Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 78: Ngẫu nhiên truyền tống​




“Èm Èm!” Nhóm người trưởng lão kia từ từ đi lên đầu đại điện này. Lúc này, vị trưởng lão tráng hán với bộ râu quai nón rậm rạp đi ra khẽ ho rồi nói:

“Mọi người chắc đã được chấp sự giải thích qua về thí luyện yêu thú rồi nên ta không nhắc lại nữa. Thời gian không còn nhiều nên bây giờ ta sẽ nói qua về cách bắt đầu thí luyện.”

Nghe đến đây, tất cả đang bàn tán cũng dừng lại, tất cả các âm thanh ồn ã đều tự động biến mất.

“Thí luyện sẽ bắt đầu từ sáng sớm hôm nay đến chiều tối của bảy ngày sau, thời gian thí luyện là bảy ngày sáu đêm. Trong thí luyện tất cả đều có thể xảy ra, mọi người có thể dùng bất kỳ cách nào hình thức nào để có thể tồn tại và vượt qua khảo nghiệm. Nhưng nên nhớ nếu không tìm điểm dừng chân thì cũng không cần hoảng hốt, chỉ cẩn kiếm chỗ chú tạm chờ đến khi hết thời gian khảo nghiệm là được. Lúc đó nếu các ngươi vẫn còn sống tuy không vượt qua khảo nghiệm nhưng vẫn được đón về.” Vị trưởng lão kia từ từ nói ra thông lệ của thí luyện.

Ngay sau khi vị trưởng lão kia nói xong thì không khí lại bắt đầu trở lên xôn xao, vị trưởng lão kia lại ra hiệu cho mọi người im lặng rồi lại nói tiếp:

“Bây giờ trưởng lão của từng cung sẽ phát Thông thiên phù cho các ngươi. Phù này sẽ đưa các ngươi vào trong Huyễn Cực sơn mạch. Một phù này dùng được tối đa cho ba người, những người dùng chung một bùa sẽ truyền tống đến cùng một địa điểm.”

Kết thúc câu nói, tám vị trưởng lão đứng sau gã liền tản ra đi về phía ‘cung’ của mình.

Thượng Quan Đình cầm về một sấp giấy màu vàng phát cho từng chấp sự trong cung chữ Càn, các chấp sự lại phân bố người dùng phù này.

Trong chi của Liễu Thiên thì ba người Liễu Thiên dùng một bùa và hai người còn lại dùng chung một bùa. Cầm lá bùa trên tay, ba người Liễu Thiên nhìn ngắm một lượt.

Lá phù màu vàng chỉ bằng bàn tay, trên đó có viền hoa văn, bên trong có một số chữ nhỏ cùng những hình đồ trận pháp phức tạp mà với hiểu biết của Liễu Thiên thì không nhìn ra nó là đồ án loại nào. Hắn lúc này mới cảm giác mình phải tìm hiểu thêm về mấy môn ‘linh văn’ và ‘trận pháp’. Khác với Liễu Thiên thì Hà Minh có vẻ hiểu biết hắn đang sờ sờ từng chữ trên lá bùa.

Rất nhanh những nhóm khác cũng được chia bùa và sắp xếp những người cùng một bùa, đa số các nhóm đều ba người, một số nhóm thì có hai người, trong đội hơn hai trăm người không hề có nhóm nào một người cả vì nhóm một người thì chắc rất khó tồn tại trong thí luyện nên có lẻ ra thì người đó cũng được đưa sang đi cùng với những nhóm thiếu người trong cung của họ.

“Bây giờ tất cả nhỏ một giọt máu lên lá bùa của nhóm mình!” Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, vị đại hán trưởng lão kia liền nói.

Bên dưới tất cả đồng loạt làm theo, Liễu Thiên liền mượn châm của Tằng Nhất trích một cái rồi nhỏ một giọt máu lên lá bùa màu vàng có nhiều hoa văn đồ họa kia. Hai tên kia cũng trích máu nhỏ lên lá bùa! Mà điều đặc biệt là lá bùa kia khi được nhỏ máu vào thì trong hoa văn lại hiện ra thêm một ký tự nhỏ như bông hoa, ba người Liễu Thiên phân biệt tạo thành ba bông hoa trên phù này.

Trong gian phòng, mọi người nhộn nhạo trích máu một lúc thì cũng xong. Lúc này, tất cả lại hướng lên phía trưởng lão râu quai nón kia.

Mà lúc này các chấp sự cùng trưởng lão khác đều đi lên phía đầu của đại điện đứng cùng đại hán râu quai nón kia. Ở dưới đại điện chỉ còn những đệ tử đang đứng mà thôi.

