Thiên Ý Sao Tránh Khỏi

Chương 9: Hắn ra đi, nàng lấy ta




Đầu năm nay vận khí lúc tốt, lúc không. Tuy không hiểu có việc gì lại lăn đến thế giới cổ đại hơn ngàn năm trước, nhưng dù sao cũng coi như đi du lịch một chuyến mở mang tầm mắt. Đất nước Việt Quốc của chúng ta sơn linh thuỷ tú, thời đại nào cũng vẻ đẹp riêng. Nhưng không khí ngày xưa đặt biệt tốt, không có tình trạng ô nhiễm môi trường, nên có thể dưỡng ra nhiều bông hoa quốc sắc thiên hương. Không chỉ mỹ nữ đứng đầy đường, mỹ nam thì cũng có thể dễ dàng bắt gặp.

Chính bản thân Thiên Kim cũng không tính tới, mình tiện tay cứu một người, lại cứu được đệ nhất thần y. Trái với vẻ kiều mị của Hồ Tiêu; Văn Tùng Hiền thật là một nam nhân anh tuấn phi phàm. Các thế gia công tử phim truyền hình như thế nào, y liền giống như thế. Tóc dài quá vai, mũi cao mắt sáng, anh khí ngời ngời. Cao to miễn bàn, đẹp trai miễn chê, tài năng khỏi hỏi. Ôi ông trời, sao ông lại tạo ra một tuyệt tác hoàn mỹ đến vậy. Nàng xuyên việt chuyến này, thật không uổng kiếp làm người.

Thiên Kim vừa bước vào, Văn Tùng Hiền lại ho khan dữ dội đến đỏ cả mặt.

- Thần y, mau uống chén trà nóng đi. – Nàng đặt bình trà xuống bàn. – Hồ Tiêu, mau đốt lên lửa lên đi.Hai người bọn họ hiện đang trú tạm trong một căn miếu hoang. Bởi vì lỡ đường, nên không kịp tìm ra nhà trọ nào. Tùng Hiền bị ngâm nước cảm lạnh, phải mau chóng thay đồ khô và ủ ấm, không có thời gian lân la khắp nơi tìm chỗ trọ.

Thiên Kim vừa mới chạy đến nhà dân gần đó xin được một bình trà, nàng ngay lập tức trở về hiếu kính với y. Kẻ này là hy vọng sống sót duy nhất của Hồ Tiêu, nhún nhường bưng trà rót nước với y một chút cũng được.

Tùng Hiền run rẩy cầm lấy chung trà nóng, nhanh chóng một hơi uống hết xuống. Nước trà chảy tới đâu, hơi ấm lan toả ra ra khắp người y tới đó. Tùng Hiền cảm nhận, hình như mình vừa mới sống lại thêm một lần nữa.

- Đắp thêm áo đi.Thiên Kim dốc cạn vốn liếng của mình, chẳng những lấy áo của Hồ Tiêu mà ngay cả áo mình cũng đắp lên người hắn. Tên nam nhân này nói mình bị bọn cướp chặn đường, lột sạch tư trang, rồi còn bị ném xuống hồ. Thiên Kim bình thường với cái loại chuyện bất bình này chắc chắn sẽ tuyệt đối tránh xa. Nhưng đây là thần y đó nha, có bảng hiệu vàng bảo đảm, nên nàng không nỡ vứt y giữa đường mà bỏ chạy.

- Đa tạ cô nương. Đệ đệ của nàng tên là Hồ Tiêu, tại hạ xin mạng phép suy đoán, cô nương có phải tên là Lạt Tử không vậy? Thiên Kim nghe xong đen hết cả mặt. Cái tên xú nam nhân này, vì lý gì có thể nói lời xúc phạm nàng, mặt vẫn có thể vô tội như thế. Hồ Tiêu là Hồ Tiêu, liên quan gì mà nàng lại tên là ‘ớt cay’ cho được. Thiên Kim nặn ra một nụ cười gượng gạo.

- Tiểu nữ tên là Thiên Kim. “Ngươi may lắm, chị đây hôm nay không ra tay sát sinh.” Nàng thầm rủa trong lòng.

