*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mít
*****Anh Hạo Hanh đưa Tư Đồ Sênh về nhà – đương nhiên là nhà mình.
Chờ đối phương mở cửa ra, Tư Đồ Sênh lập tức đảo khách thành chủ, bật đèn rồi thẳng một lèo đi vào phòng bếp, bưng tất cả đồ ăn thức uống bên trong tới chiếc bàn trà đặt ngoài phòng khách. Kế tiếp, cậu vén váy, để lộ hai bắp đùi trắng nõn và trơn bóng, hệt như một con ếch ngồi xổm trên ghế sa lông, nghiêm túc bắt đầu ăn. Nguyên một đêm tắm trong những ánh mắt khinh bỉ, ghen tị cùng oán hận, cậu cần phải được mỹ thực an ủi cả thân lẫn tâm ngay lập tức.
Anh Hạo Hanh nhìn vào gương mặt xinh đẹp đến nỗi khiến người ta hít thở không thông của cậu, lại nhìn vào tư thế thô tục tới mức càng làm người ta không thở nổi kia, khóe miệng nhịn không được mà co rút, chầm chậm bước tới bên ghế sô pha.
Tư Đồ Sênh lúc ấy đang cật lực gặm xé thịt bò, thấy vậy thì quay đầu nhìn về phía đối phương. Chỉ thấy người nọ vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng mà chọc chọc vào bả vai mình, chậm rãi dùng sức…
“Ách?” Tư Đồ Sênh giữ nguyên tư thế mà nghiêng về bên trái rồi ngã xuống.
Anh Hạo Hanh vỗ vỗ bắp đùi của cậu, nói: “Ngồi dậy đi.”
Anh nói ngồi dậy thì liền ngồi sao? Coi tôi là Snoopy (*) đấy à?!
(*) Snoopy: một con chó hoạt hình, nó đây:
Tư Đồ Sênh nằm im mà giật giật lông mày, dứt khoát duỗi dài cẳng chân, một tay chống má, nhặt thịt bò xé vụn nhét vào trong miệng của mình.
Anh Hạo Hanh nhìn nhìn một lúc, nhướn mày: “Bẩn không?”
Tư Đồ Sênh mắt điếc tai ngơ mà mút ngón tay.
Anh Hạo Hanh chạy vào phòng bếp, lấy tấm khăn trải bàn, rồi dứt khoát phủ lên trên mặt Tư Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh một lời cũng không nói, thế nhưng sự rung động không ngừng truyền tới tấm khăn trải bàn đã thể hiện rõ ràng rằng, người nằm bên dưới vẫn chưa hề ngừng ăn.
Anh Hạo Hanh trừng mắt nhìn cái khăn trải bàn một lúc lâu, sau đó dùng sức mà nhào tới.
Ở dưới lớp khăn, Tư Đồ Sênh vừa lột vỏ chuối, đang chuẩn bị há miệng cắn một miếng lại bị một lực từ chính diện mạnh mẽ tác động vào. Ngay sau dó, quả chuối cứ thế đâm thẳm vào yết hầu cậu, nắm tay đập mạnh vào hàm răng, khiến cậu thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Cũng may Anh Hạo Hanh chơi đùa thì chơi đùa, thế nhưng vẫn có chừng mực, rất nhanh liền thối lui về, xốc tấm khăn trải bàn lên.
“Phụt!” Tư Đồ Sênh không chút khách khí mà phun thẳng quả chuối trong miệng vào mặt đối phương.
Anh Hạo Hanh: “…” Quả chuối nọ bắn tới mặt anh, lại rơi xuống dưới, chạm vào giữa cánh môi của Tư Đồ Sênh, rồi men đường cong của đôi môi trượt xuống mặt ghế.
Xúc cảm trơn ướt này khiến cho Tư Đồ Sênh phải nhíu mày.
Cậu giương mắt chờ đợi hành động tiếp theo của Anh Hạo Hanh.
