nhận được. Liền từ thinh không, Chim Khổng Tước đã lao nhanh, mổ phập tới Vũ Thiên một nhát, bốn chân sắc nhọn chạm lại như muốn quắt chặt lấy hắn. 

- Canh ngươi nãy giờ, lúc này mới tấn công!

Vũ Thiên mở miệng nói lạnh, cánh tay vỗ nhẹ, ngọn gió mạnh từ lòng bàn tay liền hướng Chim Khổng Tước tuốt lấy, lông chim liền rơi lả tả trong đôi mắt kinh hãi của Chim Khổng Tước la thất thanh: 

- Ta không muốn làm chim trụi lông!

Tuy nó đã nói gấp, cảm nhận được nguy hiểm nhưng cũng không ngăn cản được Vũ Thiên, cảm giác đó là lạnh buốt, bao trùm lấy nó, nhưng liền bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa màu hồng rực lại thổi tới Vũ Thiên, nhưng hắn đã né tránh. 

Ngọn lửa liền vọt thẳng xuống mặt đất, hừng hực ánh lửa hồng, thiêu đốt một khoảng rộng, những tiếng hét lớn từ dưới liền vọng lên, không mấy tốt đẹp: 

- Kẻ nào! Thiêu đốt tộc ta!

- Ngọn lửa này, có khi nào là tên Khổng Tước!

Như có người nhận ra, từ nơi những dãy núi này liền bay lên khá nhiều thân ảnh hướng Vũ Thiên nhìn tới thù địch dừng tại Chim Khổng Tước mắng lớn: 

- Tước Từ! Ngươi lại cả gan đốt trụi một góc trong tộc ta!

- Đây là ta chỉ vô ý, là hắn đấy, các ngươi nên hỏi tội tên đó!

Liền chỉ sang Vũ Thiên đang dò xét mấy thân ảnh này giống như hắn về thân xác, bất quá trong giọng nói Vũ Thiên liền nhận ra đây là Thú tộc một tộc: 

- Là tu nguyên giả Nhân tộc. Tộc Báo đốm lại chịu thiệt với ngươi!

“Băng”, “Báo đốm tộc”, Hắn nói như vậy nhưng cũng đã bay đi xa, nhưng giọng nói vẫn còn lưu lại nơi này. 

- Các ngươi cũng đã nhận ra là con chim trụi lông đó đấy, cứ hỏi tội nó!

Để lại Chim Khổng Tước choáng váng thân xác, hơi chút căm giận nhìn Vũ Thiên đã bay xa, không thể đuổi theo, lại phải cảnh giác với vài tên tộc nhân trong tộc này đang vây lấy mình. Lúc này, Vũ Thiên đã hạ xuống rừng rậm, bước chân đi của hắn, đã ngừng bay trên không khi thoát khỏi đám tộc nhân Báo đốm cùng Chim khổng tước.

Rừng rậm u ám, không mấy ánh nắng, nhưng vẫn nhìn rõ khi hắn rời khỏi tộc Cáo Vành, chính là tộc của mình, Tuyết Lĩnh Á lại dẫn dắt Tiểu Bạch, Xà Xà đi tới lãnh thổ của tộc Nhện, không hề mấy tốt đẹp tại nơi đây. Tại một ngọn đồi, rừng cây đã bị giăng đầy mạng nhện, chằng chịt như là một ổ điện giống mạng lưới vi mạch, từ xa nhìn tới chính là Tuyết Lĩnh Á đang núp lùm cây, cùng Xà Xà, Tiểu Bạch với vẻ mặt non nớt, sự hiếu kỳ đã hiện rõ. 

Rất nhiều những con nhện có to, có nhỏ đang bò quanh những nhánh cây tại ngọn đồi này, mạng nhện được phủ kín rất nhiều, như là một vùng trắng xóa. Thầm than trong lòng Tuyết Lĩnh Á khẽ nói: 

- Sao mà lấy được đây!

Gắng nhìn nơi mặt đất, xung quanh đám cây cỏ nhỏ, chen lẫn là những lá hẹ cao một vài thước chẻ đôi, thân tròn, có là hình cuốn mỏng, rất mùi, mở rộng tầm nhìn Tuyết Lĩnh Á liền cảm nhận được là không có ai mạnh trong tộc Nhện chỗ này. 

