Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 208: Thanh chung dạ (tiếng chuông đêm)




Ngày tháng nhẹ nhàng trôi qua, một ngày nắng của tháng mười hai, hôm nay đã hơn hai tháng từ ngày Liễu Thiên bị cắt trợ cấp.

Bên phải của sân tập, gần với rừng cây nhỏ, Liễu Thiên đang đang luyện tập rất hăng say. Hắn vừa di chuyển vừa dùng trọng kiếm múa ra nhiều hướng khác nhau nhìn rất có lực, xem ra kiếm đạo của hắn đã bước sang giai đoạn luyện lực rồi.

Kể ra thì trong thời gian hơn hai tháng vừa qua Liễu Thiên cũng không luyện tập được thứ gì mới, hắn ban ngày đa phần luyện kiếm và khinh công, tối đến thì sau khi tu luyện nguyên thần và thực hành tu luyện tăng tiến công pháp.

Ngày ngày tu luyện công pháp khiến tu vi của hắn tăng tiến khá chậm nhưng kết quả của nghiên cứu không phải quá cao. Sau hơn hai tháng Liễu Thiên chỉ tạo ra được thêm hai dòng nguyên trường lực, tính ra vẫn thiếu hai dòng nữa thì mới đủ sáu dòng, khi đó mới đạt tiêu chuẩn đệ tam trọng Tam Niệm Bội Hải.

Kết quả tu luyện công pháp này tuy có hơi chậm nhưng Liễu Thiên lại rất hài lòng. Bởi vì việc có thêm hai dòng nguyên trường lực nữa sẽ khiến khả năng hấp thụ linh khí của hắn lại tăng lên không ít. Khi này, tại điểm thủy khởi tổng cộng có bốn dòng xoắn nguyên trường lực, bốn dòng xoắn có kích cỡ gần như nhau nhưng vẫn có kích thước xoắn khác nhau nên chúng chỉ lồng vào nhau chứ không giao nhau. Nhưng chỉ cần chúng lồng vào nhau thôi cũng vô hình trung đã tạo thành một vài vòng bao quanh thiên tinh, điều này làm cho sự dao động do thiên tinh gây ra cho đan điền cũng giảm đi chút ít.

Tất nhiên Liễu Thiên cũng khá đau đầu với việc trong khoảng thời gian gần đây hắn này không có linh thạch và linh dược. Sự thiếu hụt này có ảnh hưởng không nhỏ đến tốc độ tu luyện của hắn.

Cụ thể là trước kia một tháng hắn có thể tích tụ nguyên thần làm cho đan điền cảnh giới bằng hai thành của đan điền cực đại. Nhưng dạo này đã khác, tính từ khi tiến lên Khai Minh cảnh đến nay đã gần ba tháng nhưng hắn mới mở rộng đan điền ra được một thành, như vậy cứ với tốc độ này thì phải sang năm sau hắn mới tiên lên Khai Minh cảnh trung kỳ. Nói chung là tốc độ tu luyện đã bị giảm đi một nửa.

Tuy việc tốc độ tu luyện giảm thảm hại này một phần cũng là do việc Liễu Thiên bỏ ra thời gian nghiên cứu công pháp nhưng không thể không nói đến sự thiếu hụt đan dược và linh thạch trong mấy tháng qua.

Vì vậy hắn tự nhủ phải cẩn trọng hơn trong những hành động của mình. Hắn giờ đã biết không phải chấp sự nào cũng chí công vô tư nên hắn sẽ hạn chế bản thân để không vướng vào rắc rối để rồi phải chịu thiệt thòi.

“Ê!” Trời mờ tối, mọi người đã ra về gần hết, trên sân chỉ còn Liễu Thiên mồ hôi nhễ nhại vẫn đang luyện kiếm thì bỗng nghe tiếng gọi quen thuộc.

“Chúng ta về thôi!”