Chính là người nọ vẫn đang chăm chăm nhìn cậu, ánh mắt có phần quỷ dị mà lưu luyến không nỡ rời khỏi hai cánh môi của đối phương.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ quá gần, tựa hồ có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Trái tim Tư Đồ Sênh lỡ mất một nhịp, cậu đột ngột vươn tay đẩy người ra, mạnh miệng kêu lên: ”Anh làm cái gì?!”
Anh Hạo Hanh vô thức nuốt một ngụm nước miếng, tầm mắt miễn cưỡng chuyển dời, rơi xuống bộ tóc giả công chúa bị lệch của ai kia. Đội một bộ tóc buồn cười như vậy, khuôn mặt có xinh đẹp hơn nữa cũng bị hạ giá rất nhiều. Nhờ đó, anh cuối cùng cũng ổn định được tâm tư mình, lia mắt về nơi khác, nói: “Cậu ăn quá khó coi.”
“Khó coi thì đừng coi nữa.” Tư Đồ Sênh nghiến răng đáp.
Anh Hạo Hanh không tự chủ được mà liếc mắt nhìn đối phương thêm một cái, cảm thấy người nọ cho dù nhe răng trợn mắt cũng vẫn đáng yêu hơn so vớt tất cả những thiếu nữ trong buổi dạ tiệc tối nay, vì thế lầu bầu nói: ”Cố tình muốn coi.”
Tư Đồ Sênh đặc biệt thính tai, lập tức đảo mắt quét tới, ”Anh nói cái gì?”
Anh Hạo Hanh rút điện thoại di động ra, giơ về phía Tư Đồ Sênh, ấn một cái, sau đó đưa lại cho cậu xem.
Tư Đồ Sênh nhìn vào ‘thảm trạng’ của chính mình, hai hàng lông mày tức khắc dựng thẳng, thuận tay vơ hết bánh ngọt và bia ở trên mặt bàn, nhảy khỏi ghế sô pha, hai ba bước chạy vụt lên lầu.
Anh Hạo Hanh dõi mắt nhìn theo bóng dáng của người nào đó cho đến khi nó hoàn toàn biến mất ở cuối cầu thang. Lúc ấy, anh mới thu hồi tầm mắt, cúi xuống nhìn điện thoại di động của mình. Ở trong màn hình, người nọ đang ngồi ngây ngây ngốc ngốc, khóe môi còn sót lại một vệt bóng loáng của chuối tiêu. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh vươn ngón tay, nhẹ nhàng đặt trên khóe miệng của người trong ảnh. Xúc cảm cứng rắn và lạnh lẽo từ màn hình điện thoại truyền đến, khiến anh cảm thấy không vui, trong lòng bất chợt nảy sinh loại xúc động muốn đập vỡ màn hình, để ‘lôi’ người nọ bước ra.
Khi anh còn đang miên man suy nghĩ, trên cầu thang đã truyền đến một chuỗi tiếng bước chân ‘bình bịch bình bịch’. Thanh âm nọ nhanh chóng tới gần, Anh Hạo Hanh còn chưa kịp phản ứng, chiếc di động trên tay đã bị Tư Đồ Sênh cướp lấy.
Sau khi Tư Đồ Sênh xóa bỏ tấm ảnh ‘bất nhã’ nọ, lại cố tình trượt lên trượt xuống vài lần, xác nhận không còn tấm nào khác, mới ném điện thoại trở về, khinh thường nói: ”Đã có ai nói với anh rằng, anh để nửa thân trên trần trụi đeo thêm chùm râu giả rồi chụp ảnh, sẽ rất giống một ông già Nô-en vừa mới bị cướp hay chưa?”
Anh Hạo Hanh duỗi dài cánh tay, cách thành ghế sô pha giữ chặt người kia lại.
Tư Đồ Sênh khó hiểu nhìn đối phương: “Làm gì?”
Bản thân Anh Hạo Hanh cũng không hiểu mình giữ người nọ lại để làm gì, chỉ là vô thức không muốn đối phương rời khỏi tầm mắt của mình. Anh luôn là một người muốn cái gì thì làm cái đó, nếu đã làm thì cũng chẳng có gì phải xấu hổ, đúng lý hợp tình mà nói: ”Chúng ta tâm sự.”
