Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 91: Khương Tuyết​




Nửa giờ sau, Liễu Thiên vẫn đang vừa đi vừa suy tư.

Hắn đã xem mọi nơi xung quanh chỗ này nhưng không hề thấy gì đặc biệt cả. Ở đây không hề có cơ quan nào hay công tắc nào! Một cái sân rộng, một thái cực đồ to lớn, một ngôi nhà trên không, hắn không thể tìm ra mối liên kết giữa chúng?

May là khi này vẫn chưa có thêm người nào xuất hiện, nếu không thì chắc chắn lại phải đánh nhau một hồi rồi chứ làm sao mà thoải mái tìm tòi như bây giờ. Thế nhưng lúc này chưa đến thêm người nào không có nghĩa mãi mãi như vậy! Liễu Thiên biết không thể chì hoãn thêm được nữa, hắn phải thật nhanh tìm được đường đi lên căn nhà kia.

“Thái cực đồ! Chỉ có thái cực mới xoay chuyển được!” Liễu Thiên đang nhìn quanh bỗng nhớ ra cái gì đó miệng lẩm bẩm.

Hắn lẩm bẩm xong liền rất nhanh chạy ra trung tâm cái sân, hắn nhìn bao quát một lượt thái cực đồ này. Ánh mắt của hắn nhìn lên hai điểm cực âm và cực dương kia.

Liễu Thiên từ từ đi lại gần rồi ngồi xuống kiểm tra điểm cực dương – điểm tròn trắng bên phần màu đen.

Đó là một điểm tròn có dường kính tầm ba xích, xung quanh viền ngoài có một khe nhỏ phân cách với phần đen còn lại, cái rãnh này rất nhỏ nếu không để ý rất khó có thể thấy được.

Liễu Thiên sờ sờ cái rãnh này rồi lại lấy kiếm ra cậy nhưng kết quả đó không phải là khe hở giữa hai phiến đá mà chỉ là một vùng rãnh được khắc lõm xuống chứ bản than cả cái sân lớn này vẫn được đúc liền khối.

“Bạch! Bạch!” Dù đoán chỗ này là một khối nhưng Liễu Thiên vẫn bước vào bên trong điểm cực dương này rồi khẽ dậm dậm mấy cái. Hắn vẫn muốn thử xem đây có phải là nút kích hoạt cơ quan không?

Nhưng đáng tiếc, Liễu Thiên có đạp hay nhảy mạnh thế nào cũng không thể làm cho vùng trắng này thụt xuống như hắn đã nghĩ. Hắn khi này lại nhíu mày ngồi xuống nhìn kỹ điểm cực dương dưới chân.

Không tìm được gì, Liễu Thiên liền rời sang điểm cực âm phía đối diện. Điểm cực âm là điểm đen bên vùng sân trắng, điểm này cũng không có gì khác thường, nó cũng chỉ là một hình tròn đen mà thôi.

"Phạch Phạch!" Liễu Thiên lại nhảy mạnh hai cái trên hình tròn màu đen này rồi đứng im nghe ngóng động tĩnh.

“Cạch!”

Đúng lúc này một âm thanh nhỏ vang lên. Thế nhưng âm thanh đó lại không phát ra do Liễu Thiên mở được cơ quan, đó là âm thanh từ một hướng phía viền ngoài vọng lại. Ở đó một cánh cửa từ từ mở ra, Liễu Thiên nhìn ra!

Cánh cửa mở ra, một bóng người bước ra. Liễu Thiên nhìn chăm chú vào người mới xuất hiện đánh giá một lượt.

Đó là một nam đệ tử thân mặc thanh y, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú, mắt to sáng đầy vẻ nghịch ngợm, tóc cắt ngắn ngang vai lởm chởm, lưng đeo theo một bọc gì đó khá to nhìn không rõ.

“A! Cuối cùng cũng ra đến ngoài!” Một âm thanh nhỏ nhẹ như nữ nhân vang lên.

Liễu Thiên nhìn quanh rồi nhìn lại điệu bộ thoải mái của kẻ vừa vượt ải thì liền khẳng định giọng nói kia là của thiếu niên trước mặt. Mà nói thực dến khi nghe giọng nói này Liễu Thiên cũng không biết đối diện là nam hay nữ nữa.