Cuối đại điện, vị trưởng lão râu quai nón liền nhìn ra ngoài trời, sau đó lại nhìn vào một vật trong tay vẻ mặt chờ đợi gì đó. Những đệ tử trong đại điện trong lúc này không biết làm gì, tất cả bắt đầu xôn xao.

Liễu Thiên thì đang tán gẫu cùng hai tên Hà Minh, Tằng Nhất. Những đệ tử khác trong cung chữ càn đều mỗi người một chuyện bắt đầu nói trong lúc nhàn rỗi này. Nhưng trong số đó cũng có những đệ tử chỉ đứng im vẻ mặt lạnh băng không nói câu nào cả như mấy người Thượng Quan Nhu Vân.

Thời gian mười năm phút trôi đi, vị trưởng lão kia liền hô lớn.

“Tất cả chuẩn bị! Thí luyện yêu thú bắt sắp bắt đầu! “Truyền tống xong có hơi choáng nhưng rất nhanh sẽ trở lại bình thường!”

Một tiếng này khiến tất cả mọi người dù đang làm gì cũng dừng lại. Lúc này ai lấy ánh mắt đều hưng phấn và quyết tâm nhìn về phía đại hán trưởng lão. Họ đều biết trận chiến đã sắp bắt đầu!

Liễu Thiên tay phải cầm tay lải khoác lên vai, tay trái cầm chặt trường kiếm ánh mắt bình thản nhìn lên cuối đại điện. Hai người Hà Minh cũng chỉnh lại tư trang, gương mặt háo hức pha chút hồi hộp. Mà nhìn lại thì không chỉ hai người bọn họ mà đa số những người ở đây gương đều háo hức cùng hồi hộp như vậy. Điều này cũng là lẽ thường bởi vì họ cũng chỉ có nghe về truyền tống chứ chưa được đi thử bao giờ. Mà lần đầu tiên thì ai không háo hức và hồi hộp cơ chứ?

Khi này theo sự kết ấn của đại hán trưởng lão kia thì lá bùa trong tay Liễu Thiên bỗng nhiên có biến động. Những chữ nhỏ bên trong bùa bắt đầu phát sáng. Những chữ kia ngày càng sáng, rồi đến các đường đồ án cũng phát sáng, rồi đến hoa văn bên ngoài cũng sáng lên.

Liễu Thiên thấy vậy liền nhìn sang những nhóm khác thì thấy hiện tượng tương tự cũng đang xảy ra. Tất cả những lá bùa trong gian phòng lớn này đều phát sáng. Ánh sáng càng lúc càng thịnh, mỗi lúc một lấn áp ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào.

Ngay tức khắc ánh sáng trắng của các lá bùa bao phủ tất cả đại điện lại, bên trong chỉ còn một màu trắng sóa, tất cả đều nhắm mắt lại, không ai nhìn thấy gì cả.

Với Liễu Thiên thì cảm giác này có chút quen thuộc, hắn dù sao cũng được dùng truyền tống hai lần rồi. Lần này tuy cách di chuyển có khác nhưng về bản chất vẫn là vượt qua không gian mà sự sáng lóa mắt này theo hắn biết đó chính là Thông Thiên Đồ Án đang trải ra để kết nối không gian.

Ánh sáng kia mỗi lúc lại sáng hơn trước, ánh sáng này xuyên qua các cửa sổ của can nhà chiếu ra cả bên ngoài khiến cho người ngoài nhìn vào cữ nghĩ cả tòa nhà lớn này như sắp nổ tung vì quá sáng.

Tình trạng sáng lóa mắt này diễn ra trong vòng mấy giây rồi “loáng” một cái ánh sáng lan tỏa chiếu sáng cả tòa thành cùng một vùng thảo nguyên xung quanh rồi biến mất.

Ánh sáng trong đại điện biến mất, mọi thứ trở lại như thường chừ một việc. Đó là trong đại điện này không hề còn một đệ tử nào nữa. Cuối đại điện chỉ còn những trưởng lão và chấp sự đang đứng đó mà thôi.

“Mọi người nghỉ ngơi một lúc đi, chiều chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển vào trong Huyễn Cực sơn mạch.” Vị trưởng lão đại hán đứng đầu liền quay sang những trưởng lão cùng chấp sự nói.

Gã nói xong liền quay người rời đi, đám chấp sự cùng trưởng lão cũng từ từ đi về khu nghỉ của mình. Đại chấp sự của Liễu Thiên đang đi cùng những chấp sự khác trên một dãy hành lang.

Chỗ này chỉ còn có bốn người mà thôi, những người khác đều đi theo đường khác rồi.

Đại chấp sự chi sáu đang đi một mình phía trước thì có tiếng cười nhạo nói từ sau truyền đến.

“Từ khi nào mà chi sáu cũng có người tham gia thí luyện vậy! Tần huynh đã quên bài học năm năm trước rồi sao?”

