Thiên Vương II

Chương 62




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mimi

*****C62Vì thế, khi Tư Đồ Sênh có mặt tại SPA mà Thẩm Ngọc Lưu xuất hiện lần cuối cùng, liền nhận được một tin nhắn từ chính đối phương - ‘Biết cha mẹ cậu là ai không?’



Tư Đồ Sênh có chút không xác định tin nhắn này có phải do Thẩm Ngọc Lưu chính tay gửi tới hay không, thế nhưng nếu đối phương đã nhắn tin thì nhất định phải có nguyên nhân. Để tránh chữa lợn lành thành lợn què, cậu không gọi điện thoại lại mà chỉ gửi tin nhắn, hỏi: ‘Vì sao lại hỏi như vậy?’

Thẩm Ngọc Lưu phản hồi: ‘Đã điều tra được thân phận của hai anh em nọ, có khả năng liên quan đến cha mẹ cậu.’

Người kia dùng từ ‘có khả năng’, chứng tỏ chỉ là một suy đoán.

Thế nhưng suy đoán này gửi tới chỗ Tư Đồ Sênh, liền được chứng thực rồi.

Cha mẹ cứ thế vứt cậu ở cô nhi viện chẳng chút quan tâm, đột nhiên lại xuất hiện với một ý đồ bí mật, phía sau dường như còn có thế lực thần bí cường đại thao túng. Mà trong số những người Tư Đồ Sênh quen biết, có thể làm được chuyện này, trừ bỏ Thẩm Ngọc Lưu, chỉ có hai anh em nọ mà thôi.

Tự hỏi một chút, Tư Đồ Sênh dùng tin nhắn nói cho đối phương thân phận cha mẹ của mình. Bởi vì không biết người đang ở đầu dây bên kia thực sự là ai, cho nên cậu cũng không tiết lộ nhiều lắm, cơ bản là có hai chỉ nói ra một.

Nhưng Thẩm Ngọc Lưu lại không hiểu nguyên nhân đối phương giấu diếm, vì thế này sinh hiểu lầm, trực tiếp loại trừ quan hệ giữa cha mẹ cậu ta và cặp anh em nọ, trái lại còn tự suy xét xem trên người Tư Đồ Sênh có cái gì hấp dẫn người ngoài hành tinh không.

Tư Đồ Sênh đợi rất lâu không nhận được đáp án của đối phương, lại nhắn tin qua: ‘Thẩm Ngọc Lưu đâu?’

Thẩm Ngọc Lưu mập mờ hồi đáp: ‘Rất nhanh có thể gặp lại, trước tiên giải quyết chuyện về hai anh em kia đi đĩ.’

Người nọ không thừa nhận mình là Thẩm Ngọc Lưu, cũng không phủ nhận, chính là căn cứ thái độ của đối phương, xem ra là người cùng phe với mình. Điều này làm cho Tư Đồ Sênh có chút do dự, không biết có nên tiết lộ nhiều tin tức hơn hay không, bởi vì còn có một khả năng, Thẩm Ngọc Lưu bị tóm, đầu kia di động chính là cặp anh em nọ.

Dựa vào sự điên cuồng của tên anh trai kia, điều này hoàn toàn có khả năng.

Xuất phát từ tính cẩn thận, Tư Đồ Sênh không lật hết bài. Cậu ở trong SPA dây dưa đến chập tối, song vẫn không nắm bắt được thông tin hữu dụng nào, vì thế có chút buồn bực. Cầm điện thoại di động lên, Tư Đồ Sênh nhận thấy không có tin của Thẩm Ngọc Lưu cũng chẳng có liên lạc của Anh Hạo Hanh, nhất thời càng thêm bực bội. Đã thế, khi ra khỏi SPA, cậu còn bắt gặp Lận Nhã Cầm và Thi lão tam, do đó buồn bực trong lòng nháy mắt liền dâng lên đến cực điểm.