Người đứng trước mặt tóc tai không có chút nào giống nữ nhân, gương mặt có điểm thanh thú nhưng so với nhiều mỹ nam Liễu Thiên tưng thấy thì không tính là gì, lại nói tên này ăn mặc đồng phục cũng là đồ nam, ngực như tivi màn hình phẳng, tất cả đều giống một thiếu niên trừ có giọng nói!

“Hả! Đã có người đến đây rồi? May chỉ có một người! À! Tu vi tên này sao thấp thế này?” Lúc này tên đệ tử mặc thanh y kia thấy có người ở đây rồi thì giật mình, hắn trố đôi mắt to sáng lên nhìn Liễu Thiên rồi lại nhìn xung quanh nói liên hồi rồi lại tự hỏi.

“Ngươi là nữ?” Liễu Thiên lúc này nhìn kỹ lại tên đệ tử kia miệng lẩm bẩm hỏi.

Tên đệ kia nghe Liễu Thiên hỏi thì liền khoác lại cái túi đen đằng sau rồi mỉm cười đi lại chỗ Liễu Thiên.

“Ngươi thật hay!” Đang đi thấy Liễu Thiên có vẻ cảnh giác, tên đệ tử thanh y kia cười tít mắt nói.

“À! Ta nhìn không giống con gái à?” Tên kia đang đi lại thì vẻ mặt như nhớ ra cái gì đó liền vuốt vuốt mái tóc lởm chởm ngang vai nhìn Liễu Thiên đầy ngạc nhiên hỏi.

“Cái gì? Nữ? Chẳng nhẽ…” Liễu Thiên nhíu mày lắp bắp nói, khi đang nói hắn lại nhớ ra cái gì liền dừng lại suy ngẫm.

“Ngươi bị sao vậy? À ngươi đến đây lâu chưa? Đã tìm được nối đi tiếp theo chưa? Căn nhà kia là thế nào? Mà ngươi tên gì ý nhỉ?”

Nữ đệ tử tóc ngắn kia thấy Liễu Thiên suy tư lẩm bẩm thì liên liên tục hỏi không ngừng nghỉ.

“Không thể nào! Sao lại trùng hợp thế được?” Liễu Thiên lắc đầu tự nhủ.

“Ngươi là nữ sao lại cắt tóc kiểu đó?” Liễu Thiên liền hướng ánh mắt lên mái tóc nữ đệ tử kia. Liễu Thiên từ khi đến thế giới này thì chưa gặp con gái cắt tóc ngắn bao giờ, hôm nay hắn gặp tiểu cô nương này thì cứ ngỡ nàng cũng là người chuyển thế như hắn nên mới thất thố.

“À! Cái này là do ngày thường luyện tập ta cảm thấy vướng víu lên cắt vợi đi. Đồng thời cũng ít gội đầu trải tóc nên nó thành ra như thế! Cái này không giống với người khác nhưng ta cũng không quan tâm, mai kia tu vi cao rồi tóc muốn dài bằng nào trả được!”

Nữ đệ tự khẽ cười một cái rồi lại vuốt tóc thản nhiên nói.

“Thì ra là vậy!” Liễu Thiên nghe vậy khẽ gật đầu rồi cũng bỏ vấn đề chuyển thế xuống, xem ra hắn đã suy nghĩ quá xa rồi. Chỉ nhìn tóc ngắn đã nói là chuyển thế thì quả là hồ đồ rồi!

“Ngươi là người của Thanh Long đội?” Sau khi suy nghĩ, Liễu Thiên nhìn kỹ đồng phục của thiếu nữ kia thì lại hỏi.

“Ngươi biết rồi còn hỏi! Còn ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!” Nữ đệ tử kia thở dài một cái rồi nhìn chằm chằm Liễu Thiên chờ đợi.

“Ừm! Ta mới đến không lâu và ta vẫn chưa tìm được đường đi!” Liễu Thiên khẽ gật đầu rồi lại tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

Nữ đệ tử kia nghe vậy liền nhíu mày lại rồi nhìn quanh một lượt rồi lại nhìn vào chỗ Liễu Thiên đang đứng vẻ mặt trở lên tò mò phấn khởi. Nàng ta cũng ngay tức khắc chạy vào điểm cực dương phía bên kia đối diện với chỗ Liễu Thiên đang đứng.

“Ngươi làm gì?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Mỗi người chúng ta một ô thế là công bằng! Xem ai tìm được đường đi trước!” Nữ đệ tử kia cười vui vẻ nhìn sang chỗ Liễu Thiên nói.

