Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 203: Ở thêm nửa năm




"Tống Hải Chính, ngươi có biết rằng đệ đệ của ngươi hôm nay đã đá vào thiết bản không?” Vị chấp sự kia nhìn theo bóng dáng Liễu Thiên thầm nghĩ. Gã vừa rồi cố tình xử ép để Liễu Thiên phản ứng lại thế nhưng gã thật không ngờ Liễu Thiên lại không phản đối khiến mọi kế hoạch đối phó của gã đều không có đất dụng võ.

Sau một chút thời gian suy ngẫm, vị chấp sự kia liền quay sang thì thấy đám đệ tử vẫn tụ tập bàn tán thì quát:

“Tất giải tán, các ngươi hãy chăm chỉ luyện tập, kẻ nào có chủ ý đánh nhau gây thương tích thì đó chính là hậu quả!”

Mọi người nghe vậy cũng vội vàng giải tán, ở chỗ này không còn gì để xem nữa.

Quay lại sân tập, do trời đã gần tối nên đa phần đệ tử bắt đầu rời sân tập, vì thế tạo thành từng nhóm, bọn họ vừa đi vừa bàn tán về vụ của Liễu Thiên.

“Tên kia thật đen đủi, khi không lại đánh nhau với đám người Tống Liên Chính.”

“Đúng vậy, Tống Liên Chính cậy có ca ca ở trong Nội Môn nên được các chấp sự chiếu cố, chứ không ở đây hắn làm sao có cửa mà hống hách lâu như vậy!” Một người khác lại tỏ vẻ chán ghét nói.

“Ta thấy đám đó lần này cũng bị thương không nhẹ, dù linh dược có thể chữa lành không để lại hậu hoạn nhưng ít cũng phải một vài tháng mới lành được! Đây cũng là một bài học nhớ đời!” Một thiếu niên khác lại tỏ vẻ vui sướng nói.

“Ừ! Cuối cùng cũng có người cho bọn chúng nếm nỗi đau bị ức hiếp là thế nào. Ta cảm thấy thật thoải mái!” Tên khác nữa lại gật đầu cười cười nói.

“Các người nói xem tên kia tên là gì ý nhỉ? Mới chuyển sang Thường Quán đã Khai Minh cảnh rồi, không những thế lại còn đánh nhau rất ghê, hắn chưa dùng dị thuật nhưng thân thể có vẻ rất mạnh!” Thiếu niên đi giữa khi này lại tỏ vẻ ngợ ngợ hỏi rồi lại tỏ vẻ khâm phục đánh giá.

“Đúng đúng! Tên đó ra đòn rất nhanh và mạnh, nhất là lại chuyên dùng cứng đối cứng, nhìn rất mạnh mẽ và oai phong! Khi nào ta cũng phải thử cảm giác đó mới được!” Một thiếu niên gầy gò ánh mắt ước ao cùng quyết tâm nói.

“Thôi đi ngươi mà cứng đối cứng thì ngươi sẽ nát trước đối thủ của ngươi đó!”

“Haha! Đúng đó!

“Ngươi sẽ giống như Toàn Thư Hải mà thôi! Haha!”

Cả đám đều nhìn tên thiếu niên gày gò cười nói.



Liễu Thiên khi này không biết mình đã thành tâm điểm cho mọi người trong Chi bàn tán. Lúc này, hắn về gần đến phòng và vãn đang nghĩ về câu hỏi đầy khiêu khích của gã chấp sự.

“Có ý kiến gì không, ngươi xử ép còn muốn ta ý kiến? Muốn ta mất mặt ư, không dễ vậy đâu!” Liễu Thiên vừa đi vừa tự nhủ rồi bỗng nở nụ cười đầy nham hiểm.