- Chỉ vài tên Tôn thú, chắc có thể lấy được!

- Hai đứa đứng ở đây!

Liền căn dặn Tiểu Bạch, Xà Xà rồi lại thoắt cái Tuyết Lĩnh Á đã rời khỏi chỗ vừa đứng, bóng dáng hắn lại như ẩn như hiện trước mắt mà đi nhẹ như không, tới trước ngọn đồi, nhìn mạng nhện giăng kín lối vào trong vài con nhện đã bò tới liền phun tơ về phía hắn. 

Nhưng Tuyết Lĩnh Á liền né tránh được, hắn lại phun ra từ miệng một ngọn lửa thiêu đốt lấy những sợi tơ bắn tới hắn, toàn thân lại mạnh mẽ lao nhanh vệt lửa đỏ liên tục lóe sáng, đốt cháy một góc này làm bừng sáng cả ngọn đồi từng tiếng hét đã vọng lên: 

- Kẻ nào đang xâm nhập vào hẹ tơ!

Chấn nhiếp lấy Tuyết Lĩnh Á đang trong những nắm tay, hốt cả từng xớ đất trong những đám lá hẹ tươi tốt, mà thu lấy cất đi nhanh chóng với số lượng là mấy xớ một như vậy. Lại liền bỏ chạy khi mà chung quanh hắn đã sắp phủ kín tơ nhện, đã không có lối thoát. Nhưng đã may là hắn đã kịp chạy ra, kéo theo Tiểu Bạch, Xà Xà mà nhanh chóng nắm tay chúng rời đi. 

- Muốn bỏ chạy sao, đâu có dễ như vậy!

- Ngươi ăn cắp rồi muốn chạy sao!

Một vài giọng nói trung niên đầy nguyên lực vang vọng cả một khu này, liền với đó là cây cối đổ ngả, lộ ra thân ảnh của Tuyết Lĩnh Á cùng Tiểu Bạch, Xà Xà đã bị nhốt trong một cái lồng tơ nhện được giăng bởi những tu nguyên giả trung niên, bay trên không lẫn dưới đất, vây kín lấy hắn ở giữa. 

Sắc mặt không chút tốt lành, Tuyết Lĩnh Á nhìn Tiểu Bạch, Xà Xà đã nhìn thấy được nguy hiểm. Mắt nhìn những thanh tơ kiếm đang bay tới, trong những đường tơ từ những sợi tơ giăng kín lối bắn tới thân Tuyết Lĩnh Á, Tiểu Bạch, Xà Xà. Hắn kinh hãi mà ngăn chặn bằng ngọn lửa lỏng bao trùm lấy Tuyết Lĩnh Á, Tiểu Bạch, Xà Xà để giảm tốc độ những sợi tơ đang bắn tới nhưng lại không thể ngăn cản được những tộc nhân Nhện mạnh mẽ này đã thu nhỏ lại lồng tơ. 

- Xong rồi!

Tuyết Lĩnh Á như đã nhìn thấy, cảm giác gần kề cái chết chợt thoáng hiện trong đầu hắn. Liền một giọng gầm dữ đầy uy mạnh vang bên tai hắn, từ Tiểu Bạch đang là đứa bé liền trở thành một con hổ to lớn màu trắng đen lạ mắt, lông vũ mềm mượt. 

Vết cào chợt lóe liền cắt đứt tơ nhện, trong một giọng nói thất thải vang lên “Hổ tộc truyền thuyết”, “là Rắn tộc cổ đại” lại một vài giọng nói khác khi nhìn tới Xà Xà hóa thành rắn lớn, ngang kích cỡ với Tiểu Bạch với vảy sắc sặc sỡ như lớp giáp bảo vệ thân nó đã xoắn đuôi chọt mạnh, liền đó là một lỗ thủng xuyên thẳng một tộc nhân Nhện đang kết tơ lồng nơi này, liền chết tại chỗ.

Á khẩu hồi lâu, Tuyết Lĩnh Á liền cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của Tiểu Bạch đã vui mừng hẳn lên: 

- Thiên ca tới rồi!

Băng giá liền bao trùm nơi này, mọi thứ như bị đóng băng lại. Vũ Thiên đã xuất hiện cạnh Tuyết Lĩnh Á những sợi dây màu xám đậm đang vòng quanh thân hắn liền chói chặt hắn lại bay đi nhưng giọng Vũ Thiên còn lưu lại: 

- Đi thôi, Tiểu Bạch, Xà Xà!