“Tán gẫu về dạ tiệc xem mắt của anh sao? Thưa bệ hạ có hậu cung ba nghìn giai nhân mỹ nữ.” Tư Đồ Sênh kỳ quái nói, thế nhưng chân vẫn thập phần phối hợp mà vòng qua lưng ghế sô pha, đi tới ngồi nhảy lên ghế ngồi xổm bên cạnh đối phương.
Anh Hạo Hanh hỏi: “Không phải tôi chỉ độc sủng một mình cậu sao?”
Tư Đồ Sênh đáp lời: “Xin được đầy vào lãnh cung!” Đối với hành vi thích dắt mình về nhà của Anh Hạo Hanh, cậu thực sự không còn lời gì để nói.
Anh Hạo Hanh: ”Miệng cậu há cũng không nhỏ, còn muốn một mình độc chiếm cả đống biệt thự.”
“… Làm sủng phi, ngay cả một cái cung điện thuộc về riêng mình cũng không có, suốt ngày phải cùng bệ hạ chen chen chúc chúc, đích thật có chút giản dị. Nói ra bệ hạ thực sự thập phần mất mặt a!” Tư Đồ Sênh hùa theo.
Anh Hạo Hanh nói: “Từ thời khắc tôi dắt theo một người đàn ông có sở thích ăn mặc khác người đến tham dự dạ tiệc, đã không còn hy vọng bản thân mình có cái gọi là ‘mặt mũi’ nữa.”
“Tại ai?”
Anh Hạo Hanh thâm trầm mà liếc mắt nhìn đối phương một cái: ”Nếu cậu là con gái thì tốt rồi.”
Ánh mắt kia khiến Tư Đồ Sênh nổi cả da gà, tức thì sửa tư thế từ ngồi xổm thành ngồi đàng hoàng kẹp chặt hai chân.
Anh Hạo Hanh lại hỏi: “Ba tôi đưa cho cậu cái gì?”
“Chi phiếu.”
“Đừng giả ngốc.”
Tư Đồ Sênh tiếp lời: “Nếu biết tôi giả ngu, người thông minh sẽ không hỏi tiếp.”
Anh Hạo Hanh nói: “Tôi sợ cậu bị đem bán còn giúp người ta đếm tiền.”
Tư Đồ Sênh kinh ngạc nhướn mày: ”Anh xác định người mà anh đang nói tới là tôi?” Chẳng phải là cậu vẫn luôn đem bán người khác rồi khoái trá đếm tiền sao?
Anh Hạo Hanh lại nói: ”Anh Lệ Cần rất âm hiểm.”
Tư Đồ Sênh: ”…” Anh nhị thiếu đột nhiên nhả ra những lời này, thật sự không phải là đang quảng cáo đấy chứ? Ngay cả lúc nói chuyện phiếm cũng đều lưu ý khuếch trương ‘thanh danh’ của Anh đại thiếu, chấp niệm của Anh nhị thiếu đối với ông anh mình đích thực là cảm thiên động địa mà.
Anh Hạo Hanh liếc cậu một cái, nói: ”Nhưng anh ta cũng chỉ kế thừa một nửa gia sản của ba tôi thôi.”
“Nói cách khác, hiện tại tôi chỉ còn cách cái ranh giới ‘không thể quay đầu’ có một bước chân?” Tư Đồ Sênh khiêm tốn thỉnh giáo, “Vậy tôi phải làm gì?”
Anh Hạo Hanh đáp lời: “Tôi giúp cậu.” Nói xong, anh liền vươn tay ra.
Tư Đồ Sênh nói: “Anh cũng chỉ kế thừa một nửa.”
Anh Hạo Hanh khẽ lắc ngón tay một cái: “Nhưng tôi còn kế thừa một nửa của mẹ tôi, gộp lại sẽ mạnh hơn cả ba tôi.”
