Chi chít chữ cùng hình ảnh in trên mặt giấy khổ lớn trong ba cặp mắt đang nhìn xem. Hắn vừa xem vừa đọc to:
- Tin nóng hổi. Thập đại gia chuẩn bị tổ chức sự kiện kéo dài cả năm.
Hình ảnh cùng chữ nổi nơi ngón tay Vũ Thiên chạm vào hắn chăm chú đọc xem
Trong khi, Tiểu Bạch, Xà Xà lại cũng đang hiếu kỳ trên nét mặt hình theo, tuy hai đứa đọc được chữ nhưng lại không hiểu rõ lắm còn chỉ chỉ vào hình ảnh hỏi hắn:
- Thiên ca, ai đây!
Vũ Thiên lắc lắc đầu không trả lời nó, chỉ tiếp tục xem, hắn lại lẩm bẩm nói như không để ý xung quanh cũng như tảng băng hắn đang ngồi trên, đang bay thẳng:
- Ca nhạc, đấu giá, luyện dược, chế tạo binh khí, pha chế, sao tùm lum vậy!
Hắn khẽ nhăn trán, cảm giác có chút lạ lẫm với những dòng tin vừa đọc được. Nhưng hắn lại chăm chú đọc hết những tin có trên mặt giấy khá cứng, màu sắc sặc sỡ.
Lại không để ý nơi bên dưới mặt đất đang vọng lên không trung hướng hắn đang ngồi trên tảng băng những câu nói hiếu kỳ ngạc nhiên nhưng hắn lại không nghe thấy.
Vũ Thiên liền lướt tờ báo lần nữa rồi thu vào trong chiếc nhẫn, hắn thở một hơi sâu, lại nằm dài nơi tảng băng, đang chở theo hắn cùng Tiểu Bạch, Xà Xà quay lại Hội.
- Chim nhỏ lại đây!
Xà Xà bất chợt trong thấy mấy chú chim đang bay cạnh tảng băng liền vẫy gọi, chim nhỏ đã sợ hãi, hét lên một vài tiếng liền bay ra xa trong nét mặt hụt hẫng của Xà Xà.
Trời lại dần chuyển tối, mặt trời đã lặn dần, Vũ Thiên lại quét một vòng xung quanh bên dưới mặt đất rồi lại lắc đầu, nằm dài nơi tảng băng, mắt nhắm như đã ngủ lại lên tiếng nhắc nhở Tiểu Bạch, Xà Xà đang chống cầm, mắt thì liêm diêm, nhìn thẳng:
- Tiểu Bạch, Xà Xà mau nằm ngủ đi!
Hắn chỉ khẽ nói vậy, nhưng Tiểu Bạch, Xà Xà lại dạ một tiếng, liền nằm cạnh hắn, sát đầu, thở phì phò, ngủ ngon lành.
Vài tiếng trôi qua, Vũ Thiên lại choàng tỉnh dậy, khẽ lắc lắc thân cùng đánh vòng hai tay nhìn xuống mặt đất không rõ hình dạng mà thở hắc một hơi trong ánh trăng mờ ảo, rừng hoa hiện ra.
Hắn liền hạ xuống, biến mất bên trên khoảng không Rừng hoa, sát những cánh hoa đã tan biến tảng băng, ôm lấy Tiểu Bạch, Xà Xà.
Hắn liền về Hội Thuyên Phái một cách bình yên.
Tại một khu vực nào đó trong Hội Thuyên Phái, Vũ Thiên đã nhẹ nhàng nhấc bước nơi mặt đất láng mịn không xây nền gạch.
Nơi này cổ kính, khá vắng vẻ khi nhìn quanh hắn cũng bắt gặp một vài thân ảnh đang bước đi trong này, nhìn thấy hắn đang để Tiểu Bạch, Xà Xà xuống còn dụi dụi mắt nhìn quanh giống hắn.
