Dưới sự dẫn dắt của Viên Đông, mọi người đến một căn phòng trên tầng hai của biệt thự, đẩy cửa bước vào, một cụ già mặc áo trắng ngồi trên xe lăn, tóc bạc phơ nhưng thần thái tràn đầy sinh khí, sắc mặt hồng hào, chủ động chào hỏi Vân Hiên.
"Vân tiên sinh, từ ngày chia tay đến giờ, thật là nhớ nhung, vẫn chưa kịp cảm †ạ cậu đã cứu mạng bộ xương già này!”
Thấy Vân Hiên được mời đến, ông Viên vui mừng khôn xiết, chủ động bảo người dọn trống chỗ ngồi bên cạnh mình, kéo Vân Hiên ngồi vào ghế chủ tọa.
Lúc này trong phòng đều là những con cháu nhà họ Viên hoặc giàu có hoặc quyền quý, trong đó Vu Viên Triều cũng ngồi ở vị trí đầu bên phải.
"Vân tiên sinh, đa tạ anh đã ra tay nghĩa hiệp, cứu ông cụ thoát khỏi hiểm nạn, xin nhận một lạy của Viên thị Đông Hải chúng tôi."
Nói xong, mọi người có mặt đứng dậy, đồng thời chắp tay hướng về Vân Hiên, cúi mình hành lễ.
"Tốt lắm!"
Ông cụ Viên vừa cười vừa quan sát phản ứng của Vân Hiên.
"Khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm thôi."
Vân Hiên bình thản nhận lễ bái này, thậm chí không thèm nhấc mí mắt lên.
Dù sao ở đảo Thiên Y, loại lễ bái cúi mình cảm tạ này quá phổ biến rồi, lúc đầu khi Ngụy Vô Đạo vừa đến đảo Thiên Y, để mời anh ra tay, trăm ngàn tướng sĩ đã quỳ lạy tập thể, khí thế đó ngay cả chim trên trời cũng có thể bị gọi xuống.
Chỉ là hành lễ của một vài tên con cháu nhà họ Viên hạng hai ở Đông Hải, anh cũng chẳng để tâm, hơn nữa, anh đã ra tay cứu mạng ông cụ Viên, nhận lễ của họ cũng là đương nhiên.
Nhưng mà, trong lòng những người con cháu họ Viên có mặt, Vân Hiên ngồi chễm chệ trên ghế chủ tọa bên cạnh ông cụ Viên, thản nhiên nhận lễ của họ, không những không đáp lễ, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm, thật sự là ngạo mạn đến cực điểm.
Phải biết nhà họ Viên ở Đông Hải có tiếng tăm lẫy lừng, ngoại trừ tập đoàn Long Môn mới nổi tạm thời có thể đè đầu họ, bao nhiêu năm nay ở Đông Hải vẫn luôn là nhà họ Viên nắm quyền thao túng.
Thậm chí mỗi nhiệm kỳ thị trưởng mới nhậm chức đều sẽ đặc biệt đến bái phỏng nhà họ Viên, là bởi vì ông cụ Viên là công thần chiến đấu, đại lão quân khu, thậm chí ngay cả quân khu Đông Hải lúc đầu cũng do một tay ông sáng lập.
Một lạy này của nhà họ Viên, giờ phút này bất kỳ tộc trưởng nhà nào ở dưới lầu lên trên thấy cảnh này đều sẽ vui mừng hồi hộp, vội vàng cúi mình đáp lễ.
Thế nhưng lúc này Vân Hiên ngồi trên ghế thủ tọa lại thản nhiên, không khách sáo chút nào mà nhận lễ, khiến những người có mặt vừa kinh ngạc vừa có chút bất mãn.
Anh không phải quá coi mình là nhân vật quan trọng rồi sao.
Dưới đó có người bất mãn nói nhỏ: "Chẳng qua chỉ là một tên lang y ở thôn quê, gặp may mắn, mèo mù vớ chuột chết, giúp ông cụ Viên chữa khỏi bệnh, thế mà đã thật sự tự coi mình là nhân vật rồi."
"Thật ngạo mạn, không đáp lễ thì thôi đi, ngay cả mông cũng không thèm nhấc lên."
Nhìn ra sự bất mãn của những người phía dưới, Vu Viên Triều mở miệng trước: "Vân tiên sinh, lần trị liệu trước, anh vội vã rời đi, chúng tôi ngay cả cơ hội cảm tạ cũng không có."
"Xin anh hãy xem tình hình sức khỏe của ông cụ Viên bây giờ thế nào rồi, có cần điều trị tiếp nữa không?”
Vân Hiên đưa tay đặt lên cổ tay ông cụ Viên lắng nghe một chút rồi gật đầu nói: "Không có gì đáng ngại nữa, khí kình đã tản ra rồi, sau này từ từ điều dưỡng là được."
"Đều là nhờ phúc của Vân tiên sinh, nếu không thì lão đầu này đã sớm về chầu trời rồi."
Ông cụ Viên có tâm trạng rất tốt, thấy Vân Hiên bình thản trước vinh nhục, lại càng thêm yêu thích.
"Vân tiên sinh, mạng này của ông cụ là do anh ra tay cứu, nếu nói tôi không có chút bày tỏ nào, e rằng sẽ khiến nhà họ Viên chúng tôi mang tiếng vô lễ!"