Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn

Chương 18: Người trẻ tuổi này




Vân Hiên nhìn bóng lưng cô gái rời đi, vô thức chạm vào môi mình, cảm giác mềm mại lúc đó vẫn còn lưu lại trên môi.

“Người trẻ tuổi này...”

Tài xế nhìn theo bóng lưng Phương Nhã, cảm khái nói: “Cô gái này đã cầm hoa đợi ở đây cả đêm, chỉ để tặng cho anh thôi, đúng là người trẻ tuổi tốt thật...”

Vân Hiên chạm vào bông hoa cúc bên cạnh và mỉm cười, bó hoa này khiến †âm trạng sáng nay của anh bỗng tốt lên hẳn.

“Đi thôi, đến biệt thự nhà họ Thẩm!”

Vân Hiên ra lệnh.

“Vâng, Vân tiên sinh!”

Chẳng bao lâu sau, xe đã thuận lợi chạy đến Nghi Thành, tài xế trước mặt được tập đoàn Long Môn chỉ định làm tài xế cho Vân Hiên. Nghe nói trước kia ông ta cũng là trưởng bối của Long Cửu, sau này về hưu đã mai danh ẩn tích, trở thành một tài xế bình thường.

Trong dòng xe cộ đông đúc ở Đông Hải, mỗi khi nhìn thấy nhãn hiệu của chiếc xe này thì các phương tiện gần đó sẽ chủ động nhường đường để đảm bảo xe của

Vân Hiên chạy nhanh và êm ái trong giờ cao điểm buổi sáng đông đúc.

Vân Hiên thấy sắp đến nhà họ Thẩm nên căn dặn: “Dừng xe ở đường đối diện biệt thự của nhà họ Thẩm, tôi tự đi bộ về!”

“Vâng!” Tài xế không hỏi han gì mà chỉ đậu xe vững chãi bên lề lối đi.

Sau đó, người tài xế già chủ động bước xuống xe, kính cẩn tiến tới ghế sau và mở cửa.

Sau khi Vân Hiên xuống xe, tài xế cầm một tấm thẻ đen trên tay đưa cho anh. “Vân tiên sinh, Cửu gia nhờ tôi giao vật này cho anh.”

“Đây là gì?”

Vân Hiên nhìn tấm thẻ trong tay, kinh ngạc hỏi.

Thứ này không phải vàng cũng không phải ngọc, sờ vào có cảm giác mát lạnh, trên tấm thẻ có khắc một đầu rồng hung dữ, trên đó chỉ có một dãy số màu vàng.

“Đây là thẻ ngọc đen của Long Môn, tượng trưng cho thân phận tôn quý và cao nhất của tập đoàn Long Môn, không chỉ được miễn phí mọi hoạt động tiêu dùng dưới danh nghĩa của tập đoàn mà còn có thể rút một trăm tt E không cần thế chấp. Ngoài ra nó còn là giấy thông hành cho tất cả các sự kiện và tiệc chiêu đãi ở Đông Hải, có người tận tâm phục vụ trong hai mươi giờ, có thể cam đoan giải quyết thông suốt mọi chuyện ở Đông Hải.”

Vân Hiên nhận lấy tấm thẻ, thản nhiên nhìn thoáng qua, cười nói: “Hừ, Tiểu Cửu thật sự rất thú vị, nhìn cũng rất ra dáng đấy.”

“Cửu gia đã muốn đưa tấm thẻ này cho anh từ lâu, xin anh hãy nhận lấy.”

“Được rồi, báo với tiểu Cửu là tôi đã nhận tấm thẻ, cũng ghi nhận tấm lòng của anh ta.”

“Cảm ơn Vân tiên sinh!”

Tài xế nhìn thấy Vân Hiên nhận lấy tấm thẻ ngọc đen nên rất vui vẻ, sau đó cung kính đứng sang một bên.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Vân Hiên biến mất, ông ta mới quay người, lên Xe rời đi.

Trở lại biệt thự nhà họ Thẩm, Vân Hiên đang định bước vào phòng thì nhìn thấy Thẩm Như Đồng đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Thẩm Như Đồng nhìn thấy anh bước vào mà không hề hấn gì, cô ta trợn tròn mắt.

“Anh, anh, sao giờ đã về rồi?” “Sao hả? Tôi không thể về à?” Vân Hiên cau mày hỏi.

'Thẩm Như Đồng do dự nói: “Không phải anh đã bị sếp Từ giữ lại khách sạn à? Họ không làm gì anh sao?”

“Cũng tạm, mọi người đều là người nói lý lẽ, nói xong thì không sao cả.” “Nói lý lẽ?”

'Thẩm Như Đồng sửng sốt, nếu là kẻ hiểu chuyện ở tập đoàn Long Môn Đông Hải thì đã bị đám người có dã tâm này ăn sạch sành sanh rồi.

Long Cửu tái xuất là dựa vào thủ đoạn cứng rắn, không phải dựa vào lý luận. “Thẩm Như Ngọc đâu?”