“Các người đến đây làm gì?” Cậu thản nhiên hỏi.

Lận Nhã Cầm nhiệt tình chào đón: “Con đến thành phố B vì sao không gọi điện cho mẹ? Mẹ đã chuẩn bị phòng cho con rồi.”

Nếu sau lưng bọn họ thật sự là hai anh em kia, vậy trái lại chính mình sẽ có thể thu được tin tức ở chỗ này. Tư Đồ Sênh hai tay cắm trong túi áo, tỉnh bơ mà đánh giá chiếc xe sau lưng Thi lão tam.

Nhận thấy cậu có hứng thú với chiếc xe, Thi lão tam nghiêng người, cười tủm tỉm mà giới thiệu: “ Land Rover Range Rover (*)! Là… là ba ba cố tình mua cho con đó.” Ông ta có chút đau lòng mà sờ sờ chiếc xe, ”Có thích không?”

(*) Land Rover Range Rover: nó đây (Chú thích hình)

C62-ct

Tư Đồ Sênh liếc mắt nhìn ông một cái, đi đến bên cạnh chiếc xe, dùng chân đá đá cánh cửa, bĩu môi nói: “Cũng chỉ có như vậy.”

Một khắc cậu vung chân, Thi lão tam ngay cả xúc động muốn giết người cũng có, hai má mất tự nhiên mà run rẩy một hồi, nhưng khi cậu nhìn qua, lại lấy lòng nói: “Không thích cũng không sao cả. Con thích loại xe nào, cứ nói với ba ba, ba ba mua cho con.”

Tư Đồ Sênh đáp: “Từ thứ hai đến chủ nhật tâm tình của tôi không giống nhau, nên muốn lái những cái xe khác nhau. Thứ hai: Rolls-Royce, thứ ba: Maybach…” Nhìn sắc mặt khó coi của Thi lão tam, Tư Đồ Sênh tủm tỉm cười rồi nói tiếp, ”Thứ tư: Lamborghini, thứ năm: Ferrari, thứ sáu: Porsche, thứ bảy: Maserati, chủ nhật, liền miễn cưỡng lái Land Rover là được rồi. Ai nha, còn chưa có Bugatti Veyron đâu. Đây là kiểu xe tôi thích nhất, ba ba thương tôi như vậy, không ngại mua thêm cho tôi một chiếc chứ?”

Thi lão Tam nghẹn họng, cơn tức giận cơ hồ đã bốc lên tận đầu, nhưng lại bị Lận Nhã Cầm gắt gao ôm chặt cánh tay.

Bà nói: ”Bảo bối, chỉ cần là nguyện vọng của con, ba mẹ nhất định sẽ cố gắng thành toàn! Vừa rồi con gọi ông ấy là ba ba, nghĩa là đã tha thứ cho chúng ta rồi sao?”

Tư Đồ Sênh huýt sáo chẳng nói lời nào.

Lận Nhã Cầm lại lên tiếng: ”Bảo bối thích cái gì, ba mẹ đương nhiên sẽ mua cái đó. Trước kia ông nội con còn sống, chúng ta không dám nhận con, để con chịu đựng không ít cực khổ bên ngoài, hiện tại ông nội con đã đi rồi, ba ba đã làm chủ gia đình, những khổ sở con phải gánh chịu, ba mẹ nhất định sẽ bù đắp.”

Tư Đồ Sênh hỏi: “Chuyện đem hết tài sản cho tôi có phải là thật không?”

Thi lão tam nổi giận: “Mày là đang nguyền rủa bố mày chết sớm một chút đấy à?” Ông ta cũng từng mơ ước di sản của ba mình. Thế nhưng ông đã làm gì nào? Cụp đuôi giả tranh thành đứa con hiếu thảo, so với cẩu còn trung thành gấp mấy! Thế mà cái thằng ranh trước mặt này thì sao, cái đuôi đã vểnh lên đến tận trời! Dựa vào cái gì ông ta lúc làm con đã phải cụp đuôi, đến khi vất vả trở thành người chủ trì đại cuộc vẫn tiếp tục phải co đuôi rút cổ?!