Bay sau Vũ Thiên, Tiểu Bạch, Xà Xà liền rời khỏi nơi này đã bị đóng băng tất cả, Tuyết Lĩnh Á đã bị bắt trói bởi Vũ Thiên. Hắn còn kịp nhìn xuống ngọn đồi vừa mới đào trộm thảo dược đang bị một trận cuồng phong quét xung quanh bởi một lốc xoáy cuốn phăng mọi thứ. 

Rời khỏi Hẹ Tơ, Tộc Nhện đã bị Vũ Thiên đánh nát. Hắn liền bắt theo Tuyết Lĩnh Á, đi cùng Tiểu Bạch, Xà Xà đứng trong rừng rậm tại một nơi khác trong rừng Sinh Linh. 

- Tiểu Bạch! Hắn bắt hai đứa sao!

Vũ Thiên liền hỏi, nhìn Tuyết Lĩnh Á một lúc lâu. Cười nhẹ một cái bậm môi, Tuyết Lĩnh Á đã thoát khỏi sợi dây màu xám đang chói của hắn, ôm lấy Xà Xà. 

- Ta chỉ dắt hai đứa đi dạo nơi này một thời gian, ngươi không nên nghĩ xấu cho ta!

Kinh ngạc, khó hiểu tại hắn mà hiện rõ, hắn không nói thêm với Tuyết Lĩnh Á mà lại cùng nhìn về phía sau Vũ Thiên. Trong ánh mắt liền hiện lên điều ngạc nhiên, giọng Tiểu Bạch, Xà Xà lại vọng vào tai: 

- Thiên ca, Á! Chú ấy cứ dẫn đệ đi lòng vòng!

- Xà Xà còn thấy mỏi chân này!

Tại đằng sau, Vũ Thiên một đám con gái còn trẻ tuổi đang cười nói, bước chân khá là thước tha, không mấy nhanh, từng giọng nói trong trẻo êm tai: 

- Tuyền Duyên! Chúng ta nên quay lại, không nên đi quá xa!

Khoảng năm đến sáu cô gái đều xinh đẹp, mỹ miều, cao dáng, trong một cô dường như được chú ý nhiều nhất trong những người còn lại. Nét mặt cô gái thanh tú, hiền hậu, mặc váy áo xòe rộng, rất bắt mắt: 

- Chúng ta nên quay lại!

- Cho chúng tôi theo cùng!

Tuyết Lĩnh Á lại tới trước mặt đám nữ nhân này mà nói liền một câu sau cái xoay lưng đã bước đi của họ liền dừng lại. Nhìn thấy Vũ Thiên bước tới cạnh Tuyết Lĩnh Á, tập tãnh bước đi của Xà Xà, Tiểu Bạch kinh ngạc, tròn xoe mắt với hai đứa bé, trong lòng liền muốn ôm lấy chúng. 

- Nơi này là lãnh thổ của Tộc hoa hồng, các ngươi là ai!

Cô gái tên là Tuyền Duyên, thực chất là Bông Tuyền Duyên liền hỏi dò trước vơi nhưng nam thanh niên lạ mặt xuất hiện này, nhưng lại lơ là trông chừng hai đứa bé. 

- Tộc hoa hồng, đã mạo phạm!

Tuyết Lĩnh Á khẽ khom người lại nhìn thẳng vào mắt Bông Tuyền Duyên, trong ánh mắt dạt dào ý tình khiến mấy cô gái đi cạnh Bông Tuyền Duyên tỏ vẻ hơi chút không vui. Nhưng hắn lại không để ý, Bông Tuyền Duyên đã né tránh ánh mắt hắn, lại tiếp tục đi bước nữa “kệ hắn, chúng ta đi”. 

Tuyết Lĩnh Á lại bước theo sau, Vũ Thiên kéo tay Tiểu Bạch, Xà Xà trong một thoáng suy nghĩ đã nói vài câu với hắn: 

- Ngươi tên Tuyết Lĩnh Á!

Không chậm bước, Tuyết Lĩnh Á khẽ gật đầu, liền nói ngược lại: 

- Cậu ấy tên Vũ Thiên, Tiểu Bạch, Xà Xà cũng không bị thương gì cả!