Đại chấp sự chi sáu bỗng đứng sững lại, vẻ mặt biến đổi mấy lần. Nhưng gã cũng không nói gì mà chỉ hừ một cái rồi tiếp túc đi mà không hề quay đầu lại.

Theo bóng lưng của đại chấp sự chi sáu xuất hiện một vị trung niên nho sinh với bộ ria mép mỏng, đôi mắt dài hẹp, gã cười cười đi sau cùng một người khác. Người đi cạnh gã này là một vị lão giả, lão giả này cũng nhìn theo dáng người đại chấp sự ‘chi’ sáu cười nhạt nói: “Hồng lão đệ đã nói chúng điểm yếu của Tần Long rồi!”

“Tên này ngày thường luôn đối nghịch với ta, hắn biết điểm yếu của mình chính là thí luyện yêu thú nên mấy năm nay không tham gia. Lần này tự dưng tham gia sao ta có thể để yên được chứ!” Vị chấp sự trung niên ánh mắt sắc bén, nhếch mép nói.

“Người của chi sáu lần này có một tên đã đạt Khai Minh cảnh, xem ra đó là chỗ Tần Long đặt niềm tin.” Lão giả kia vuốt vuốt râu nói.

“Hừ! Khai Minh thì sao? Đi năm về một thì cũng khác gì? Mà năm nay đệ tử tham gia đạt Khai Minh cảnh cũng rất nhiều. Nếu không có kinh nghiệm thì vẫn chết như thường mà thôi.”

Tên trung niên nho sinh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh khỉnh nói.

“Ừm! Đúng vậy!” Chấp sự não giả gật gật đầu nói.

Đại chấp sự chi sáu của Liễu Thiên là Tần Long, người Vu Chu thành phía Tây Nam của Nhất Xuân quốc. Năm ba mươi hai tuổi tu vi không tăng tiến nên đã thi làm chấp sự, sau rất nhiều năm học tập phấn đấu thì gã cũng được làm đại chấp sự của một chi. Mà tính đến nay thì gã cũng làm đại chấp sự của chi sáu được tám năm rồi. Tần Long này thời trẻ từng có qua lại với trung niên phía sau và vì tranh giành một cuốn sách mà trở thành kẻ thù. Từ đó đến nay, hai người như nước lửa, trong tông cả hai luôn luôn đối nghịch. Vì vậy gã trung niên kia thấy có cơ hội thì liền khơi lại sự kiện mà Tần Long muốn quên nhất trong đời.

Đại chấp sự chi sáu – Tần Long lúc này đã đi về phòng của mình.

Gã ngồi trong phòng, vẻ mặt sầu thảm, nước mắt từ gò má cao gầy của gã chảy xuống. Gã lắc đầu liên tục, vẻ mặt mỗi lúc một khó coi. Đây chính là lúc yếu đuối nhất của một vị chấp sự ngày ngày nghiêm khắc này.

“Cộc! Cộc!”

“Tần huynh, ta Thượng Quan Định có thể vào được không?”

Bên ngoài phòng bỗng có tiếng gõ cửa, rồi tiếng nói truyền vào.

Tần Long lau lau mặt khẽ lấy lại giọng hỏi: “Không biết Thượng Quan trưởng lão có gì chỉ dậy?”

“Ta vào trong rồi nói chuyện được không?” Thượng Quan Định lại nhỏ nhẹ đề nghị.

“Trưởng lão chờ chút!” Tần Long cố xóa hết dấu vết trên mặt rồi từ từ đi ra mở cửa.

Thượng Quan Định bước vào, gã nhìn Tần Long mỉm cười rồi rất tự nhiên ngồi xuống bàn.

Tần Long thấy vậy cũng không khó chịu mà lại rất nhanh rót nước cung kính nói: “Trưởng não mời dùng trà!”

“Không cần khách sáo! Tần huynh ngồi đi!” Thượng Quan Định tiếp chén trà rồi mời Tần Long ngồi xuống.

“Trưởng não không biết có gì chỉ giáo?”Tần Long cũng không câu lệ mà ngồi xuống đối diện, gã vừa ngồi xuống thì liền hỏi.

“Ta chỉ là hơi ngạc nhiên một chút!” Thượng Quan Định nói một câu này thì dừng lại uống một hớp nước làm cho Tần Long càng thêm nghi hoặc không hiểu gì?

“Ta nhớ mấy lần trước Tần huynh đều không cho đệ tử chi mình tham gia nhưng sao lần này lại thay đổi vậy?” Dưới ánh mắt của Tần Long, Thượng Quan Định liền từ từ nói rồi lại hỏi.

