Chương 85
Lôi Tuấn đứng bên cạnh cửa sổ tầng hai.
Liếc mắt nhìn nghiêng, ở trên tầng hai chỉ có hai người mặc áo trắng.
Hai người này giống nhau y đúc, mặt không cảm xúc, là một cặp song sinh.
Lôi Tuấn biết rõ, cặp song sinh này mới thực sự là cao thủ.
Nhưng anh không quan tâm.
Lên tầng ba… Chuỗi động tác này của Lôi Tuấn nhẹ như lông hồng, ngay cả cao thủ cũng không phát hiện ra.
Tuy nhiên trên tầng ba, trong căn phòng ngủ màu hồng, đang diễn ra một màn khiến người khác đỏ mặt.
Một người đàn ông to lớn, trên người đầy hình xăm đang điên cuồng vật lộn với hai người phụ nữ.
Động tác dữ dội, tiếng kêu như sóng vỗ!
Lôi Tuấn thấy vậy khẽ cau mày.
Bên ngoài đang đánh nhau cực kỳ khốc liệt, không ngờ trong phòng ngủ này cũng mãnh liệt không kém.
Người xăm trổ đó chắc chắn là Long Nha không sai, xem ra tên này không thèm đếm xỉa đến một trăm thuộc hạ kia của mặt sẹo, đây chỉ là ông chủ số hai mà đã vậy rồi, nếu là ông chủ số một Long Lân, không phải sẽ huênh hoang hơn nữa sao?
Lôi Tuấn không muốn lãng phí thời gian, anh đang định phá cửa sổ nhảy vào… Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một cô bé gầy gò yếu ớt quỳ gối bò vào.
Lôi Tuấn bỗng giật mình!
Mặc dù bé gái này đang cúi đầu, thay quần áo và gội đầu sạch sẽ, nhưng dáng vẻ này rất giống với cô bé mà Lôi Tuấn đã nhìn thấy bên cạnh thùng rác.
“Tiểu súc sinh, nhanh lên”, Long Nha nằm trên giường, lớn tiếng quát.
Cô bé không dám ngẩng đầu lên, bò càng nhanh hơn.
Rất nhanh ngay sau đó, cô bé đã bò đến bên cạnh giường, duỗi thẳng lưng lên, lấy một điếu thuốc đặt lên miệng Lang Nha đang nằm trên giường, sau đó dùng bàn tay nhỏ nhắn run rẩy giúp hắn ta châm lửa.
Nhưng, cô bé quá hoảng sợ!
Thử châm lửa mấy lần, cuối cùng vẫn không thành công… “Vô dụng”.
Long Nha đột nhiên tát một phát khiến cô bé trực tiếp bay ra ngoài.
“Hahahaha…”
Hai người phụ nữ trên giường đang hưng phấn vậy mà lại cười rộ lên.
Lại nhìn về phía cô bé kia, không khóc cũng không quậy, vội vàng bò về chỗ cũ.
Một tiếng rên kỳ lạ vang lên… Cuối cùng Long Nha cũng giải quyết được!
Hai người phụ nữ kia cười hihi bước xuống, sau đó ôm cô bé kia lên, vứt lên giường.
Cô bé rất nhanh nhẹn, đầu tiên châm thuốc cho Long Nha, sau đó cẩn thận lấy khăn ướt lau người cho hắn ta…
“Bóp chân”.
Long Nha giơ tay lên, lại tát cô bé một tát.
Khóe miệng của cô bé đã chảy máu, nhưng nó vẫn không khóc mà rất ngoan ngoãn, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn non nớt, in đầy vết sẹo, nắn bóp hai bắp đùi to lớn của Long Nha.
“Tiểu súc sinh”.
Long Nha cầm điếu thuốc rít một hơi, vừa hưởng thụ vừa quát: “Bướng bỉnh y như mẹ mày, nhưng ông đây lại rất thích, đợi nuôi mày lớn hơn một chút, ông đây sẽ dạy mày làm phụ nữ”.
“Ái dà, anh Long”.
Một người phụ nữ nói: “Còn đợi gì nữa chứ, thịt nó luôn đi”.
“Nhỏ quá, không có thịt”, Long Nha cực kỳ vô sỉ nói.
“Không có thịt dễ giải quyết lắm!”
Người phụ nữ còn lại nói: “Em sai người đút cho nó nhiều thức ăn cho lợn hơn chút, rất nhanh sẽ béo tốt thôi”.
Cô bé nghe thấy mấy chữ “thức ăn cho lợn” thì giật bắn người, bất giác quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ, nước mắt tuôn trào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong ngoài một lớn một bé cùng lúc chạm mắt.
Cô bé kinh ngạc há hốc mồm miệng!
Song lúc này Lôi Tuấn đã nhìn thấy đôi mắt quen thuộc ấy.
Rầm một tiếng… Lôi Tuấn phá cửa sổ nhảy vào.