Tư Đồ Sênh nói: “Ông cũng có thể cho tặng tài sản.”

Thi lão tam tức giận ngập lòng: “Tiền của bố mày có cho heo cho chó cũng không cho mày dù chỉ một đồng!”

Tư Đồ Sênh đáp lại: “Tùy ông.”

“A Sênh!” Lận Nhã Cầm đánh mạnh một cái vào người Thi lão tam.

Thi lão tam bị đánh.

Tư Đồ Sênh thế nhưng lại có chút mơ hồ, tò mò mà nhìn hai người tự xưng là cha mẹ của mình.

Lận Nhã Cầm đánh xong, lại thấy sắc mặt xám xít của Thi lão tam, tự nhiên có hơi run sợ, lắp bắp nói: “Đây là… là con của chúng ta… nó đã chịu nhiều cực khổ như vậy… anh không thể… nói chuyện nhẹ nhàng với nó sao? Ngày sau chúng ta còn phải dựa vào nó. Nếu nó không nhận chúng ta, thì phải làm thế nào đây?”

Lời của bà giống như mang theo ma lực, khiến cho Thi lão tam vừa mới ra uy lập tức ỉu xìu.

Đương nhiên, chẳng những Thi lão tam nghe ra ngụ ý của bà, mà ngay cả Tư Đồ Sênh cũng đã hiểu được. Rõ ràng, để cậu nhận tổ quy tông chính là ý tứ của người đứng sau màn kịch. Nếu bọn họ làm không xong, chắc chắn kết quả sẽ cực kỳ thảm khốc.

Lận Nhã Cầm cẩn thận mà đặt tay lên cánh tay Tư Đồ Sênh, dỗ ngon dỗ ngọt nói: “Theo mẹ về nhà, được không?”

Tư Đồ Sênh nhìn bà, lại nhìn sắc mặt xanh mét của Thi lão tam, đột nhiên ôm lấy cánh tay bà: ”Được, đương nhiên là được. Có điều các người đã nói thì phải giữ lời, mua cho tôi tám chiếc xe.”

Chỉ là mua tám chiếc xe, cũng không phải đòi toàn bộ gia sản, điều kiện như vậy Thi lão tam còn cảm thấy có thể tiếp thu, cứng ngắc mà đáp ứng.

Lận Nhã Cầm vội vàng mở cửa xe, tự mình đưa cậu lên xe, sau đó đồng thời ngồi vào bên cạnh.

Thi lão Tam tức tốc nổ máy, điên cuồng lái xe về nhà.

Tư Đồ Sênh cúi đầu nhắn tin, một mặt không ngừng gửi tọa độ cho La Mật, một mặt nói rõ ngọn ngành về sự xuất hiện bất ngờ của Lận Nhã Cầm và Thi lão tam cho Thẩm Ngọc Lưu. Nếu người cầm điện thoại của Thẩm Ngọc Lưu là hai anh em kia, bọn họ nhất định sẽ cho rằng cậu đã mắc câu. Còn nếu là Thẩm Ngọc Lưu thật, người nọ nhất định hiểu được hoài nghi cùng với dự định của mình.

Cậu tính toán không tồi.

Lúc Thẩm Ngọc Lưu nhìn thấy tin nhắn, liền quay đầu nói với Tề Triệu khi ấy đang nghịch hệ thống ở trong phòng điều khiển: “Đối phương tìm đến cha mẹ cậu ta.”

Tề Triệu đầu cũng không ngẩng lên, nói: ”Chẳng phải Tư Đồ Sênh không thân cận với bọn họ lắm hay sao?”

“Căn cứ vào hiểu biết của anh đối với hoàng thất thiên hà Redbud, cha mẹ cậu ta là thật hay giả?”