Mấy thân ảnh này, cũng chỉ khẽ nhìn kỹ mang chút lạ lẫm với bọn họ. Quanh nơi Vũ Thiên đang cùng Tiểu Bạch, Xà Xà ngó nghiêng, lại có rất nhiều tán cây, xòe lớn, phủ mát nơi này cùng những cây nhỏ chen ngang hay xen kẽ những tòa nhà cao tới mấy tầng, xa xa nhìn tới đã bị che khuất nhưng vẫn có thể thấy, những căn phòng tách biệt một khoảng ngăn cách với nhau.
Vũ Thiên nắm lấy hai tay Tiểu Bạch, Xà Xà mỗi đứa một bên kéo đi, bước tới cạnh một cô gái đang cầm một cuốn sách nơi tay đang chăm chú xem gì đó khi đang tựa lưng vào một góc cây.
- Này! Tiểu muội. Nơi này là chỗ nào!
Hắn khẽ hỏi như vậy, vẻ mặt bất ngờ của cô gái hiện rõ khi hơi ngẩn đầu lên nhìn hắn liền trả lời mà không hỏi lại hắn, mà vẫn tiếp tục đọc sách:
- Khu thư sách trong hội!
Vũ Thiên gật đầu rồi đa tạ mới kéo tay Tiểu Bạch, Xà Xà hướng lối nhỏ tiến tới, trong ánh nhìn của cô gái khẽ nhíu lại, ngưng nhìn cuốn sách đã nhìn hắn sau lưng hai đứa bé mà tự nói trong giọng cười nhẹ:
- Hai đứa bé thật dễ thương!
Vũ Thiên có chút rối đường nơi Khu thư sách, hắn ngó nghiêng một hồi liền đi tới một tòa nhà hai tầng trước lối vào, lại nhìn Tiểu Bạch, Xà Xà đang bĩu môi, khẽ nói với hai đứa:
- Nơi này đã là ở trong Hội!
Tiểu Bạch lại nhướng đầu lên nhìn Xà Xà cười ranh mảnh:
- Xà Xà! Đi tìm chỗ vui chơi, không nên vào trong đó với Thiên ca!
Xà Xà vuốt mái tóc rồi gật mạnh, trong đôi mắt chớp chớp khi hơi hướng nhìn lên Vũ Thiên cũng đã thả tay hai đứa ra, gật đầu với bọn nó. Tiểu Bạch liền cười hi hi, nắm lấy tay Xà Xà mà bay lên khoảng không tới một chỗ khác. Hắn thì lại đi vào trong tòa nhà này.
Rời khỏi căn phòng chỉ toàn là sách, hắn với một mớ bồng bông, vỗ vỗ đầu. Trong nét mặt mang chút thắc mắc, với một tiếng đã trôi qua bên trong.
Hắn đi bộ trong mò mẫn đường lối, quay lại chỗ ở của mình, Khu cách tân. Dường như trong Hội, ít ai làm phiền ai.
Khu cách tân. Chỗ ở của Vũ Thiên.
Một mảnh đất trồng đầy thảo dược với căn nhà nơi chính giữa, Vũ Thiên bước vào ngừng ngay một khoảng đất trống, khoanh chân treo lơ lửng trên mặt đất, nhắm mắt hồi lâu như đang ngủ.
Hắn lại khẽ phất tay, một vài hạt giống liền bay ra, rớt xuống mặt đất, rất nhiều hạt giống như hạt đậu hoặc nhỏ hơn như hạt dưa.
Những hạt giống này, được vùi lấp trong mặt đất, nhiều ngày sau mới lên mầm, phát triển thành cây non.
Vũ Thiên, hắn đã đi vào trong căn phòng mà không để ý tới mảnh đất trồng đã được phủ xanh.
Tại bên trong căn nhà không mấy rộng, đến nỗi mênh mông, hắn lại đang nằm xem tờ báo, miệng lại đang nói có chút nghi ngờ:
- Cách sự kiện tới mấy năm lận, vậy còn lâu mới tới!
- Rừ! Sự kiện có thể trì hoãn tới bốn năm nữa mới diễn ra!
