Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn

Chương 94: Không dám không dám




"Không dám không dám, Thẩm gia chủ khách sáo rồi, tôi với Như Ngọc là quan hệ gì, ông cũng biết mà, làm sao tôi có thể không giúp nhà họ Thẩm chứ?"

Trương Soái cầm ly rượu cười nói.

Nếu nhà họ Thẩm mơ hồ đặt việc này lên tay mình như vậy, tất nhiên anh ta cũng không khách sáo nhận lấy.

"Lần đàm phán với Long gia này tuy có chút trắc trở, nhưng có thể có kết quả tốt, đây chính là điều hay, nào cạn ly."

Nói rồi, anh ta nhẹ nhàng cầm ly rượu chỉ nhấp một ngụm.

"Ăn đi, ăn đi!"

Chú hai Thẩm vui vẻ nói mấy câu, sau đó nhìn Thẩm Như Ngọc đang im lặng bên cạnh, liền nghiêm mặt nói: "Như Ngọc còn đứng đây làm gì, sao không mau kính cậu chủ Trương một ly.

"Cậu chủ Trương, chuyện dự án cảm ơn anh nhiều, không ngờ có thể thuận lợi ký hợp đồng với tập đoàn Long Môn như vậy, tôi cũng không có gì hay để cảm ơn, kính anh một ly."

Thẩm Như Ngọc cầm ly rượu cũng uống cạn ly, một mảng đỏ ửng trên mặt cô lan ra, càng tôn lên vẻ đẹp khuynh thành.

Khiến Trương Soái nhìn mà ngây người.

"Như Ngọc, tâm ý của anh với em chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu sao, chỉ cần anh có thể làm được thì nhất định sẽ cố gắng làm, chỉ cần em vui vẻ là được!"

Nói rồi, Trương Soái ngồi xuống bên cạnh cô nói: "Chuyện của em với thằng nhóc kia, anh đã nghe chú hai Thẩm nói rồi, đây đều là lỗi của ông cụ."

"Sao có thể để hai người mới quen nhau có một ngày đã phải kết hôn chứ, điều này quả thực làm không đúng, nhưng ông cụ già rồi, đôi khi tính khí hơi trẻ

con cũng đừng so đo với ông ấy."

"Vận mệnh của những người trẻ tuổi chúng ta, vẫn nên nắm trong tay mình thì hơn, nếu em không chê thì anh có thể âm thầm bảo vệ em mãi mãi."

Nói rồi, Trương Soái đưa tay sờ về phía tay Thẩm Như Ngọc.

Thẩm Như Ngọc như bị bọ cạp chích, vội rụt tay lại.

"Cậu chủ Trương, ý của anh với tôi rất dễ hiểu, nhưng tôi vẫn luôn coi anh như anh trai, thực sự không có ý đó, tuy tôi với Vân Hiên quen nhau không lâu, nhưng bọn tôi đã đăng ký kết hôn rồi, tôi chính là vợ của anh ấy, anh ấy là chồng của tôi, nên chuyện này đừng nói nữa."

Thẩm Như Ngọc uống cạn ly rượu, đứng dậy nói: "Xin lỗi, cậu chủ Trương, tôi không giỏi uống rượu lắm, công ty còn có vài việc khác phải giải quyết, tôi xin phép đi trước."

Thấy sắc mặt Trương Soái ngày càng khó coi, chú hai Thẩm ở bên cạnh vội vàng giảng hòa:

"Cậu chủ Trương ơi cậu chủ Trương, loại chuyện này cần từ từ, không thể nóng vội, nhưng tâm tư của cậu chúng tôi đều hiểu, tôi ủng hộ cậu một trăm phần trăm."

Nói xong ông ta dặn người phía sau: "Đi, mang đồ lên cho cậu chủ Trương." Lúc này thuộc hạ bưng một khay gỗ tiến lên, phía trên phủ một lớp vải đỏ

dày, đặt lên bàn xong, chú hai Thẩm giơ tay vén tấm vải đỏ ra, bên trong là từng xấp tiền mệnh giá trăm tệ, nhìn vào rất có sức công phá.

"Cậu chủ Trương đại ân không có lời nào cảm tạ hết được, bình thường các: dự án theo hợp đồng đều có ba đến năm phần trăm hoa hồng, sáu triệu này là của cậu, ngàn vạn lần đừng khách sáo."

Trương Soái nhìn sáu triệu trước mặt, khóe miệng cười lạnh.

Theo quy tắc ngầm ở Đông Hải, thường thì người trung gian lấy ba đến năm phần trăm hoa hồng dự án, lần trước khi Từ Bắc thương lượng dự án với họ, nhà họ Thẩm hứa hẹn sẽ nhượng lại năm phần trăm.

Lần này cộng với khoản thanh toán dự án trước và khoản đầu tư dự án tiếp. theo, tổng cộng phải là ba trăm triệu.

Nếu cho theo năm phần trăm, mình đáng lẽ được 15 triệu, giờ chú hai Thẩm chỉ lấy ra sáu triệu, chỉ một chút lẻ đã muốn đuổi mình đi, thực sự buồn cười.

"Phải nói tiền quả thực là thứ tốt, ai mà chẳng thích, sáu triệu này tôi cũng muốn, nhưng tôi còn có một yêu cầu, mong nhà họ Thẩm giúp đỡ."

"Cậu cứ nói, lên núi đao xuống biển lửa, lão già tôi cau mày một cái thì không họ Thẩm nữa."