“Hoàng thất luôn coi trọng huyết thống, hẳn là thật đi. Trong con mắt bọn chúng, một khi Tư Đồ Sênh gặp được cha mẹ đẻ của mình, cho dù không quỳ gối dập đầu, cũng sẽ nước mắt giàn dụa, bảo gì nghe nấy.”

Thẩm Ngọc Lưu nhíu mày.

Tề Triệu lại hỏi: “Cậu định đi cứu người?”

Thẩm Ngọc Lưu trả lời: “Còn chưa tới mức độ này. Dù sao, lịch sử đã chứng minh, năm năm sau Tư Đồ Sênh vẫn vui vẻ mà reo rắc tai họa cho chúng sinh, cho nên, hiện tại hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng. Anh thấy thế nào?”

“Đúng lắm.” Tề Triệu ấn và nút xác nhận, một con chip (*) to bằng bàn tay lập tức bắn ra từ bàn điều khiển, ”Đây là hệ thống kiểm soát liên minh.” Anh nắm lấy con chip, cắm vào một cái khe khác trên bàn, song lại chậm chạp không vội ấn nút khởi động, “Căn cứ theo quy định, mỗi phi thuyền đều phải trang bị hệ thống liên minh, để liên lạc bất cứ lúc nào…”

(*) con chip: một mạch điên tử

“Thế thì có gì không tốt?” Cụm từ ‘liên minh vũ trụ’ này cậu đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng nói thật, cảm giác về sự tồn tại của nó cũng không cường đại như trong tưởng tượng, mấy chiến dịch khổng lồ của thiên hà cũng chưa từng thấy nó tạo được ấn tượng gì. Nếu không phải Tề Triệu chủ động nhắc tới, cậu gần như đã cho rằng ‘liên minh vũ trụ’ chỉ là một danh từ hư vô mờ mịt, giống như – ‘con rồng’ vậy.

Tề Triệu nói: ”Mặc dù thông tin hai chiều, nhưng quyền hạn của bên liên minh lại lớn hơn, trong tình huống chúng ta từ chối liên lạc, bọn họ vẫn có thể cưỡng chế kích hoạt.”

Cái này giống như việc đối phương cầm chìa khóa nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể tự tiện xông thẳng vào chỗ ở của mình vậy. Thẩm Ngọc Lưu liền nhanh chóng hiểu được cảm giác của người kia: ”Đúng là rất khó chịu. Các anh sẽ giải quyết như thế nào?”

Tề Triệu nhướn mày: ”Liên minh vũ trụ rất lớn, thiên hà Mercenaries, thiên hà Lion King, và thiên hà Redbud chỉ là một phần nhỏ bên trong. Vì để không gây thêm phiền toái cho liên minh, trên phi thuyền mà chúng tôi chế tạo sẽ thiết kế một cái khe cắm giả vô pháp kích hoạt. Vừa không trái với quy định của liên minh, lại không cần chịu sự giám sát của bọn họ… Tôi là nói, để tránh mang lại phiền toái.”

Thẩm Ngọc Lưu hỏi: ”Chỉ cần cắm nó vào khe cắm thật, là có thể kích hoạt hệ thống liên minh, xin giúp đỡ phải không?”

Tề Triệu trả lời: “Đúng vậy. Địa cầu không gia nhập liên minh vũ trụ, như vậy hành vi của hai anh em kia hiển nhiên trái với quy định của liên minh, có thể khởi tố.”

Đúng tình hợp lý biết nhường nào!

Chính nghĩa mà nghiên cẩn biết bao!

Thẩm Ngọc Lưu vỗ tay khen tặng, sau đó cười hỏi: ”Như vậy, bắt cóc một người địa cầu hoàn toàn không gia nhập liên minh vũ trụ, có tính là làm trái quy tắc không?”

“…” Tề Triệu cảnh giác ngẩng đầu.