Hắn thở dài không mấy nghi ngờ, đọc lại mấy lần dòng chữ vừa thấy, liền có chút bất ngờ vì không nghĩ sự kiện lại lâu diễn ra như vậy. Hắn lại để tờ báo sang một bên, trên giường nằm mà thở hắc ra một hơi, mắt mở to, giọng rõ ràng như không mấy để ý gì, vọng trong căn nhà:
- Thập đại gia tộc! Lục địa Nguyên Thiên! Vãi cả mật!
- Thiên ca! Huynh về chưa!
Giọng Tiểu Bạch trong trẻo, từ ngoài đã vang vào, theo tiếng bước chân của nó vang lên liên hồi. Hắn hơi chút giật mình, liền mở cửa nhìn ra ngoài, đã trong thấy Tiểu Bạch, Xà Xà đang uống một cốc nước cầm theo, cùng một rễ cây như củ sâm đang nhai.
Hắn liền ngẩn ra khi thấy một cô gái đi sau, nên không cảm nhận được Tiểu Bạch, Xà Xà đã ôm hắn một cái, rồi liền lao vào trong căn phòng kế cạnh, hai đứa nằm ngủ nhanh chóng.
Để lại Vũ Thiên nhìn Hồng Trúc Ngư đang đứng trước mặt, cách hắn không xa, bước tới, bất chợt ôm hắn.
Hai người ôm nhau, Hồng Trúc Ngư mắt khẽ đỏ, ôm chặt lấy bờ vai Vũ Thiên, miệng thều thào vài câu nói:
- Vũ Thiên! Ta cứ nghĩ ngươi đã đi mất rồi chứ!
- Cô nói gì vậy! Ta chỉ đi tìm Tiểu Bạch, Xà Xà rồi quay lại Hội! Không đi đâu cả!
Tuy hắn trả lời như vậy, nhưng trong lòng lại có chút khác lạ với Hồng Trúc Ngư, bất chợt. Trong đầu hắn lại xuất hiện một câu nói “Trúc Ngư là nam hay nữ”, nhưng hắn lại không dám hỏi.
Vũ Thiên im lặng tách ra khỏi Hồng Trúc Ngư nhìn hắn cười nhẹ, lại nói lảng sang chuyện khác:
- Thế nào, mọi người đều ổn chứ! Ngọc Kha thế nào rồi!
Hồng Trúc Ngư khẽ chạm tay nơi mí mắt, sượt qua, gật đầu nhìn Vũ Thiên, ánh mắt lại như đang nhìn phía sau hắn, Tiểu Bạch, Xà Xà như đang ngủ rồi lại thôi.
- Trúc Ngư! Cô có biết Thập đại gia tộc!
Vũ Thiên lại nói chuyện Thập đại gia tộc với Hồng Trúc Ngư liền bất ngờ, ngạc nhiên nét mặt mà hỏi ngược lại như không để ý trong lòng đang run:
- Có chuyện gì sao!
Chỉ hỏi vậy thôi, nhưng cũng đủ làm Vũ Thiên cuống quýt sắc mặt, hơi lúng túng, gãi đầu, gắng nhớ lại những gì ghi trong tờ báo, nói ngắn gọn với Hồng Trúc Ngư:
- Vài năm nữa, Thập đại gia tộc có tổ chức sự kiện kéo dài cả năm, cô có đi không!
- Mấy năm nữa, ta đi về ngủ đây!
Hồng Trúc Ngư vỗ Vũ Thiên một cái nhẹ ngay má rồi thu tay lại nhanh chóng không biết phải thế nào với hắn, miệng nhỏ nhắn khẽ ngáp một cái, nói gọn một câu liền xoay lưng đi, về chỗ ở của mình.
- Đi ngủ, ta cũng nên đi ngủ!
Hắn khẽ nói với mình liền xoay bước vào nhà trong màn đêm giăng lối khắp mọi nơi.
