Chương 84
“Ai là anh Long, ở đâu?”
Lôi Tuấn lại túm cổ Trần Uy lên, người hắn ta dính đầy máu.
“Anh Tuấn, nghe tôi nói”.
Trần Uy sợ hãi, vội vàng giải thích: “Nhà họ Trần chúng tôi chỉ phụ trách liên hệ với người mua. Trưởng ty của sở tác chiến mới là người chỉ đạo, còn ông chủ thực sự của vụ làm ăn này chính là câu lạc bộ Hắc Long, là câu lạc bộ Hắc Long đấy, anh có chọi lại không?”
“Câu lạc bộ Hắc Long?”
Lôi Tuấn ném Trần Uy qua một bên, quay đầu hỏi mặt sẹo: “Cậu biết câu lạc bộ Hắc Long không?”
“Anh Tuấn”.
Mặt sẹo hít sâu một hơi, nói: “Tôi biết câu lạc bộ Hắc Long, đây là một tổ chức hắc ám bên ngoài thành Hương Giang. Ông chủ tên là Long Lân, còn có em trai là Long Nha, rất nổi tiếng trong những năm gần đây, dưới trướng có khoảng mười ngàn thuộc hạ”.
Mặt sẹo ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Nếu là tôi, quả thực không dám đụng đến…”
“Cậu thấy tôi có thể không?”, Lôi Tuấn bình tĩnh hỏi.
“Anh Tuấn, nếu anh thật sự muốn đối phó câu lạc bộ Hắc Long, tôi nghĩ nên thông báo với sĩ quan Hồ một tiếng!”
“Không cần”.
Lôi Tuấn cười khẩy nói: “Chỉ là một câu lạc bộ Hắc Long là thôi, không cần phải làm phiền cô ấy, tập hợp tất cả người của cậu lại, đêm nay chúng ta sẽ xuất phát ngay, nhất định phải tìm được cô bé đó sớm nhất có thể”.
“Tuân mệnh”.
Mặc dù mặt sẹo rất lo lắng, nhưng đại ca của hắn là Lôi Tuấn, vì vậy hắn đã gạt bỏ do dự qua một bên.
“Anh Tuấn, nhà họ Trần thì sao ạ?”, mặt sẹo hỏi.
“Trở về sẽ tìm bọn chúng tính sổ sau”.
Lôi Tuấn nói xong liền đứng dậy rời đi…
Mặt sẹo đạp Trần Uy hai đạp, sau đó lại nhổ vài bãi nước bọt.
“Đồ rác rưởi, súc sinh, đợi tao quay lại sẽ đánh chết mày”.
“Anh em, gọi thêm người đi”.
Mặt sẹo đi theo phía sau Lôi Tuấn, lập tức ra lệnh cho đàn em của mình gọi điện thoại tập hợp thêm người.
Đám đàn em lần lượt bắt đầu gọi điện thoại.
Nhà họ Trần lúc này, một mớ hỗn độn.
Trần Quang vẫn hôn mê bất tỉnh, tên bảo vệ bị đánh bại cũng đang vô cùng hoảng sợ.
Trần Uy nằm bẹp trên mặt đất, máu chảy đầy mặt.
Hắn ta cười quái dị: “Mày giỏi lắm Lôi Tuấn, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu như mày đã chủ động tìm đường chết, thì cũng không trách tao được”.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ ạ?”
Quản gia chạy ra ngoài, căng thẳng hỏi.
“Mẹ nó, đỡ tôi dậy”.
Trần Uy rống lên, cố gắng bò lên ghế sô pha, gọi một cuộc điện thoại.
“Anh Long, xảy ra chuyện rồi…”