“Ngươi thật là..” Liễu Thiên thật ngạc nhiên với tính cách của thiếu nữ này, hắn khẽ nhếch mép cười một cái đang định nói gì đó thì ở chỗ này bỗng xảy ra dị biến khiến hắn khựng lại.

“Ù! Ù!”

Lúc này, thái cực đồ dưới chân Liễu Thiên bỗng nhiên chuyển động nhưng hắn lại không bị ảnh hưởng, xem ra điểm cực dương của hắn đang đứng là chỗ đặc biệt trên trận đồ nên không bị di động.

Thái cực hai nửa bỗng quay tròn và mỗi lúc một nhanh khiến hai người Liễu Thiên đứng trong điểm kia cũng không nhìn rõ dưới chân mình là đen hay trắng nữa.

Nhìn sáng đối diện, Liễu Thiên thấy thiếu nữ kia cũng đang tò mò nhìn xuống chân rồi lại nhìn sang chỗ hắn cười cười.

Loáng một cái, bỗng nhiên một màng sáng tỏa ra, bao phủ cả hai người Liễu Thiên lại. Một lớp sáng mờ mờ lan tỏa ra viền ngoài của cái hố lớn này rồi theo thành hố đi lên trên. Khi này hai nửa trắng đen đã quay nhanh đến mức chỉ nhìn thấy bên dưới mờ mờ mờ màu xám mà thôi. Tốc độ quay cực nhanh này tạo ra một lượng áp xuất cực lớn theo thành hố thủi nên phía trên. Thế nhưng phía trên như đã bị phong bế nên áp xuất trong hố mỗi lúc một cao. Một vòng xoáy khí vận chuyển với tốc độ mỗi lúc một nhanh và không được giải tỏa.

Điều đặc biệt là hai người Liễu Thiên đứng trong hai điểm kia lại không hề cảm nhận được ba động cực lớn bên ngoài. Trong cái hố lớn và sâu này chỉ có hai người Liễu Thiên và ngôi nhà trên không là không di động còn mọi thứ kể cả những phân tử khí nhỏ nhất cũng đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Thế rồi không có gì là mãi mãi, thái cực đồ đang quay cực nhanh như có một thứ gì đó phanh cứng nó lại, hai phần trắng đen lại hiện ra rõ ràng dưới chân hai người Liễu Thiên.

Thái cực đồ dừng lại thì vòng xoáy khí bên trong hố đang xoay tròn cực nhanh bỗng bị vặn vẹo phá vỡ, luồng khí không đi theo vòng nữa, chúng ùa vào nhau rồi theo miệng hố phóng thẳng lên không. Cùng lúc này, cấm chế trên miệng hố bỗng bị tháo bỏ.

Một khu rừng rậm rạp cây xanh nối tiếp cây xanh, chẳng biết đây là chỗ nào trên bản đồ nhưng chắc chắn không thể ở Nhất Xuân quốc được vì đứng ở đây nhìn ra cả bốn phía chỉ thấy rừng chứ không thấy dãy Tử Quang Sơn cao vạn dặm kia đâu. Xung quanh chỗ này đang rất yên tĩnh, những phiến lá xanh ngắt đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió chiều, phía trên không mây trắng nhẹ trôi, một vài loài chim nhỏ đang bay đi kiếm mồi.

“Phùng!” Khi này, một luồng khí từ giữa khu rừng kia phóng thẳng lên không mấy trăm mét rồi như một quả bom bùng nổ, lượng khí lớn trên không cực nhanh tràn xuống rồi như một sóng nước lấy miếng hố kia mà lan rộng ra xung quanh làm cho cây cối trong khuôn viên hơn năm dặm nghiêng ngả như sắp đổ. Lúc này bầu trời bỗng chăng thấy mây trắng với chim bay nữa chỉ còn một nền trời trong xanh không một đám mây.

Quay lại phía dưới đó chính là một cái hố lớn với một căn nhà bay lơ lửng, dưới đáy hố, hai người Liễu Thiên vẫn đứng đó, cả hai ddeuf không hề biết một màn ba động lớn như vậy, họ chỉ biết rằng thái cực đồ tuy dừng lại nhưng không còn như trước nữa.

Lúc này, hai điểm cực dương và cực âm đã trở về nửa của nó, Thái cực độ chỉ còn hai nửa trắng đen không hề thấy điểm cực âm và cực dương đâu nữa.