Thấm thoát vài ngày trôi, hắn lại tu luyện nơi bóng râm của nhành cây tán rộng. Tiểu Bạch, Xà Xà lại khác, chúng nó bay khắp nơi trong Hội, như thể muốn nhìn ngó gì đó, chúng nó lại né tránh gặp người khác.
Vũ Thiên lúc này lại đang tìm hiểu Cảnh giới Thể, hắn muốn tăng cảnh giới.
- Cảnh giới Đạo! Dường như là cuối cùng của Cảnh giới Thể!
- Ngọc giản Thể!
Vũ Thiên lại lấy ngọc giản Thể ra, xem hồi lâu, hắn nghiền ngẫm mấy chữ ghi trong, mặt liền nhăn lại như khỉ ăn ớt.
- Cảnh giới Thể! Cốt xương, da lông, tóc sao chỉ có mấy chữ!
Hắn vỗ đầu, tự nói, thu lại ngọc giản, vẻ mặt trầm ngâm lại tiếp tục lẩm bẩm với mấy chữ “cốt xương, da lông, tóc”
“Băng thể”, “Lôi thể”, “Phong thể” Vũ Thiên chuyển hóa cơ thể mình sang thể nguyên căn, lần lượt ba thể một, rồi ngừng ngay Băng thể, cảm nhận Băng nguyên lực đang bao phủ chỗ ở của hắn đã được kìm nén lan ra xa.
- Đây là thể nhưng không phải Cảnh giới Thể!
Hắn tự nhủ một mình, trở lại trạng thái bình thường, rồi lại nhắm mắt lại hồi lâu tiếp tục tự nhủ trong đầu mấy chữ trong ngọc giản đọc to, đọc nhỏ “cốt xương, da lông, tóc”.
Vũ Thiên lại mở mắt ra nhìn cánh tay của mình như đã chợt hiểu ra, hắn không khỏi ngạc nhiên càng thêm khó hiểu “cốt xương, da lông, tóc nó là cơ thể ta”.
- Không có gì thay đổi cả, kỳ lạ!
Vũ Thiên vỗ đầu một cái nhưng bất chợt hắn lại vui mừng chút ít khi đã nắm lấy mấy sợi tóc. Trong một đầu tóc xù của hắn, khẽ nói hai chữ “tóc lông” rồi lại nhìn những cộng lông chỗ cánh tay.
Giật mình, hắn nhắm mắt lại cảm nhận hồi lâu giọng nói có chút không tin:
- Cảnh giới Thể, chẳng lẽ mình đã tiến vào!
Hắn tuy nói vậy nhưng vẻ mặt không chút thay đổi vẫn nhắm mắt hít thở đều đặn.
Lúc này, lại cảm nhận được, nguyên khí vẫn đang dẫn nhập vào cơ thể mình, một cách đều đặn mà không hề dừng lại hay đứt quãng.
Hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục trầm tư, vì hắn không hiểu rõ được chính lúc này, hắn cũng không nhìn thấy, chính hắn từ xa hay gần nhìn tới chỉ còn lại bộ xương đang ngồi khoanh chân.
Trong thật kinh dị.
Nhưng chỉ thoáng chốc đã có da, có thịt trở lại bình thường, lông tóc đột nhiên mọc dài ra như lông tinh tinh, lông khỉ, trông hắn như người vượn cổ xa xưa.
Thoắt cái lông tóc đang dài ra liền ngắn lại như bình thường, Vũ Thiên không nhìn thấy nhưng đã cảm giác được thân thể mình đang bất thường liền trở lại bình thường.
Hắn mở mắt ra, miệng phun ra một làn hơi lạnh, giọng thay đổi mang chút mơ hồ “Cảnh giới Thể không được bình thường”.
- Cốt xương, da lông, tóc chỉ có vài chữ như này đã bước vào Cảnh giới Thể, kỳ lạ!
Tuy hắn nói vậy, nhưng cũng đã đứng dậy, không tiếp tục tu luyện. Cảnh giới Thể đã nắm bắt, hắn liền đi dạo quanh vườn thảo dược, vườn trái cây đã cho trái ăn được.