- Thiên Kim tiểu thư. – Hắn lẩm bẩm lập lại, ho vài tiếng, đỏ mặt, rồi nói tiếp. – Kêu cũng thật là thuận tai.Nàng thì nghe thấy chói tai muốn chết. Bốn chữ này giống như mỉa mai thân phận nghèo hèn của nàng. Ngoại trừ những người thân, biết rõ họ không có ý xấu gì; những người lạ mặt mà kêu như vậy, nàng sẽ liền xông vào ăn thua đủ một trận. Hôm nay tên thần y này xóc hông nàng hơi nhiều rồi nha.

- Hai người hình như đang tìm ta, xin hỏi có việc gì không?Đúng rồi, hỏi đúng vần đề trọng tâm rồi.

- Hồ Tiêu. – Nàng ngoắc tay gọi hắn lại. – Đệ đệ của tiểu nữ bị trúng độc. Xin ngài cứu hắn.Nàng lập tức giao Hồ Tiêu vào tay Tùng Hiền. Y ngoãn ngoan hợp tác bắt mạch, gương mặt lim dim như thầy bói xem tướng. Đột nhiên Tùng Hiền giật mình, quăng tay Hồ Tiêu ra. Y nhìn chằm chằm vào Hồ Tiêu, rồi nhìn về phía nàng.

- Hắn là ai? Các người có quan hệ gì?Thiên Kim ngạc nhiên nhìn Tùng Hiền. “Không phải chứ anh hai, anh là đại phu hay thầy bói vậy, chỉ bắt mạch cũng nhận ra hai người không có quan hệ máu mủ.”

- Thần y, thật sự không phải lừa gạt ngài. Tiểu nữ nhặt được hắn ở trong rừng. Hắn lại bị mất trí nhớ và trúng độc tội nghiệp như vậy, tiểu nữ đành phải nhặt về nuôi. Lâu ngày mến tay mến chân, nên coi như tiểu đệ trong nhà. Hắn bệnh tình nguy kịch lắm rồi, xin thần y ra tay cứu giúp. Nàng vừa nói thật thê lương vừa kéo ống tay áo chùi chùi cho mắt đỏ hoe lên. Cái này không phải gạt người, mà gọi là kỹ xảo tranh thủ tình cảm.

- Nàng quý hắn vậy sao? – Tùng Hiền liếc nhìn nam nhân ngồi trước mặt mình.

- Như chị em trong nhà. – Nàng gật đầu xác nhận.

- Để cứu chữa cho hắn, việc gì nàng cũng làm?

- Phải coi là việc gì mới được. – Nàng rất dị ứng với mấy điều kiện mập mờ như ‘sao cũng được’, ‘việc gì cũng làm’. Nó là tiền đề của những cuộc giao dịch bất công và bóc lột.

- Hai điều kiện.“Thấy chưa, biết ngay là không dễ ăn mà” Thiên Kim chun mũi.

- Sau khi chữa bệnh xong, hắn ra đi, nàng lấy ta.

- Không được. – Cả hai miệng đồng lòng phản đối.Hồ Tiêu bất giác lùi ra xa phía sau, thuận tay kéo Thiên Kim theo.

- Ta hỏi ngươi ba câu hỏi. – Đột nhiên Thiên Kim hùng hổ lên hẵn.

- Được, cứ hỏi. – Tùng Hiền mỉm cười dịu dàng.

- Ở nhà có vợ chưa?

- Ta năm nay hai mươi sáu tuổi, vẫn chưa tìm được ý trung nhân để gởi gắm đời mình.Có người tự hào về mức độ ế của bản thân. Thời cổ đại, quá mười tám mà chưa lấy vợ thì đã coi như trễ rồi. Y đến tận hai mươi sáu mà vẫn là lính phòng không, ngay cả ở chỗ nàng sống cũng đã là động vật quý hiếm.

- Trong nhà gia sản bao nhiêu?

- Ở Lý Thường, ta nói hạng nhì không ai dám nhận hạng nhất.

- Tại sao chọn ta?

- Chỉ có bốn chữ, ‘nhất kiến chung tình’. – Tùng Hiền gởi đến nàng một nụ cười tươi rói.

- Được, ta gả. – Nàng vỗ tay giống như người ta kết thúc phiên đấu giá.Văn Tùng Hiền chẳng phải chính là mơ ước cả đời của nàng sao. Lớn hơn nàng tám tuổi, giàu có, tài năng; nguyện cưới nàng mà không so đo tính toán gì hết. Gả cho y có thể giải quyết hai mối ưu tư nhất trong cuộc đời nàng. Một là không có tiền, hai là sợ ế chồng. Thật là nhất cử lưỡng tiện.