“Cái này!” Liễu Thiên bỗng cảm thấy dưới chân có thứ gì đó đang đẩy hắn lên cao. Hắn loay hoay một chút rồi cũng bình tĩnh lại. Hắn nhìn sang phía đối diện thì thấy nữ đệ tử kia cũng gặp cảnh tương tự.

Gặp dị biến này, nữ đệ tử kia không hề lo lắng mà lại đang cười thoải mái nhìn xuống chân mình sau đó là nhảy múa loạn lên. Nhìn bộ dạng của nữ đệ tử này thì đang rất thích thú.

Liễu Thiên thấy vậy liền nhíu mày một cái, sau đó lại quay lại nhìn xuống chân mình. Dưới chân hắn không nhìn thấy gì cả, là một màng trắng tinh như hắn đang đứng trên không trung vậy. Thế nhưng lúc này, hắn có thể cảm nhận được một lực đẩy phía dưới, không những thế hắn còn cảm nhận được xung quanh hắn cũng có một lực gì đó đang giữ cơ thể hắn thăng bằng.

Nhìn xuống thái cực đồ suy xét một chút thì Liễu Thiên cũng hiểu ra tại sao lại có một màn này.

Nếu hắn đoán không nhầm thì muốn kích hoạt thái cực đồ kia thì cần có hai người cùng lúc đứng vào hai điểm âm dương thì đại đồ mới hoạt động và đưa bọn họ lên tòa nhà trên cao kia. Thế nhưng hắn không hiểu là tại sao thái cực đồ phải quay tròn làm gì?

Liễu Thiên không hiểu điều đó cũng là điều đương nhiên vì đại trận dưới chân hắn là tổ hớp ba trận pháp đó là Trọng Dương Huyền Môn trận, Thái Cực Nộ Phong phản, Thông Thiên Hoàng Thái Trận. Trong ba trận pháp này thì Thái Cực Nộ Phong phản chính là chận đồ được dùng để thủi bay những kẻ đứng ngoài hai điểm cực âm cực dương và đưa người đứng trong hai điểm kia lên trên.

Sinh Tử lộ cũng chính như tên của nó. Sinh Tử chỉ một ranh giới rất nhỏ, hoặc là thành công thì sống với phần thường, thật bại thì sẽ phải đối mặt với cái chết.

Chính vì vậy một khi đã kích hoạt trận pháp thì chỉ có hai người được đi lên còn tất cả sẽ bị cuồng phong thủi ra ngoài, vừa rồi rất may là không hề có ai ẩn lấp xung quanh, chứ không đã có kẻ bị quay một hồi và cuối cùng theo cuồng phong bắn đi đâu cũng không biết nữa.

“Cái này cũng thật khó a, nếu chỉ có một người đi vào đến đây thì sao?” Lúc này vừa đi lên Liễu Thiên vừa suy tư một chút lại nhíu mày tự hỏi.

Nhìn lại thì hắn đã được đưa lên cao gần mười trượng và mỗi lúc một gần căn nhà kia.

“Cái gì?” Liễu Thiên nhìn sang đối diện thì thấy thiếu nữ kia đang mở miệng nói liên hồi nhưng hắn lại không hề nghe thấy tiếng bèn mở miệng hỏi.

“Cách âm rồi!” Thấy thiếu nữ kia vẫn nói nhưng mình không nghe được gì thì hắn đã đoán ra mình đang đứng trong môi trường cách âm.

Thiếu nữ đối diện sau khi nói một hồi không thấy hồi đáp thì cũng đoán ra, nàng cũng không nói gì nữa, cả hai lại tập trung nhìn lên cao.

Chỉ một chút thời gian, hai người Liễu Thiên đã được đưa lên rất cao, cả hai chỉ còn cách căn nhà trên không trung mấy mét nữa thôi.

Ngay lúc này, ngôi nhà bỗng hạ thấp một bậc, theo đó một ảo cảnh từ xuất hiện xung quanh tòa nhà, ảo cảnh này dần ghép với căn nhà nhỏ tạo thành một phong cảnh sống động.

Theo ảo cảnh đó, quanh ngôi nhà những cảnh vật mờ mờ hiện ra. Mọi thứ như cây cối rừng núi đều khá mơ hồ nhưng tất cả đều rất khớp với ngôi nhà tre kia, tất cả tạo lên một bức tranh rừng núi đơn sơ mộc mạc nhưng lại không hề lạnh lẽo tẻ nhạt, ở đó vẫn có sự sống. Sự sống này nhìn tuy cô độc nhưng lại ánh lên vẻ bình an lãnh đạm của bậc vĩ nhân không màn sự đời.

