Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn

Chương 47: Nhưng mà




Khi nhìn thẳng về phía Thẩm Như Ngọc, trong ánh mắt của Vân Hiên thoáng một tia lạnh lùng hơn.

Với tư cách là một thần y trẻ tuổi, anh có thể chấp nhận người khác nghi ngờ tài y thuật của mình, dù sao anh cũng còn quá trẻ.

Nhưng Thẩm Như Ngọc đã là vợ anh rồi, thế mà cô lại không tin tưởng anh, cho dù chỉ là bốn chữ "tin tưởng lẫn nhau" mà cũng không làm được. ngôn tình hoàn

Vậy thì anh ở lại nhà họ Thẩm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Vân Hiên lạnh lùng nhìn cô nói: "Nếu nói tôi đắc tội người nào đó thì quả thật là có."

"Nhưng nếu cô nghĩ tôi đã đắc tội tập đoàn Long Môn, thì tôi cũng không giải thích nữa, các người cho rằng hợp đồng bị huỷ là lỗi của tôi thì để tôi ký lại hợp đồng đó vậy."

Chú hai Thẩm khịt mũi khinh miệt nói: "Nực cười, mày muốn ký lại hợp đồng à? Mày nghĩ mày là ai chứ? Mày có thể đại diện cho nhà họ Thẩm ư? Tao nói cho mày biết, đây là hợp đồng, dù có ký hay không cũng phải cút khỏi nhà họ Thẩm ngay lập tức đi. Con mẹ nó, bây giờ tao liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn thấy mày nữa."

'Thẩm Như Ngọc cũng sốt ruột quát: “Vân Hiên, đã là lúc nào rồi mà anh còn đánh trống lảng với tôi.”

“Rốt cuộc là anh đã đắc tội Long Cửu gia ở đâu, mau nói cho tôi biết để tôi đến chuộc lỗi xin lỗi. Anh không ở Đông Hải nên hoàn toàn không biết tập đoàn Long Môn có thế lực lớn lao cỡ nào đâu?"

Vân Hiên nhìn đám người khinh thường cười khẩy.

Chỉ là một Long Cửu mà đã khiến nhà họ Thẩm nơm nớp lo sợ như thế.

"Hừ, không phải chỉ là hợp đồng thôi sao, ký lại cho các người cũng không khó khăn gì, nhưng sau khi ký xong hợp đồng này thì tôi và nhà họ Thẩm không

còn quan hệ gì nữa. Cô bảo tôi cút, trùng hợp thay là tôi cũng không muốn đợi ở đây nữa."

Nói xong, Vân Hiên liếc mắt nhìn thoáng qua Thẩm Như Ngọc nói: "Những gì cô nói với tôi đêm qua, tôi nghĩ nên quên đi thôi. Ba năm giao ước quá lâu rồi, chúng ta nên lên cục dân chính luôn đi. Nếu cô đã không tin tôi, tôi đây chúc cô và tên nhóc họ Trương kia được trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

Vân Hiên quay lưng đi mà không hề ngoảnh lại.

"Vân Hiên..."

Thẩm Như Ngọc gọi một tiếng, nhưng Vân Hiên không quay đầu lại, mà bước đi rất nhanh, rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.

Cô vừa định đuổi theo thì chú hai Thẩm kéo cô lại.

"Cô bị ngốc à? Bây giờ cậu ta tự đi, chứ có phải chúng ta đuổi đi đâu. Cứ để cậu ta đi, như vậy đối với nhà họ Thẩm chỉ có lợi chứ không hề hại.

Tôi thấy chúng ta nên cắt đứt quan hệ với cậu ta ngay lập tức đi."

"Như vậy, việc cậu ta đắc tội tập đoàn Long Môn, Long Cửu gia cũng sẽ chỉ tìm cậu ta chứ không tìm chúng ta. Bây giờ cô đuổi theo, là chê nhà họ Thẩm đang ở hố lửa chưa đủ lâu à?"

"Nhưng mà..."

'Thẩm Như Ngọc không hiểu sao lại thấy hơi lo lắng, cô nhớ lại ánh mắt của Vân Hiên khi nhìn mình vừa nấy, không khỏi thấy hoang mang hoảng sợ trong lòng.

"Nhưng mà..."

"Đừng có nhưng nhị gì cả. Ngày mai tôi cùng cô sẽ đến tập đoàn Long Môn xin lỗi Cửu gia, giải thích rõ Vân Hiên không liên quan gì đến nhà họ Thẩm, như vậy hẳn là có thể hạn chế thiệt hại."

"Nếu cứ cương quyết thừa nhận Vân Hiên có quan hệ với nhà chúng ta thì cô có hiểu hậu quả khi đắc tội với tập đoàn Long Môn là gì không? Ngay cả cậu Trương cũng bị tát một cái, cô nghĩ nhà họ Thẩm có thể so được với nhà họ Trương à?"

Chú hai Thẩm đang dạy dỗ Thẩm Như Ngọc, thì theo khóe mắt nhìn thấy Thẩm Như Đông lén bước ra khỏi cửa biệt thự, liền lớn tiếng quát: "Con đi đâu đấy?"

"Cha, bạn học của con nói tối nay có một buổi tụ họp, muốn con đến tham gja

"Không được đi đâu cả. Chỉ biết đi chơi nhậu nhẹt suốt ngày.

Lúc chị con bằng tuổi con đã trở thành phó tổng giám đốc rồi đấy, con xem con đã làm được gì ngoài gây họa hả?”

"Hừ, học giỏi như vậy thì có thể làm gì chứ, không phải cuối cùng cũng lấy chồng bất tài thôi sao."

"Con nói cái gì?"

Thẩm Như Đồng nhanh trí nói: "Cha, con nghe bạn thân nói buổi tụ họp hôm nay có mời cả người nhà họ Trương và nhà họ Lưu, có nhiều cậu chủ nhỏ của các đại gia tộc, con muốn đi làm quen, nói không chừng sau này có cơ hội kéo về một dự án cho công ty đấy."