- Các ngươi đây là có ý gì, không sợ người trong tộc bọn ta giết các ngươi sao!

Hét lên trong kỳ lạ, là một cô gái đi cạnh Bông Tuyền Duyên. Nhưng khi nhìn lại Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á vẫn là một mặt không thèm nghe thấy, vẫn cứ nhìn Bông Tuyền Duyên từ ánh mắt Tuyết Lĩnh Á. 

- Tôi là Tuyết Lĩnh Á, đến từ tộc Cáo Vành, cô có thể dẫn tôi tham quan một vài nơi nổi tiếng trong tộc cô được không!

Bông Tuyền Duyên nét mặt liền kinh ngạc, chỉ thoáng hiện ra lại nói một câu tỏ rõ ý định của bọn họ: 

- Phải ở trong tộc một, hai năm mới có thể tới những nơi đặc biệt trong tộc tham quan!

- Thiên ca, đệ và Xà Xà!

Tiểu Bạch liền hơi ngẩn đầu lên liền nói với Vũ Thiên, đã nhìn nó lắc nhẹ đầu không hỏi nó đang bị gì. 

- Có thể ra vào, ở trong tộc sao, kỳ vậy!

Hắn lại nói với chính mình nghe thấy, Vũ Thiên có vẻ như đã dừng hỏi tội Tuyết Lĩnh Á đã bắt Tiểu Bạch, Xà Xà: 

- Chỉ mới lần đầu gặp mặt, các ngươi đã muốn làm thân với tôi sao!

Bông Tuyền Duyên giọng không chút tự nhiên, mấy cô gái đi cạnh lại tỏ vẻ không đồng ý khi vẫn bước đi. 

- Như vậy không được!

Tuyết Lĩnh Á nét mặt căng thẳng, đã tan đi chút ít, lạnh giọng nói. Với nét mặt không cười, tán gẫu cùng Bông Tuyền Duyên. Vũ Thiên đi sau, trầm ngâm nét mặt đã vểnh tai lên mà nghe. Hắn như được mở rộng sự hiểu biết. 

Tộc hoa hồng là một tộc trong những tộc bậc cao của Thụ tộc, Tộc thực vật. Nơi này có cả một thành phố rộng lớn như thành phố của các gia tộc con người, Nhân tộc. 

Lúc này, tại hướng đông của Tộc hoa hồng. Bông Tuyền Duyên đang dẫn dắt Tuyết Lĩnh Á, Vũ Thiên đi cạnh, Tiểu Bạch, Xà Xà lại vừa đùa giỡn, vừa đi cùng mấy cô gái đi cùng với Bông Tuyền Duyên. 

Bước trên mặt đất, luồng lách qua những gốc cây, những căn nhà trước mặt dần hiện ra, bọn họ liền tiến vào trong những ánh mắt nhìn tới rồi chuyển hướng đi nhanh. Nơi này hẳn đã là lãnh thổ của Tộc hoa hồng. Bọn họ liền đi sâu vào trong, trong ánh mắt không mấy ngạc nhiên của Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á. Bông Tuyền Duyên liền khẽ nhìn hai người, lại có chút không yên ổn với Tuyết Lĩnh Á, liền khẽ nói: 

- Để ta dẫn hai người tới một vài nơi xem thế nào!

- Dòng sông hoa hồng, không biết Lĩnh Á đã từng nghe!

Nói như vậy, lại là Tuyết Lĩnh Á liền có chút mơ hồ, hắn trầm tư hồi lâu liền nói như đây là cơ hội với hắn: 

- Đã nghe nói tới, Dòng sông hoa hồng, Vườn gai hoa hồng, cùng nơi Chế tạo hoa hồng, ba nơi này đặc biệt nhất của tộc phải không!

Tuy nói vậy, nét mặt hắn cũng có chút không chắc chắn. Hiện rõ chút bất ngờ từ Bông Tuyền Duyên, vẻ mặt cô đã trầm ngâm giọng để nói với hắn: 

- Để ta dẫn hai người tới nơi đó xem một chút!

- Tuyền Duyên! Như vậy có được không!

- Hay là nên mời họ rời khỏi tộc mình đi!

Phía sau ba người những cô gái đi cạnh cùng Bông Tuyền Duyên liền khẽ than với nàng, nhưng vẫn giữ nét mặt tươi cười với Tiểu Bạch, Xà Xà.