(Thiên Yết - Song Tử) Đoạt Tình

Chương 33: nỗi lòng của em và anh(1)




Hello các độc giả ~ chap hôm nay au phá lệ là sẽ không viết ngược nữa ^O^ và có thể au sẽ thêm chút ngọt cho chap này ~ 

À , chap này dành tặng cho bạn -___S___- vì chỉ có duy nhất mình bạn là nhớ đến cái tem :v au cũng chẳng nhớ cái vụ giựt tem cơ :v

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đã qua 3 ngày kể từ hôm Song Tử quay trở lại biệt thự Sakamaki , mọi người trong biệt thự đều rất vui mừng vì cô đã trở về mà không gặp phải bất cứ thương tổn nào . Song Tử khi gặp lại những người thân thuộc ấy cũng cảm thấy vui vui trong lòng , lần đầu tiên sau mấy tháng tồi tệ kia cô thật sự đã mỉm cười . Điều này khiến tất cả mọi người đều rất vui , đặc biệt là James Thiên Yết , mặc dù nụ cười này cô không dành cho hắn nhưng chỉ cần thấy cô cười là hắn đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi .

***
Song Tử trở về căn phòng đã quá đỗi thân thuộc đối với mình . Cô thơ thẩn đi quanh phòng , không phải cô muốn ôn lại hồi ức cũ đâu , chỉ là...cô muốn nhìn lại một lượt căn phòng thân quen của mình thôi !
Cái lược cô thường dùng , cái gương mà cô thường soi , thỏi son yêu thích của cô,...tất cả vẫn được sắp xếp gọn gàng và đúng chỗ như khi cô vẫn ở đây , chắc vú Trần đã sắp xếp chúng thay cô . Ánh mắt lơ đãng của cô rơi vào bức hình được đặt trên bàn trang điểm , vô thức cầm bức hình lên , trong hình là một nam sinh tầm 15-16 tuổi với khuôn mặt lạnh lùng cùng với cô nữ sinh tầm 14 tuổi e dè đứng cạnh nam sinh kia .
Song Tử thật sự rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bức hình này , đây là tấm ảnh mà vú Trần đã chụp khi cô tốt nghiệp cấp 2 , cô tưởng cô đã để thất lạc nó trong đống đồ cũ đã bán rồi chứ , sao nó lại ở đây ?

- tiểu thư ! Tôi vào được chứ ?

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô . Song Tử đặt tấm ảnh xuống rồi ra mở cửa .

- vú Trần !? Đã khuya lắm rồi mà ? Vú vẫn chưa ngủ ạ ? - Song Tử ngạc nhiên hỏi .

- à , tôi hơi lo lắng về sức khỏe của tiểu thư nên định kiểm tra cho cô xong mới đi ngủ . - vú Trần ôn tồn nói.

- Tôi thật sự rất khỏe , không hề bị thương ở chỗ nào đâu ! Vú đừng lo ! - Song Tử mỉm cười nói .

- Vậy tôi xin phép ! Nếu có việc gì thì tiểu thư phải gọi tôi đấy ! - vú Trần dặn dò cẩn thận rồi mới rời đi .

- Tôi biết rồi ! Vú ngủ ngon nhé ! - Song Tử trả lời rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại .

Cô cũng cảm thấy mệt mỏi vì ngày hôm nay rồi . Tiến đến chiếc giường êm ái quen thuộc rồi thoải mái thả mình xuống , Song Tử một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ .
Ban đêm , khi cả căn biệt thự chìm trong im ắng , một bóng đen nhẹ nhàng sải bước đến căn phòng của Song Tử rồi khẽ mở cửa . Khi thấy cô đã say ngủ , bóng đen mới cẩn thận tiến vào trong phòng . Ánh trăng dịu nhẹ hắt lên khuôn mặt tuấn tú của hắn , khiến hắn trở nên tà mị hơn bao giờ hết . James Thiên Yết ngẩn ngơ ngắm nhìn Song Tử một lúc lâu sau đó mới khẽ chạm vào má cô . Độ ấm trên bàn tay đã nói lên rằng cô thật sự đang ở đây , ở ngay cạnh hắn . Cô yên bình say ngủ , khóe môi còn khẽ cong lên . Thật đẹp ! James Thiên Yết không tự chủ mà hôn nhẹ lên khóe môi cô . Lần đầu tiên trong mấy tháng qua hắn thấy cô an tĩnh như thế này , khoảnh khắc này hắn sẽ nhớ mãi .









----------------------còn tiếp-----------------------