Vũ Thiên để tiểu thú trong áo mình mà quay về Dược Viên chỉ là tiếng bụng kêu của tiểu thú không ngừng vang lên khiến cho Vũ Thiên đành phải đi tới phòng tạp vụ.Phòng Tạp Vụ là nơi các đệ tử bình thường không có tư chất tu nguyên như Vũ Thiên. Họ làm những công việc như trồng rau, chăn nuôi những tiểu thú bình thường để lấy thịt … để phục vụ cho công việc nấu nướng chế biến món ăn để phân phát cho các đệ tử trong môn phái. Có thể nói tất cả các môn, bang đều tự cung tự cấp.
Thời gian ở nơi đây không khác biệt lắm với TRÁI ĐẤT.
Thật ra hai sư huynh của Vũ Thiên là Ngữ hải và Thùy Phong cũng sẽ bị đưa tới Phòng Tạp Vụ nhưng vì may mắn được Diệc trưởng lão thu nhận làm đệ tử chân truyền tuy công việc ở Dược Viên không khác mấy với Phòng Tạp Vụ nhưng vẫn thoải mái hơn rất nhiều.
Vũ Thiên vừa đi tới Phòng Tạp Vụ vừa nghĩ nên đặt tên gì cho tiểu thú tên là gì đây vì hắn cũng muốn tiểu thú có một cái tên để tiện gọi chỉ là nghĩ mãi vẫn chưa ra cái tên gì hay.
- Tiểu Quỷ hay là Tiểu Yêu, không được, đều không được nghe kinh khủng quá !. Vũ Thiên vò đầu bứt tai mà suy nghĩ.
- Tiểu Bạch, đúng gọi là Tiểu Bạch, ta sẽ đặt tên cho ngươi là Tiểu Bạch như thế có được không !
Vũ Thiên nhìn tiểu thú mà suy nghĩ nhưng khi nhìn thấy cái đốm trắng trên đầu tiểu thú hắn không khỏi nghĩ ra cái tên Tiểu Bạch nhưng không biết tiểu thú có đồng ý hay không nhưng chỉ thấy tiểu thú gật đầu lia lịa, khiến Vũ Thiên mừng rỡ mà gọi tên Tiểu Bạch liên tục khiến cho người khác nhìn vào cứ nghĩ là hắn đang lên cơn điên, nhưng may là nơi này không có ai ngoài hắn và tiểu thú.
Vũ Thiên nhìn Phòng Tạp Vụ trước mắt rộng cũng không rộng cũng đủ cho các đệ tử nấu nướng mùi thức ăn bốc lên thơm ngon khiến cho bụng của Vũ Thiên cũng réo lên còn Tiểu Bạch thì như tiếng trống đánh liên hồi nhưng nó vẫn cố gắng kiềm nén lại. Vũ Thiên vừa đặt chân vào Phòng Tạp Vụ đã nghe thấy tiếng nói oan oản vọng vào tai của một đại hán trung niên thân hình vạn vỡ đang chỉnh đốn hộp cơm đã được cột dây đàng quàng:
- Lính mới, mang số hợp cơm này tới Phương Viên trong môn phái giúp ta !
Vũ Thiên định lên tiếng giải thích nhưng chưa thốt lên được tiếng nào thì được chất cho một sắp hộp cơm khiến cho hắn không khỏi choáng váng, Tiểu Bạch trong áo hắn cũng hét oản lên một tiếng khiến cho hắn phải cuốn quýt một phen nhưng cũng kịp ổn định lại.
- Lính mới ngươi có ý kiến gì sao ?. Tiếng hét của Tiểu Bạch làm cho đại hán trung niên hiểu nhầm Vũ Thiên là có ý kiến gì nên liền hỏi.
- Không ! Không có gì !. Vũ Thiên lại phải cuống quýt mà trả lời hắn chỉ sợ họ phát hiện ra Tiểu Bạch lại cho nó vào nồi làm thành nồi thịt hổ thì hắn lại phải trở nên điên cuồng như thế nào nữa đây.
- Nếu không có gì thì ngươi có thể đi rồi !. Đại hán trung niên thấy Vũ Thiên không hỏi gì thêm thì chỉ gật đầu rồi im lặng tiếp tục công việc.
- Nhưng !!!. Vũ Thiên định tiếp tục giải thích cho đại hán trung niên nhưng khi hắn vừa thốt ra được chữ “nhưng” thì đại hán trung niên dường như nhớ ra điều gì đó nên nhìn Vũ Thiên mà nói tiếp :
- À ! Nhìn như ta chưa chỉ cho ngươi biết Phương Viện nằm ở đâu thì phải ?. Nói tới đây đại hán trung niên liền ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Ra khỏi nơi đây ! Tiểu tử ngươi đi thẳng sẽ thấy Phương Viện nằm bên trái đối diện với Dược Viên ở bên phải.
Đại hán trung niên ra dấu chỉ tay ý biểu Vũ Thiên đi còn lão thì lại tiếp tục công việc của mình. Vũ Thiên ngơ ngác mà mắt không khỏi tròn xoe hết nhìn đại hán trung niên rồi nhìn những người xung quanh chỉ thấy bọn họ cũng giống như đại hán trung niên cấm cúi làm công việc của riêng họ khiến cho Vũ Thiên cũng đành lắc đầu không biết nên làm thế nào cho hay nữa, giải thích thì không được đành phải ôm lấy sắp hộp cơm trên tay mà ra khỏi Phòng Tạp Vụ trong sự khó hiểu của chính bản thân hắn.
Lúc Vũ Thiên vào thì Phòng Tạp Vụ cũng có khoảng năm nam tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu thân hình cũng cao, to lực lượng đang làm những công việc khác nhau với thêm đại hán trung niên nữa là sáu nam tử, khi Vũ Thiên vừa đi khỏi không được bao lâu cũng là lúc tiếng cười rộn rã vang lên trong Phòng Tạp Vụ, một trong năm nam tử cất tiếng nói lớn :
- Âu đại ca ! đệ nghĩ tiểu tử này không giống lính mới cho lắm trong hắn thư sinh như vậy chỉ sợ là đệ tử chân truyền hay đệ tử bình thường của các viện khác đó.
Lời nói của nam tử này khiến cho đại hán trung niên không khỏi có chút suy nghĩ nhưng rồi cũng không thèm để ý nữa mà tiếp tục cười to, những người khác liền thêm vào mặc kể Vũ Thiên có phải là lính mới hay không:
- Nếu không phải là lính mới thì hắn tới đây làm gì, ngươi nghĩ những đệ tử trong các viện lại thèm đếm xỉa mà đến những nơi này sao ?.
Đại hán trung niên với những người khác nghe vậy cũng thấy có lý vì từ trước tới giờ những đệ tử trong môn dù chỉ là đệ tử bình thường cũng không bao giờ để mắt tới đám đệ tử không có tư chất tu nguyên như họ, nhưng họ cũng chưa bao giờ để ý tới điều đó vì có để ý thì cũng không thể thay đổi được gì. Chỉ là khi có lính mới tới là họ hay dùng cách này để cho đám lính mới phải khốn khổ một phen vì khi đi giao hợp cơm cho các viện luôn là một nỗi nhục nhìn với họ. Chỉ là lần này họ lại hại thành giúp Vũ Thiên một tên họ cho là lính mới.