“Cái này! Ài!” Tần Long nghe vậy gương mặt bỗng chuyển động mấy lượt, gã tỏ vẻ lưỡng lự, sau đó thở dài một cái rồi cũng nói ra:

“Ta trước đây không cho tham gia thí luyện là sợ đệ tử chi mình chết đi, nhưng giờ lại cảm thấy như vậy lại không công bằng với những đệ tử có nhiệt huyết!”

“Haha!” Thượng Quan Định nghe thấy vậy liền cười lớn đứng dậy.

Gã uống nốt hớp nước rồi quay người đi ra ngoài, đi một đoạn gã liền quay lại nói: “Quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi, ngươi cũng không nên nghĩ nhiều làm gì!”

Thượng Quan Định nói xong liền đi ra khỏi phòng, trong phòng còn mỗi Tần Long đang ngơ ngơ không hiểu đoạn hội thoại trên có ý gì cả!



Tại một khu rừng thông bên trong Vạn Mộc Lâm, có ba người đang đi ở đây. Ba người này chính là ba người Liễu Thiên vừa được truyền tống từ đại điện kia vào đây.

Vừa rồi khi ánh sáng tỏa ra đến cực thịnh làm cho bọn hắn nhắm chặt mắt, khi ánh sáng hết đi, mở mắt ra sau một hồi choáng váng thì cả ba đã đứng ở giữa cánh rừng này rồi.

Lúc đầu cả ba còn giật mình bỡ ngỡ nhưng rất nhanh đã quen với tình hình.

Cả ba đều hiểu đây là một dạng truyền tống ngẫu nhiên. Nó sẽ đưa người dùng đến một điểm nào đó ngẫu nhiên trong một khu vực nhất định. Họ chỉ biết vậy thôi còn nguyên nhân, hay cách vận hành truyền tống thế nào thì họ cũng không biết.

“Theo như địa hình xung quanh thì chỗ này không hề có núi hay hồ gì cả, cây cối đa số đều cao san sát nhau, như vậy khu này chưa chắc đã có điểm nghỉ chân.” Tằng Nhất vừa đi vừa nói.

“Điểm nghỉ chân có thể xuất hiên ở bất cứ đâu, nghe chấp sự nói thì điểm nghỉ chân đến tận chưa ngày thứ ba mới xuất hiện, bây giờ chỉ có điểm tài vật mà thôi.” Hà Minh lại tỏ vẻ hiểu biết nói.

“Như vậy chúng ta mấy ngày đầu cũng không cần tìm điểm nghỉ chân làm gì, bây giờ cứ kiếm vài con yêu thú đã!” Tằng Nhất cầm bộ Bách Châm Hạp trong tay hào hứng nói.

“Ta nghĩ trước tiên phải tìm nơi dựng trại đã, trước tiên phải ổn định sinh hoạt đã! Đợi khi tối xuống thì sẽ rất khó!” Liễu Thiên liền lắc đầu rồi đưa ra ý kiến của mình.

“Được! Chúng ta đi xuống vùng thấp hơn kia, sau đó kiếm nơi nghỉ tạm, sau đó hai ngươi sẽ dựng trại, còn ta sẽ đi kiếm một con gì đó làm thịt!” Tằng Nhất gật đầu nói.

“Ừm! Tăng tốc lên, chúng ta đi hơi chậm rồi đó!” Hà Minh gật đầu rồi tăng tốc chạy lên đằng trước nói.

Ngay tức khắc Liễu Thiên cùng Tằng Nhất đuổi theo, cả ba chạy đi rất nhanh trong cánh rừng này.

Lúc trước, Tằng Nhất chèo lên một cái cây cao nhìn ra bốn phía thì nhìn thấy một vùng phía xa thấp hơn nhiều xo với những vùng khác, ở đó cây cối thấp hơn nhưng lại xanh tươi, rậm rạp hơn. Dù sao thì nước cũng rất quan trọng, bây giờ tuy chưa cần nước nhưng cứ đi về một hướng không xác định thì chi bằng đi về chỗ có nước thì tốt hơn.

Tuy có nguyên thần có thể bù đắp được nhưng cái gì cũng phụ thuộc vào nguyên thần thì đến khi chiến đấu lại không có gì mà dùng vì vậy trước tiên cứ phải ổn định sinh hoạt đã. Cả ba đã quyết định như vậy nên lúc này đang hướng vùng trũng mà đi.



Tại một khu khác, chỗ này là một hẻm núi, hai bên là hai dãy núi cao tầm trăm trượng, trên núi cây xanh mọc um tùm, ngay cả ở những phiến đá đặc cũng toàn là rong rêu và dây leo chằng chịt.

Khi này, ở hẻm núi bên dưới có xác của mấy con chim lớn bị chém làm nhiều mảnh bắn khắp nơi, máu và lông vũ trải đầy trên cỏ và cây dại.