Khi này, Công Tôn Yến từ xa đi lại, tiểu cô nương này dạo thời gian này tu vi tăng tiến kha khá, dáng vẻ ngày càng xinh đẹp, một vẻ đẹp đầy sức sống của thiếu nữ mới lớn, các đường nét cơ thể ngày càng phát triển, đôi khi chính Liễu Thiên cũng cảm thấy thèm thuồng. Nếu cứ tiến triển kiểu này thì Liễu Thiên đoán rằng tiểu cô nương này sẽ dậy thì rất thành công.

“Ừm! Cùng chạy vài vòng rồi về nào!” Liễu Thiên từ bỏ tạp niệm trong đầu, hắn vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

“Được!” Công Tôn Yến cũng không từ chối. Vậy là cả hai cùng nhau chạy trên sân, một việc có vẻ thường xuyên và quen thuộc.

“Ngươi đêm qua có nghe thấy tiếng chuông không?” Công Tôn Yến vừa chạy vừa hỏi.

“Có! Khuya hôm qua ta nghe thấy chín tiếng chuông vang lên! Ta lại cứ nghĩ mình nghe nhầm!” Liễu Thiên khi này gật đầu nhớ lại nói.

Đêm qua khi Liễu Thiên vừa kết thúc tu luyện lên giường nằm thì bỗng nghe thấy tiếng chuông phía xa vang lên vài nhịp. Khi đó hắn lại nghĩ là mình luyện tập mệt quá nghe nhầm. Nhưng hôm nay thấy Công Tôn Yến hỏi thì mới khẳng định đó là thật.

“Hình như tông môn có vụ gì đó, chuông đánh chín tiếng chính là triệu tập toàn bộ lực lượng từ chấp sự trở lên!” Công Tôn Yến lúc này lo lắng nói.

“Cái này thì ta không rõ nhưng chắc chắn không phải chuyện nhỏ!” Liễu Thiên cũng gật đầu nói.

“Ừ! Tối nay về hỏi thử Lương Liễu xem, nàng ta phụ việc cho chấp sự chắc ít nhiều sẽ biết được.” Công Tôn Yến lúc này gật đầu nói.

Trời về khuya, trăng đã lên cao, tại khu nhà chi sáu bên Thường quán, trong phòng của Liễu Thiên có ba người đang ngồi nói chuyện. Đó chính là Liễu Thiên, Công Tôn Yến và vị cô nương Lương Liễu phòng bên.

“Thanh Chung Dạ ư! Lương tỷ, tỷ có biết vị đó là ai không?” Công Tôn Yến lúc này vội vàng hỏi.

“Cái này ta cũng không rõ nhưng nghe đâu là một trong Cửu Tinh. Không những thế lần này còn có hai thiên tài của Lục Phong thiệt mạng nữa, mà mấy người đó đều đạt Hoành Không cảnh rồi. Vì chuyện này tông môn đang triệu tập người từ các nơi trở về, lần này không biết có xảy ra chiến tranh không?” Lương Liễu lắc lắc đầu rồi lại tỏ vẻ lo lắng nói.

Lương Liễu lo lắng là vì theo cô biết thì mỗi lần Thanh Chung Dạ xuất hiện không lâu sau đó sẽ có chiến tranh. Mà có chiến tránh thì mọi thứ sẽ thay đổi, cô rất có thể sẽ phải ra trận như bao dị giả khác của tông môn. Lại nói thì chiến tranh tàn khốc đến mức nào Lương Liễu cũng đọc qua, mỗi lần giao tranh cả vạn người ngã xuống, nhất là đám dị giả sơ đẳng như cô lại càng dễ hi sinh.

Với Lương Liễu thì ước mơ của cô chỉ là tu luyện có chút tu vi rồi nhận một chức vụ gì đó trong gia tộc, kiếm một ý trung nhân, thành gia lập thất, sinh một vài hài tử, nhìn chúng lớn lên, cứ vậy sống một cuộc sống an nhàn vô ưu. Nhưng thế sự vô thường, mọi dự định của cô rất có thể sẽ thay đổi.