- Tỷ tỷ!Đột nhiên người bên cạnh nắm tay nàng lay lay. Nàng nhìn lại đoá hoa lê sau mưa bắt đầu ươn ướt nước mắt. “Tuy ngươi là chó con trung thành, nhưng ta lại không thích làm trâu già gặm cỏ non. Tiểu mỹ nhân, thật xin lỗi!”

- Vậy là mọi chuyện xong rồi nhé! – Tùng Hiền hớn hở kéo Thiên Kim về phía chỗ ngồi của mình. – Tiểu tử, từ nay tỷ tỷ của ngươi sẽ theo ta. Ngươi mau dọn ra ngoài mà tự lực cánh sinh đi. Con trai lớn thật không nên giữ trong nhà.

- Là con gái lớn không nên giữ trong nhà. – Nàng có lòng tốt nhắc nhở lại.

- Con gái phải giữ trong nhà để yêu thương, con trai thì nên đuổi ra ngoài. – Tùng Hiền khẳng định chắc nịch.Thiên Kim cực kỳ xúc động nhìn y. Cái gì là nam nhân cổ đại thật lạc hậu, người này đầu óc mới thật là tiến bộ nha. Cả cha mẹ nàng cũng không tiến bộ bằng y nữa.

- Tùng Hiền, thiếp nghĩ rằng mình đã yêu chàng mất rồi. – Nàng thật sự đã cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu sét đánh.

- Ồ, nhanh vậy sao? Tốc độ cũng không thua kém ta là bao, quả nhiên là nữ nhân do ta chọn trúng. – Y cười tinh nghịch. - Sau khi chữa xong cho hắn, chúng ta sẽ trở về nhà thành thân nha, nương tử?

- Dạ vâng, tướng công.

- Không, ta không chịu.Hồ Tiêu giống như bờ đê vỡ tràn. Hắn bỏ chạy khỏi khung cảnh đau lòng trước mắt, vừa đi vừa khóc như mưa. Thiên Kim dự định đuổi theo thì Tùng Hiền ngăn cản lại.

- Để ta. Trong lúc hắn cực bi thống, cực hoan hỉ chính là thời điểm độc công mạnh nhất. Muốn trục độc ra, phải lợi dụng những lúc như thế này.Tùng Hiền như bị biến đổi thành con người khác. Gương mặt nghiêm nghị, giọng nói trầm ấm. Trên người y đột nhiên toả ra một cỗ anh khí nam nhi quyến rũ. Nếu Hồ Tiêu thuộc dạng hot boy được cả trường yêu thích, thì Tùng Hiền lại chính là dạng nam diễn viên sát thủ của bà nội trợ toàn quốc. Y không quá chói loà, mà lại đem đến cho người khác cảm giác an toàn tuyệt đối. Thiên Kim kết luận, nàng thật sự đã tìm được gốc cổ thụ để dựa vào.

^_^

Ô hô, cuối cùng nàng đã nhìn thấy cái gì là nội công trong truyền thuyết rồi. Ngồi chờ mãi không thấy hai ngươi trở về, Thiên Kim đành phải đi ra ngoài tìm. Cách ngôi miếu nát không xa là hình ảnh hai nam nhân xếp bằng đối diện, hai tay áp chặt vào nhau. Nàng dự định gọi to nhưng lại sực nhớ, trong phim tiểu thuyết võ hiệp có nhắc đến những giai đoạn này rất nguy hiểm. Nếu không tập trung cao độ, có thể tẩu hoả nhập ma. Nhẹ thì mất mạng, nặng thì khùng khùng báo đời.

Thứ gọi là cái chết không đáng sợ, chết là hết mà; cái đáng sợ nhất là liên luỵ bà con bạn bè. Giống như bản thân nàng đây, cứ canh cánh mãi việc mình biến mất sẽ khiến Ánh Linh và các bạn bị liên luỵ. Nàng đã từng coi qua một chương trình truyền hình về vụ án kéo dài nhất trong lịch sử ngành tư pháp. Một bà mẹ bị buộc tội giết con, người cha bị vu là đồng phạm. Hơn hai mươi năm điều tra, cảnh sát mới kết luận chuyện em bé mất tích là do chó hoang tha đi. Thiên Kim sợ rằng phải mất vài trăm năm nữa mọi người mới chứng minh được nàng là bị lỗ hổng thời không cuốn mất. Giới hạn của nền khoa học hiện tại, vẫn chưa chạm được đến những vụ mất tích bí ẩn như thế này.