Hắn vừa rồi biết vị chấp sự kia đang chờ hắn nổi khùng lên cãi lại để rồi gán cho hắn thêm mấy cái tội nữa thế nhưng hắn cũng không dại đến mức mất bình tĩnh. Hắn hiểu rằng mình chỉ là một đệ tử ngoại môn, dù có đúng bằng trời cũng không cãi lại được chấp sự, còn việc vì chút xích mích này rồi đi kiện cáo thì lại càng không nên. Bởi vì không những tốn công sức và tiền bạc mà rất có thể sẽ thất bại, phải biết các trưởng lão cũng không rảnh để xem xét lại một vụ mấy đệ tử đánh nhau. Chính vì vậy hắn cũng không thừa hơi làm ra những hành động vô ích để rồi tự chuốc lấy đau khổ.

“Đền bù cũng được, có điều đừng để có lần sau, nếu không thì…”

Liễu Thiên tự nhủ, hắn tự nhận mình không có bản lĩnh gì lớn nhưng hắn vẫn dám làm thì dám chịu. Đánh người bị thương thì đền bù là điều không sai. Chỉ có điều mấy tên kia tốt nhất không nên gây sự với hắn nữa, lần này hắn chỉ coi là xô xát bình thường của đám thiếu niên nên cũng không để bụng. Còn đám người này vẫn ghi hận mà tìm hắn trả thù thì hắn cũng không ngại kiếm cơ hội tiễn đám này một đoạn cho rảnh nợ.

“Tại sao ngươi lại cho qua như vậy?” Công Tôn Yên kéo Liễu Thiên lại hỏi.

“Haha, không cho qua thì biết làm gì?” Liễu Thiên cười nói.

“Sao ngươi lại không kiến nghị, không được thì kháng cáo lên trưởng lão, ngươi phải biết nửa năm không có trợ cấp thì lấy gì để tu luyện.” Công Tôn Yến đi cạnh nghĩ nghĩ gì đó rồi lại hỏi.

“Đánh người bị thương thì bị phạt là đúng rồi, ta đánh bọn chúng thương nặng như vậy thì cũng phải đền bù chứ. Còn việc kiện cáo thì bỏ đi vì chỉ tốn thời gian và công sức thôi!” Liễu Thiên dừng lại đáp.

“Nhưng bọn chúng sai mà!” Công Tôn Yến vẫn không chịu nói.

“Ta biết, bọn hắn sai nhưng làm người khác bị thương vốn là chuyện không tốt, vì vậy ta cảm thấy bị phạt cũng phải! Lại nói thì trợ cấp ta không đáng lo lắng nhưng nửa năm không được thi lên Nội Môn thì đúng là hơi buồn chút! Có điều như vậy cũng hợp với hoàn cảnh của ta lúc này!” Liễu Thiên lại thản nhiên nói, đến đoạn cuối mới thấy hắn có chút hơi lo lắng rồi lại tỏ ra lạc quan vì hắn biết thời gian tiếp theo mình còn nhiều thứ phải nghiên cứu nên ở lại Ngoại môn cũng không phải ý kiến quá tồi.

“Như vậy thì ta còn ở với ngươi ít nhất nửa năm nữa, cái đó ngươi cũng vui a!” Cuối cùng, Liễu Thiên mỉm cười hỏi thăm dò.

“Cũng đúng! Vẫn được gặp ngươi.” Công Tôn Yến lúc này vui vẻ gật đầu. Tiểu cô nương này vừa rồi biết Liễu Thiên đạt Khai Minh cảnh thì luôn lo lắng một vài ngày nữa sẽ không được gặp hắn. Bây giờ hắn bị phạt ở lại Ngoại Môn nửa năm tuy nói là lo lắng nhưng cô cũng cảm thấy vui vẻ.

“À! ngươi nói đi, làm sao ngươi lại tu luyện nhanh như vậy?” Công Tốn Yến chợt hỏi.

“Cái này, ngày trước ta có đạt được chút cơ may khi tham gia yêu thú thí luyện, sau đó ta lại cố gắng nên hôm này tu luyện đã có chút tiến triển!” Liễu Thiên vẻ mặt nghiêm túc từ từ nói.