“Đại Hà đế quốc tại sao lại xâm lấn lãnh thổ nước ta?” Liễu Thiên nghe xong thì liền nhíu mày hỏi.

“Ta càng không rõ, mấy vị chấp sự đâu có nói cho ta, đây chỉ là ta nghe họ bàn tán mới biết được chút ít!” Lương Liễu lại lắc đầu nói.

“Đem ra bàn tán, xem ra thông tin này cũng không phải quá bí mật!” Liễu Thiên thầm nhủ.

“Vậy thôi! Ta cũng chỉ biết có vậy, khi nào có thêm thông tin gì thì chúng ta lại nói chuyện tiếp! Cũng muộn rồi, ta ở đây cũng không tiện!” Lương Liễu thấy hai người Liễu Thiên suy tư không nói gì thì đứng dậy nói rồi liền rời đi.

“Ừ! Hẹn gặp lại!” Liễu Thiên cũng dứng dậy tiễn khách.

Lương Liễu rời đi, trong phòng còn hai người Liễu Thiên và Công Tôn Yến.

“Ngươi chưa về ư?” Liễu Thiên quay vào thấy Công Tôn Yến vẫn ngồi đó thì không khỏi nghi hoặc hỏi.

“Hôm nay là ngày nghe truyện mà!” Công Tôn Yến trố mắt nói.

“Ài! Muộn rồi, nữ nhi như ngươi lại ở cùng một nam nhân cái này không tiện, để mai đi!” Liễu Thiên thở dài nói.

“Sớm hay muộn thì có gì khác nhau, ta dù sao cũng ở trong phòng của ngươi rồi, không nghe truyện thì ta sẽ không về!” Công Tôn Yến tỏ vẻ kiên quyết nói.

“Thôi được rồi! Lần trước ta nói về cái gì nhỉ?” Liễu Thiên gật đầu chịu thua, hắn lại hỏi.

“Lần trước ngươi đang kể đến đoạn các nước lớn có thể làm ra tàu gì đó để đưa con người lên mặt trăng.” Công Tôn Yến nhớ lại nửa tháng trước hào hứng nói.

“Ừ! Tàu vũ trụ, nó là thiết kế gồm nhiều thứ phức tạp kể ra thì người và ta đều khó hiểu nhưng hiểu đơn giản thì công dụng chính của tàu vũ trụ là bay ra ngoài khí quyển tiến đến mặt trăng hoặc các hành tinh xa xôi hơn. Mà ở thế giới kia thì con người đã lên mặt trăng rất nhiều lần rồi, họ còn lên cả những hành tinh lân cận nữa.”

“Lên rồi ư? Mặt trăng có gì, ngươi nói nó như một hành tinh nhỏ thì làm sao lại sáng được?” Công Tôn Yến vội hỏi.

“Phát sáng được là do nó phản chiếu ánh sáng của mặt trời, bản thân nó không thể tự phát sáng. Còn trên mắt trăng có gì thì đa phần là cát và đá, ở đó không có nước, khí quyển nên nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm cũng rất cao,…”

Liễu Thiên gật đầu bắt đầu kể liên hồi.



Sáng hôm sau, sau khi luyện tập một hồi đến tầm tám giờ, Liễu Thiên đang một mạch hướng sang phía Tân Quán, hắn dù sao cũng lâu không đến thư viện thăm Hứa Vĩnh Thiên nên hôm nay hắn qua đây thăm vị đại ca của mình tiện thể hỏi chút sự tình liên quan đến tiếng chuông kia.

Qua cửa lớn, Liễu Thiên cùng một vài đệ tử xa lạ đi vào thư viện, hắn vừa vào cũng không chần chừ đi thẳng đến chỗ Hứa Vĩnh Thiên thế nhưng hắn chưa đi vào được mấy bước đã có tiếng nói quen thuộc vang lên.

“Đại ca, cuối cùng cũng gặp huynh!” Vũ Khương không biết là trùng hợp hay có chủ định mà hắn lại đứng trong thư viện rồi.