Thiên Kim từ từ tiếp cận chỗ hai người bọn họ, cẩn thận để không gây ra tiếng động làm họ phân tâm. Nàng hoảng sợ khi nhận ra trên trán Hồ Tiêu đang chảy máu đầm đìa. Là việc gì đây, hai người đánh lộn đến sứt đầu mẻ trán hả?

Nàng có thể cảm nhận nhiệt lượng toả ra từ chỗ hai bàn tay họ áp vào nhau. Hiện tượng cũng giống như chỗ tiếp xúc không tốt giữa phích điện và ổ cắm. Có thể nói nội công chính là một nguồn năng lượng điện của con người. Thời cổ đại người ta luyện nội công để cường hoá cơ thể, chiến đấu bằng các chiêu thức chưởng pháp phức tạp, truyền qua truyền lại với nhau như sạc pin điện thoại. Thật là mở rộng tầm mắt, quả là ‘đi một ngày đàng học một sàn khôn’.

Hai nam nhân cứ ngồi yên bất động, nắm nghiền mắt như ngủ gục từ thưở nào. Thiên Kim ngồi bên cạnh nhìn ngắm, cân đo giữa hai mỹ nam đến chán chê, họ vẫn chưa kết thúc công việc của mình. Nàng dự định rút khăn tay chùi đi vết máu trên trán Hồ Tiêu thì khậc một tiếng, hắn phun hết cả ngụm máu ấm nóng vào mặt nàng.

Bàn tay của hai người họ tách ra, Hồ Tiêu xụi lơ ngã xuống. Tùng Hiền mệt mỏi gục người, một tay chống xuống đất mới có thể ngồi vững được. Gương mặt y đỏ bừng như vừa chạy bộ cả cây số, trên trán tấm tấm đầy mồ hôi. Nàng đến bên cạnh Hồ Tiêu nâng đầu hắn gối lên chân mình, cẩn thận kiểm tra hơi thở và nhịp tim của hắn. Mọi chuyện vẫn bình thường, giống như mọi khi hắn vẫn hôn mê bất tỉnh mà thôi.

- Thần y, hắn sao rồi? – Nàng giương đôi mắt lo lắng nhìn Tùng Hiền.

- Phần lớn chất độc đã được ta ép ra ngoài rồi. Nhưng đến lúc cuối ta lại hơi đuối sức một chút, nên vẫn còn sót lại bên trong người hắn. Sau này hắn sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng nữa. Tùng Hiền vừa nói xong thì nổi lên một trận ho lớn, hắn lấy tay che miệng, nhìn vào đó rồi nhanh chóng giấu đi. Động tác rất nhanh và tự nhiên, nhưng không thoát khỏi sự quan sát của Thiên Kim. Y giống hệt mấy đứa em của nàng khi cố xoá hết dấu vết phạm tội vậy. Trên cổ tay y vẫn còn có thể nhìn ra dấu máu văng trúng. Nàng cố lục lọi trí nhớ của mình, hình như đã từng đọc thấy những triệu chứng này ở đâu.

- Thần y ... – Nàng nửa chừng ngập ngừng, muốn hỏi rồi lại thôi.

- Gọi ta Hướng Duy, đó là tên tự của ta. – Y cười nhẹ nhàng, bước đến chỗ nàng.

- Khoan, dừng lại! – Thiên Kim đột nhiên cảnh giác cao độ. Nếu nàng nhớ không lầm, thì phải ngăn cản y đến gần Hồ Tiêu. – Tự mình muội đưa đệ ấy vào trong được rồi.Nàng xốc thân thể mềm oặt của Hồ Tiêu lên, đây cũng không phải là lần đầu tiên Thiên Kim cõng hắn.

- Hay để ta. – Tùng Hiền dự định giúp nàng. Một nam nhân cao to như thế, sức nữ nhân sao có thể chịu được.

- Hướng Duy, thân thể của huynh cũng chẳng phải không được khoẻ sao?Nàng vừa nói, y liền sững cả người. Đôi mắt săm soi nhìn nàng, sau đó trên miệng nở ra một nụ cười buồn bã.

- Nàng đã biết được chuyện gì rồi?