“Chỉ vậy thôi, xem ra không tham gia thí luyện kia ta đã bỏ lỡ một đại cơ duyên rồi.” Công Tôn Yến tự hỏi rồi lại nhìn Liễu Thiên tỏ vẻ chán nản nói. Ngày trước nàng nghe đến yếu thú thí luyện thì vốn không có hứng thú, đồng thời cũng không dám mạo hiểm, bản thân một nữ nhi như nàng chưa có cái dũng khí không cần mạng như Liễu Thiên ngày đó.

“Không, ta may mắn thôi chứ không thì đã chết trong đó rồi!”

Liễu Thiên nhớ lại những gì xảy ra trong thí luyện thì không khỏi thở dài nói. Hắn lần đó có phần suy nghĩ bồng bột nên mới tham gia, bây giờ nghĩ lại thì mọi thứ hắn đạt được trong đó đều có công rất lớn của bạn bè trợ giúp cộng thêm chút may mắn. Còn không bằng vào bản lĩnh của hắn thì có thể sống sót ra khỏi Huyễn cực sơn mạch đã là kỳ tích rồi chứ đừng nói đến đạt được nhiều thứ tốt trong đó.

“May mắn, ta không tin!” Công Tôn Yến nghe vậy lắc đầu bĩu môi nói.

“Haha! Được vậy không do may mắn thì do ta cố gắng, ngươi cứ cố gắng thì chẳng mấy sẽ mạnh hơn ta!” Liễu Thiên cười rồi lại lấy một lí do khác.

“Người vẫn nói dối, cố gắng thôi làm sao đủ!” Công Tôn Yến vẻ mặt nhăn nhó nói. Nhìn vào tốc độ tăng tiến của Liễu Thiên thì khiến cô không thể tin được hắn chỉ dựa vào may mắn và cố gắng, chắc chắn phải có gì đó khác nữa.

“Ngươi chưa thử thì làm sao biết là không đủ. Trên đời không gì khó khăn bằng việc vượt qua chính bản thân của mình. Ngươi hãy nghĩ rằng mình phải cố gắng thật nhiều để tốt hơn, để giỏi hơn mình của ngày hôm qua là được. Như vậy qua một ngày thì kết quả không đáng kể nhưng qua một năm hay nhiều năm thì kết quả lại rất lớn!” Liễu Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói, hắn đang dùng những lời tâm huyết mà hắn đúc rút ra được để động viện Công Tôn Yến.

“Ngươi nói lúc nào cũng phải vượt qua mình của ngày hôm qua, như vậy hôm nay tối đa chỉ luyện được mười lần thì mai là phải cố mười một, cứ vậy một năm sẽ tăng tiến bao nhiêu? Lại nói khi đạt đến giới hạn thì chỉ tăng tiến một chút thôi cũng là rất khó rồi. Vậy mà người lại nói ngày nào cũng phải vượt qua giới hạn trước đó. Như vậy ngươi ngày nào cũng vượt qua giới hạn của mình ư?” Công Tôn Yến nghe vậy lẩm bẩm một hồi rồi lại hỏi.

“Haha! Ta ư? Sao có thể ngày nào cũng tăng tiến như vậy được, thế nhưng dù không liên tục vượt qua các giới hạn thì ta vẫn cố duy trì không để tụt lùi và rồi lại có một ngày ta cảm thấy mình có thể vượt qua giới hạn đó. Cứ vậy một năm tuy không phải ba trăm sáu mươi lăm lần vượt giới hạn thì cũng được hơn một trăm lần, mỗi lần chỉ là rất nhỏ nhưng tích lại cũng khiến ta thay đổi nhiều.” Liễu Thiên cười tự hỏi rồi lắc đầu từ từ đáp rồi lại đề nghị:

“Nếu ngươi không tin thì hãy thử trong vòng một năm tới thì sẽ biết kết quả ngay!”

“Vậy được, ta sẽ thử nhưng nói thế nào thì ta cũng không tin ngươi chỉ chăm chỉ mà có thành quả này, chắc chắn phải có gì đó đặc biệt thì tu vi mới tăng nhanh như vậy được?” Công Tốn Yên gật đầu đồng ý rồi lại nhíu mày nghi hoặc.