Mà nhìn đi nhìn lại ảo cảnh thì chỉ thấy những bậc thang và cái sân trước sân là rõ nét và giống thật nhất, nhìn chúng như được phân tử khí cô đọng thành vật chất vậy.

Lúc này, Liễu Thiên nhìn lại một lượt thì thấy bậc thang kia đang dần trải rộng đên trước mặt hai người Liễu Thiên như muốn mời hai người bước lên vậy.

Như cùng lúc thấy những bậc thang kia, Liễu Thiên cảm thấy lực đẩy phía dưới đã dừng lại một nhịp mấy giây rồi ngay sau đó hắn như đang bị hạ xuống. Hắn thấy vậy vẻ mặt liền lo lắng nhìn sang nữ đệ tử kia xem nàng hành động ra sao?

Thật không ngờ là nữ đệ tử kia lúc này đã đi lên cái sân bằng quang ảnh kia rồi. Điều này làm cho Liễu Thiên cảm thấy có chút ngại ngùng. Hắn cảm thấy mình có chút hơi nhút nhát so với đối thủ.

Liễu Thiên quay lại thì thấy vị trí của mình đã thấp đi khá nhiều, rất may là vẫn chưa quá thấp!

Hắn liền với chân bước một cái chèo lên những bậc thang quang ảnh kia rồi theo đó từ từ bước lên sân trước nhà.

“Không biết quang ảnh này là cái gì lại có thể cứng rắn và cô đọng như vật chất thật vậy?” Vừa đi Liễu Thiên vừa nhìn xuống dưới màn sáng dưới chân lẩm bẩm tự hỏi.

“Ê! Ngươi chưa trả lời tên của ngươi đó?” Bỗng nhiên nữ đệ tử kia lại hỏi làm Liễu Thiên giật mình ngẩng lên thì thấy nàng đang dùng ánh mắt chờ đợi nhìn hắn.

“Liễu Thiên!” Liễu Thiên nghe hỏi thì cũng không có gì phải giấu giếm, hắn thản nhiên đáp.

“Ta là Khương Tuyết, năm này mười ba tuổi, đang ở Thanh Long đội, nguyên quán Diên Phú thôn gần Tích Dương thành, ta thích phiêu lưu, ghét tẻ nhạt, ta thích màu xanh, ghét màu đỏ, ta thích…” Nữ đệ tử nghe vậy liền gật đầu rồi chẳng cần ai hỏi đã tự giới thiệu một hồi về mình.

“Dừng! Dừng!” Liễu Thiên nghe nàng nói thì giật mình vội vàng dơ tay ra trước nữ đệ tử kia ngăn không để nàng huyên thuyên nữa.

“À! Quên mất! Khi khác chúng ta nói chuyện sau vậy! Bây giờ ta phải đi vào lấy đồ đã!” Nữ đệ tử kia khi bị chặn lại cũng không tỏ vẻ tức giận mà lại gật đầu nhìn lại căn nhà nhỏ rồi đi lên phía trước nói.

“Ngươi muốn độc chiếm tài vật?” Thấy Khương Tuyết đi lên trước thì, Liễu Thiên ánh mắt tập trung nhìn lại nghiêm nghị hỏi.

Đã hết lúc vui đùa rồi, khi này tài vật trước mặt nên bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tranh chấp. Mà đối với hắn chuyến đi vào đây chính là vì tài vật, hắn đã phải trải qua bao vất vả dù thế nào cũng không thể bị lấy hết được.

“Haha! Ta đâu có nói như vậy! Ta không bao giờ làm chuyện lấy mạnh hiếp yếu. Chúng ta chia đôi thế nào?”

Khác với dự liệu của Liễu Thiên, nữ đệ tử kia cười một cái rồi quay lại đi gần chỗ Liễu Thiên vẻ mặt tươi tắn nói.

“Chia đôi? Làm gì có chuyện dễ dàng vậy?” Liễu Thiên nhíu mày nói.

Liễu Thiên biết đối thủ mạnh hơn mình rất nhiều, mà những kẻ trong Tứ Tượng đội sao lại công bằng với những kẻ như hắn được chứ?

“Haha! Nếu chia đôi thì ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện!” Nữ đệ tử kia liền mỉm cười ánh mắt đầy thâm ý nói.