“Ngươi đợi ta ư?” Liễu Thiên vừa bước vào thư viện đã gặp tên này thì nhíu mày hỏi.

“Huynh tìm Hứa quản thư đúng không?” Vũ Khương không có trả lời mà lại hỏi ngược lại.

“Đúng vậy!” Liễu Thiên gật đầu đáp, ánh mắt càng lúc càng chăm chú đánh giá Vũ Khương.

“Là về sự kiện Thanh Chung Dạ?” Vũ Khương lại nói.

“Ngươi rất tà môn a, chẳng nhẽ ngươi có thể đọc được ý nghĩ của ta?” Liễu Thiên thở ra một hơi, hắn nhíu mày hỏi.

“Đại ca quá khen rồi! Đệ chỉ đoán thôi, nghe tiếng chuông đó đệ đoán là huynh phải đến từ hôm qua nhưng không ngờ hôm nay mới đến.” Vũ Khương mỉm cười đắc ý nói.

“Vậy ngươi lại chờ ta là có mục đích gì đây?” Liễu Thiên biết tên gia hỏa trước mặt khá thông minh và tinh ranh nên rất có thể đã đoán được, vì vậy hắn cũng không dài dòng mà hỏi luôn mục đích của tên này.

“Đệ muốn hỏi chính là lần trước huynh có tham gia yêu thú thí luyện không?” Vũ Khương lúc này liền đi vào chủ đề chính.

“Giờ là tháng mười hai, thí luyện đó qua được vài tuần rồi, chẳng nhẽ ngươi cũng vừa tham gia xong?” Liễu Thiên lúc này nhớ lại liền hỏi.

“Đúng vậy! Đệ nghe nói huynh trước kia cũng tham gia! Không biết huynh được thứ gì trong đó?” Vũ Khương gật đầu nói rồi lại tò mò hỏi.

“Ta trước kia khi tham gia thì tu vi quá thấp, thành công lần đó đều là nhờ vào bạn bè giúp đỡ chứ ta không có gì ngoài bản lĩnh liều mạng!” Liễu Thiên khi này lại nhớ đến đám người Tằng Nhất, Hà Minh và đặc biệt là Khương Tuyết. Hắn nhớ đến vài ngày ngắn ngủi khi hai người cùng đi trong Huyễn Cực sơn mạch.

Nhưng lúc này, khi nhớ đến Khương Tuyết lại làm Liễu Thiên cảm thấy buồn, có thể nói đó là người con gái đầu tiên hắn thích khi đến thế giới này nhưng lại chỉ là hắn thích mà thôi. Khương Tuyết thì không hề thích hắn, lúc đầu nàng còn coi hắn là bạn nhưng sau này lại càng tỏ vẻ quan tâm thương hại một kẻ yếu. Tình bạn giữa hai người đã không còn, bây giờ gặp lại chỉ gọi là quen biết chứ trước mặt nàng Liễu Thiên không thể thoải mái như trước. Lại nói thì Khương Tuyết bây giờ có thể đã theo Hồng Lan Tiên giả tu luyện những thứ mạnh mẽ rồi còn hắn thì vẫn kẹt ở Ngoại Môn này ngày ngày luyện tập mấy thứ quyền cước cơ bản. Mai sau gặp lại không biết sẽ thế nào nữa!

“Đại ca! Đại ca!” Vũ Khương thấy Liễu Thiên đứng đần ra thì liền gọi.

“Hả!” Liễu Thiên liền giật mình đáp.

“Huynh không sao chứ?”

“Không sao! Ta phải đi rồi!” Liễu Thiên lắc đầu nói rồi lẹ bước đi vào phía trong.

“Hứa quản thư có việc rồi, đệ có thể trả lời huynh về vụ mấy tiếng chuông nhưng huynh phải kể cho đệ về vụ yêu thú thí luyện!” Vũ Khương lại chạy lên chặn đường Liễu Thiên nói.

“Ngươi biết ư? Thôi ngươi thì biết được bao nhiêu!” Liễu Thiên nhíu mày hỏi rồi lại lắc đầu đẩy Vũ Khương ra.