“Cái này thì đúng ta có chút đặc thù không thể nói ra, thế nhưng cố gắng và chăm chỉ vẫn là chủ yếu. Lại nói thì ngươi cũng không đơn gian, ngươi cũng có bí mật, bí mất đó ngươi cố dấu đi, xem ra cũng khó nói ra đúng không?” Liễu Thiên gật đầu thừa nhận rồi cũng nhắc qua về bí mật của Công Tôn Yến. Trong thời gian ở cùng tiêu cô nương này hắn cũng thấy một vài điều kỳ lạ thế nhưng cũng không tiện hỏi vì hắn biết mỗi người đều có bí mật không muốn người khác biết.

“Ừ! Ta cũng có chút bí mật! Ngươi cũng vậy! Từ nay ta sẽ cố gắng như ngươi nói. Ta trước không muốn cố gắng nhưng giờ sẽ làm. Nửa năm, trong vòng nửa năm ta sẽ lên Khai Minh cảnh để cùng ngươi vào Nội môn!” Công Tốn Yến nghe vậy hơi giật mình nhưng rất nhanh gật đầu nói, cuối cùng còn bày ra giọng điệu đầy quyết tâm hứa hẹn.

“Tốt! Có thế mới là Tiểu Yến của ta chứ?” Liễu Thiên mỉm cười vỗ vỗ vai Công Tôn Yến.

“Bốp! Của ngươi!” Ngay tức khắc, Công Tôn Yến tay phải vung ra, một quyền cực nhanh đánh ra thẳng mặt Liễu Thiên khiến hắn không kịp né.

“A! Thật độc ác!” Liễu Thiên ôm mắt kêu lên.

“Ai là Tiểu Yến của ngươi? Đừng tưởng đã đạt Khai Minh cảnh là có thể lợi dụng!” Công Tôn Yến tức giận nói.

“Hì hì! Thôi muộn rồi, hẹn ngươi tối nay!” Liễu Thiên cười khổ nói.

“Ừ!”



Ở một khu đình viện khác, nơi đây có nhiều dãy nhà nhỏ nối liền nhau, ở trung tâm những dãy nhà nhỏ này là một căn nhà lớn ba tầng có kiến trúc rất đơn gian nhưng lại rất chắc chắn. Đây chính là kiến trúc đặc chưng của y xá của Ngoại Môn.

Lúc này trong một phòng ở khu y xá phía đông, đám người Tống Liên Chính đang được một vị trung niên kiểm tra thương thế.

“Ta hỏi lại, các ngươi vừa rồi đánh nhau với ai? Tu vi thế nào?” Vị trung niên kia kiểm tra xong thì liền tò mò hỏi.

Gã vừa rồi kiểm tra vết thương của cả đám thì không hề thấy chân nguyên xâm nhập. Đúng ra theo đám người này nói bị một kẻ Khai Minh cảnh đánh thì phải có mới đúng. Điều này chỉ có hai cách giải thích. Một là người ra tay vẫn dưới Khai Minh cảnh, vì dưới Khai Minh cảnh thì Sơ nguyên vốn chỉ có thể tồn tại khi trong nội thể nên việc dùng để công kích là không thể. Cách giải thích thứ hai là kẻ ra tay với đám người này trên Khai Minh cảnh nhưng lại không dùng chân nguyên công kích. Nếu dựa vào lời kể của đám người này thì gã tin vào khả năng thứ hai này hơn.

“Như thông tin đã báo với trưởng lão, chúng ta động thủ với một kẻ đã đạt Khai Minh cảnh!” Triệu Tuấn ngồi bên cạnh tiểu đệ bỗng nói.

“Đúng vậy, tên đó cậy tu vi cao hơn nên bọn ta mới bị thương!” Tống Liên Chính nhìn lại cả đám nhăn mày nói.

“Haha, Khai Minh cảnh, ta xem như tên kia dù chỉ ở trạng thái tổ nguyên thì các ngươi cũng không đánh lại được!” Vị trung niên nhân kia nghe vậy ngạc nhiên cười rồi lại lắc đầu nói.