Thẩm Ngọc Lưu cảm khái nói: ”Đã từng có một hệ thống xin giúp đỡ ở bên cạnh tôi, thế mà tôi lại không biết cách sử dụng, thời gian trôi qua mới hối hận thì đã không kịp nữa rồi. Nếu ông trời cho tôi cơ hội này…”

Sắc mặt triệt để trầm xuống, Tề Triệu hỏi: “Cậu sẽ làm gì?”

Thẩm Ngọc Lưu nhìn thẳng vào anh, tủm tỉm cười.

Trái tim Tề Triệu giống như bị treo lủng lẳng giữa không trung, lơ lơ lửng lửng. Anh vừa sợ Thẩm Ngọc Lưu nói ra đáp án tuyệt tình, lại cảm thấy sau một khoảng thời gian ở cạnh nhau, người nọ có lẽ sẽ không quá tuyệt tình đâu. Càng nghĩ như vậy, càng tò mò muốn biết đáp án, vì thế anh nhịn không được nhắc lại câu hỏi một lần nữa.

Thẩm Ngọc Lưu thở dài, chậm rãi nói: ”Có lẽ tôi vẫn lựa chọn… bước trên con đường gian nan đó một lần nữa thôi. Dù sao, cuộc đời của tôi, nếu như thiếu đi một hồi mạo hiểm kinh tâm động phách ấy, liền quá lãng phí cho một thân bản lĩnh đến không chút khiếm khuyết này rồi.”



Tề Triệu tuyệt đối không thừa nhận, thời điểm nghe được nửa đầu câu trả lời kia, nội tâm anh vô cùng xúc động. Anh nói sang chuyện khác: ”Sau khi liên minh can thiệp vào, bọn họ sẽ giúp chúng ta trở về không gian thời gian ban đầu.”

Đây là một tin tức tốt. Thẩm Ngọc Lưu nói: ”Anh hẳn là nên ngủ sớm một chút đi.”

Tề Triệu thoạt nhìn có hơi mất hứng: ”Phương thức hiệp trợ của bọn họ chính là dùng hết khả năng cung cấp năng lượng, đồng thời giám sát chúng ta đến cùng. Hơn nữa, cái làm tôi lo lắng hơn, đó là bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú đối với hệ thống ‘bước nhảy không gian’. Điều này có thể thay đổi cả lịch sử.”

Thẩm Ngọc Lưu: ”…” Cái đó và sự trợ giúp trong tưởng tượng của cậu quả thực có rất nhiều chênh lệch.

Tề Triệu nghiêm túc nói: “Vĩnh viễn đừng hy vọng liên minh vũ trụ có thể làm ra một việc mang tính cống hiến gì, bọn chúng am hiểu nhất chính là giám thị và trừng phạt.”

Thẩm Ngọc Lưu đáp lời: “Nhìn vào khía cạnh tốt đẹp, khi nó trừng phạt kẻ thù, tâm tình của chúng ta hẳn là sẽ rất tốt.”

“Xem ra ngoài Sở Anh Lan, kẻ thù của chúng ta cũng không quá nhiều đâu.”

“Tôi cho rằng, mặc dù thành thực là một đức tính rất tốt, thế nhưng, chúng ta đã hoàn mỹ như vậy rồi, đừng nên ngay cả phẩm chất đạo đức cũng hoàn hảo đến nỗi người ta không cách nào xoi mói. Kín mồm kín miệng trong phạm vi thích hợp vừa có thể để lại đường lui cho chính mình, vừa có thể khảo nghiệm chỉ số thông minh của đối phương, tránh cho bọn họ mắc chứng si ngốc của người già quá sớm.”

Chắt lọc tất cả nội dung trong lời nói của Thẩm Ngọc Lưu, cuối cùng Tề Triệu cho ra kết luận: ”Không nói thật với liên minh?”

Thẩm Ngọc Lưu đáp: “Về chuyện của chúng ta, có thể che giấu một chút.”

“Nghe rất được.” Ngón tay Tề Triệu rốt cuộc ấn xuống nút khởi động.