“Đệ khẳng định rằng những gì mình biết còn nhiều hơn cả một số chấp sự trong tông môn. Và huynh cũng không cần hỏi tại sao đệ biết, quan trọng là huynh có muốn nghe hay không?” Vũ Khương vẻ mặt kiêu ngạo từ từ nói.

“Vậy được! Chúng ta vào trong nói chuyện!” Liễu Thiên đang đi liền quay lại gật đầu nói.

Hai người Liễu Thiên đi sang phòng đọc sách lớn ở phía ngoài rồi kiếm một bàn thoáng đãng phía gần cửa sổ ngồi xuống.

“Huynh kể trước đi!” Vũ Khương lúc này liền đề nghị.

“Ài! Ta lần đó tu vi là Linh Cơ cảnh đệ tam trọng thế nhưng hai người bạn của ta một người là Khai Minh cảnh, một người thì cũng đệ cửu trọng nên ta đi theo hai người họ thì cũng không gặp mấy khó khăn.” Liễu Thiên thở dài sơ lược kể lại.

“Vậy huynh có vào điểm tài vật không?” Vũ Khương lại hỏi.

“Có! Ba người ta cùng vào, may mắn cả ba đều được phần thưởng!” Liễu Thiên gật đầu mỉm cười nói.

“Không gặp đội nào mạnh hơn khi vào điểm tài vật ư?” Vũ Khương nghi hoặc hỏi. Theo hắn biết thì tổ đội có một người đạt Khai Minh cảnh thì không thể thoải mái tiến vào điểm tài vật được, chắc chắn phải có ẩn tình gì đó.

“Có chứ, ta khi đó gặp hai tên của Bạc Hổ đội, nhưng bọn chúng quá mạnh nên đã dọn sạch các đệ tử khác muốn tiến vào, ba chúng ta chỉ chờ bọn chúng vào rồi mới vội vàng chạy theo.” Liễu Thiên gật đầu từ từ nhớ lại.

“Vào trong bọn chúng không giết bọn huynh ư?” Vũ Khương trố to mắt ngạc nhiên.

“Thì bọn chúng có hai người mà người chắc cũng biết có đến tám thông đạo, bọn ta để chúng chọn trước thì chúng cũng không thừa hơi đi đánh nhau với bọn ta làm gì!” Liễu Thiên lại từ từ giải thích.

“Vậy huynh đi thông đạo nào, có được đồ gì hay không?” Vũ Khương lại hưng phấn hỏi.

“Ta đi thông đạo của Thủy tổ đại nhân, cũng được chút ít đồ! Và về sau cũng được thưởng nhiều linh dược nên tu luyện nhanh hơn!” Liễu Thiên nói đại khái như vậy, hắn không muốn câu giờ nữa.

“Đệ cũng đi thông đạo đó và theo tính cách giống huynh thì đệ cũng chọn sinh tử lộ giống huynh.” Vũ Khương lúc này mỉm cười nói.

“Sao ngươi biết ta chọn Sinh tử lộ?” Liễu Thiên khi này mới giật mình hỏi.

“Khi đi hết Sinh Tử lộ đó thì đệ đã vào được cái quảng trường kia rồi đánh nhau với một đệ tử khác cuối cùng đệ cũng thắng. Khi thắng đứng trên trung tâm quảng trường thì thấy ở đó chỉ có một cái hộp nhỏ, bên trong có một bộ bí tịch cùng hai viên đan dược. Đệ nhìn vào bị tịch và đan dược thì đã biết mình không phải người đầu tiên qua được cửa ải này. Quả nhiên khi nhìn lên trên tường lớn phía cuối quảng trường thì hiện lên hai dòng chữ, đó chính là tên hai người đã hoàn thành thí khảo trước đệ.”

Vũ Khương khi này mỉm cười từ từ kể lại.