Khi vị trung niên kia biết được kẻ ra tay là người đã đạt Khai Minh cảnh thì lại càng cảm thấy hứng thú. Gã đoán chắc chắn kia là một kẻ luyện thể nên dù không cần dùng nguyên thân công kích cũng đã khiến cho đám Tống Liên Chính tàn tác như vậy.

“Trưởng lão cứ nói đùa! Nếu hắn không đạt Khai Minh cảnh thì ta dùng năm thành sức lực cũng thu thập được!” Tống Liên Chính tỏ vẻ khó chịu nói, hắn thật không ngờ vị trưởng lão ở y xá lại coi trọng Liễu Thiên.

“Vậy sao!” Vị trung niên kia mỉm cười, gã làm sao không nhìn ra sức lực của Tống Liên Chính thế nhưng gã cũng không rảnh tranh luận với những kẻ thiếu hiểu biết.

“Được rồi, các ngươi nghỉ đi, ta sẽ báo y đồ đến xử lí vết thương!”

Vị trung niên kia nói xong cũng đứng dậy rời đi, gã vốn tưởng phải dùng chút thủ đoạn để trữa trị nhưng những kẻ này đều bị thương vật lí nên gã cũng không còn gì để làm ở đây.

Một lúc sau, mấy thiếu niên mặc đồng màu trắng vó viền đỏ đi vào, nhìn đồng phục này chính là đồng phục của y viện, nhìn vào viền áo có hai viền chỉ đó thì đôi phần giống tiểu cô nương Vương Khả Nhi từng chăm sóc Liễu Thiên. Xem ra đám này đều là y đồ được Y Viện cử ra thực hành ở Ngoại Môn.



Tối đến, như thường lệ Liễu Thiên bắt đầu tiến hành tu luyện hấp thụ linh khí để chuyển thành Chân nguyên.

Hơn một canh giờ qua đi, Liễu Thiên mở mắt thu công. Hắn khi này mới cảm nhận lại chân nguyên trong đan điền của hắn.

Một tháng qua với sự sản xuất liên tục của thiên tinh và chăm chỉ tu luyện thì đan điền cảnh giới của Liễu Thiên đã bằng hai thành của đan điền cực đại. Như vậy nếu chia cảnh giới Khai Minh cảnh sơ kỳ làm mười trọng thì hắn đang ở nhị trọng.

Mỗi tháng Liễu Thiên tiến lên hai trọng, nếu tốc độ tu luyện cứ duy trì ổn định thế này thì chỉ bốn tháng nữa là hắn có thể tiến hành đột phá lên Khai Minh cảnh trung kỳ. Tất nhiên đây chỉ là giả định lý thuyết, thực chất tu luyện càng lên càng càng nhiều khó khăn, Liễu Thiên cũng biết mình không thể tính cua trong lỗ được!

Hài lòng với tốc độ tăng tiến của tu vi, Liễu Thiên lại bắt đầu tiến vào không gian thức hải. Hắn hôm này cần phải đọc những thông tin mà ngoại bà để lại cùng hai mạch thông tin khác hắn thấy nữa.

Tâm trí hướng nội, Liễu Thiên đứng ở trong không gian thức hải của hắn.

Một bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, mặt trời thì nhẹ nhàng soi sáng khắp nơi. Dưới đất thì cỏ cây phát triển xanh um tươi tốt khắp muôn nơi.

Trong không gian đó, Liễu Thiên nhìn ra xa thì thấy phía trước có một thảo nguyên xanh tươi, trên thảo nguyên có một tế đàn cao lớn, trên tế đàn đó đang có một luồng sáng màu xanh trắng đang chiếu thẳng lên trời.

Đi đến trước tế đàn, Liễu Thiên nhảy lên đứng cạnh luồng sáng quan sát một lúc rồi thò tay vào trong đó lấy ra một tia sáng nhỏ như sợi chỉ có màu xám.