Căn cứ vào công thức toán học, kết quả chính là Giang Lệ Hoa mạnh hơn Anh Hạo Hanh?
Tư Đồ Sênh mỉm cười đẩy tay người nọ ra: ”Thế thì không bằng tôi trực tiếp gặp bà.”
Anh Hạo Hanh nói: ”Mẹ tôi sẽ không đếm xỉa đến cậu.”
Tư Đồ Sênh: ”Anh cảm thấy có biện pháp nào có thể khiến cho con trai của bà cũng không đếm xỉa tới tôi luôn không?”
“Cậu chê tôi phiền?” Anh Hạo Hanh nhướn mày hỏi.
Tư Đồ Sênh đáp: “Cũng không thể nói như vậy được.”
Anh Hạo Hanh hừ lạnh một tiếng, như thể muốn nói ‘Coi như cậu thức thời’.
“Không phải tôi chê anh phiền, mà là chê anh cực kì cực kì phiền!” Tư Đồ Sênh vừa nói dứt câu, thân thể đã bất chợt bật lên, băng qua lưng ghế mà nhảy xuống đất, phóng thẳng lên cầu thang. Một loạt động tác liên tiếp nhanh như tia chớp, lưu loát và liền mạch đến mức người ta không nhìn kịp.
Nhảy lên tới giữa cầu thanh, Tư Đồ Sênh mới dừng lại quay đầu nhìn về phía người kia.
Anh Hạo Hanh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như lúc trước.
Ban nãy ở khoảng cách quá gần, cậu đã không nhận ra, lúc này mới phát hiện khi Anh Hạo Hanh ngôi nói chuyện với mình là ngồi nghiêng, thân thể hơi hơi đổ về phía trước, bộ dáng chuyên chú vô cùng.
Chẳng hiểu vì sao trong lòng Tư Đồ Sênh khẽ động.
Anh Hạo Hanh chậm rãi xoay đầu nhìn lại, ánh sáng rực rỡ của đèn chùm pha lê cũng không xua tan nổi vẻ âm trầm nơi đáy mắt anh ta.
Sự dao động nơi nội tâm Tư Đồ Sênh vì thế lập tức biến thành giật mình, cậu thầm nghĩ: anh ta và Anh Lệ Cần thật không hổ là hai anh em, tùy tiện liếc mắt một cái đã có thể tạo ra hiệu ứng mây đen áp xuống đỉnh đầu.
Có điều cậu cũng không bị dọa nhiều lắm. Tuy rằng biểu tình của Anh Hạo Hanh rất âm trầm, nhưng lại không đến mức khiến cậu bị hạ gục. Làm một cái mặt quỷ để đáp trả vẻ mặt đen như đáy nồi của người kia, cậu nhấc chân nhảy vọt lên lầu.
Người mà Anh Hành Sơn bỏ ra năm trăm vạn để tìm tuyệt đối không phải người thường. Sau khi Tư Đồ Sênh tiếp nhận phong thư, trong lòng đã có vài phán đoán, song thời điểm tận mắt nhìn thấy nội dung trong thư vẫn là không khỏi ngẩn người. Người Anh Hành Sơn muốn cậu tìm cư nhiên chính là đứa con do người vợ trước sau khi tái hôn sinh ra.
Mối quan hệ rắc rối phức tạp như thế khiến cậu nhất thời tưởng tượng ra một màn cẩu huyết mãnh liệt, chỉ cần thêm vào vài chi tiết, lập tức có thể trở thành một bộ phim truyền hình về hào môn thế gia.
Đối với Tư Đồ Sênh mà nói, tìm người không phải chuyện khó. Cũng giống như Tống Hỉ, mặc dù đã thay hình đổi dạng, cuối cùng chẳng phải vẫn bị cậu lôi ra từ giữa biển người đó sao. Cái khó là ở chỗ, Anh Hành Sơn chỉ cung cấp tên, tuổi, số CMT và những mối quan hệ cơ bản của đối tượng, không những thế còn yêu cầu cậu phải tìm được người trong thời hạn 3 ngày.