“Trên tường ghi lại ư?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy! Hai người đó một người tên là Liễu Thiên, một người là Khương Tuyết!” Vũ Khương gật đầu dùng giọng điệu hùng hồn nhìn Liễu Thiên nói.

“Sao ngươi biết đó là ta, biết đâu người tên giống ta thì sao?” Liễu Thiên lại hỏi.

“Chính vì đại ca quá cùi nên đầu tiên đệ cũng nghĩ vậy thế nhưng vừa hỏi huynh thì mọi nghi vấn đã rõ. Người đó chính là huynh!” Vũ Khương vẻ mặt kiên quyết nói.

“Tên này! Được rồi! Đúng là hai người bọn ta, thế thôi ngươi nói đến nguyên nhân của tiếng chuông trong tông môn đi!” Liễu Thiên bị chê bài cũng chỉ biết cười khổ, hắn khi này cũng không giấu diếm gật đầu thừa nhận rồi lại đề nghị.

“Đệ hôm này đã biết tại sao mình lại có cảm nhận đặc biệt về huynh rồi! Huynh từng đi qua sinh tử quan và chắc chắn đã sở hữu Thông Thiên thần dịch!” Vũ Khương không có chuyển chủ đề, hắn khi này lại ung dung nói.

“Ngươi! Cái này cũng biết nữa!” Liễu Thiên trố mắt kêu lên. Theo hắn biết thì Thông Thiên dịch đã rất lâu không ai biết đến, vậy mà Vũ Khương lại biết, điều này quá tà môn.

“Đệ tham gia thí luyện chính là để tìm thần dịch, nhưng tiếc là huynh lại là người lấy được trước! Vậy huynh cũng được đến Thiên Linh các chọn bí tịch rồi đúng không?” Vũ Khương không tỏ vẻ gì mà từ từ nói rồi lại đưa ra phán đoán của mình.

“Có thể dạy đệ thứ huynh học được trong đó không?” Vũ Khương không chờ Liễu Thiên đáp lại hỏi.

“Ta thực sự có Thông Thiên thần dịch nhưng lại không được vào Thiên Linh các. Hai người chúng ta chỉ được vào Vạn Điển đường thôi!” Liễu Thiên tỏ vẻ ngại ngùng nói.

“Không được vào Thiên Linh các ư? Chẳng phải hai lão già kia bảo là lấy được thì sẽ được vào sao?” Vũ Khương ngạc nhiên lẩm bẩm rồi lại hỏi: “Vậy thì Vạn Điển Đường cả đống sách như vậy huynh có tìm được môn gì hay không?”

“Cũng được vài món, đáng tiếc là không có thứ gì quá lợi hại! Nếu đệ thích thì ta sẽ truyền cho!” Liễu Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ rồi nói lại nhiệt tình đề nghị.

Đây là Liễu Thiên nói thật, hắn vào Vạn Điển đường đa phần là vì Vô Danh Kiếm phổ, những thứ khác hắn lấy được cũng không có gì quá đặc thù, tuy hiếm thật nhưng không đến mức bí thuật hay dị thuật gì đó quá lợi hại để so sánh với Thiên Linh các.

“Ài! Cũng đúng! Ở Vạn Điển đương tuy có nhiều sách hay nhưng cũng không thiếu sách dở, nhưng nghe nói Thông Thiên thần dịch có thể hiểu được mọi thứ, vậy huynh chắc cũng tìm được vài môn lợi hại! Nếu huynh thật sự không ngại thì đệ cũng xin được chỉ giáo.” Vũ Khương gật đầu rồi lại từ từ nói, đến đoạn cuối thì tỏ ra lưu manh cầu lợi.

“Vậy được, ngươi nói nguyên nhân dẫn đến sự kiện Thanh Chung Dạ, nếu hài lòng thì ta sẽ truyền thụ cho chút ít!” Liễu Thiên lúc này gật đầu đưa ra điều kiện.

“Huynh nói rồi đó!” Vũ Khương nghe vậy cười vui vẻ nói rồi bắt đầu kể:

Vụ việc hôm đó ta nghe loáng thoáng là thế này…