Thiên Vu

Chương 909: Hố lửa (2)




Trần Lạc căn bản chỉ tùy ý nói chuyện vui đùa, tiểu Mạn Đà La đưa tới một chén trà thơm, hắn bưng lên, đang muốn cẩn thận thưởng thức thì thanh âm tiểu Mạn Đà La đột nhiên truyền đến:

- Ngươi tin tưởng vận mệnh không?

Mẹ nhà nó, tại sao lại là vận mệnh, cái thứ này thật nhiễu đi, Trần Lạc đúng là sắp tan vỡ rồi, trước đó Niên Tiểu Linh hỏi hắn có tin tưởng vận mệnh hay không, hiện giờ đến lượt tiểu Mạn Đà La cũng đột nhiên hỏi ra câu này, thế nào đã mười năm trôi qua, mọi người đều biến thành tín đồ của vận mệnh rồi?

- Ta không tin số mệnh.

Trước đó Trần Lạc trả lời Niên Tiểu Linh như thế, hiện giờ hắn cũng trả lời tiểu Mạn Đà La như vậy.

- Trước đây ta cũng không tin, có điều khi biết được ngươi còn sống, ta cho rằng vận mệnh thực sự tồn tại.

Khá lắm, lại là câu nói này, Trần Lạc còn nhớ, mới đó Niên Tiểu Linh cũng nói hệt như vậy, hiện tại tiểu Mạn Đà La lặp lại y nguyên, ngay cả ngữ khí cũng chẳng sai biệt là bao.

- Còn nhớ mười năm trước ở trang viên Mạn Đà La không?

Trần Lạc gật đầu, cho dù hiện tại hắn đã ba mươi tuổi, nhưng trong đó đã có hơn mười năm hắn chìm vào trong hôn mê, những ký ức tại biên hoang mười năm trước có ý nghĩa trọng đại với hắn, đương nhiên sẽ không quên được.

- Lúc đó tỷ tỷ dẫn ta, còn có Cổ Du Nhiên, Nhan Vô Lệ, Tri Thu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền vào một chỗ, tỷ tỷ nói cho chúng ta biết, nàng nói rằng chúng ta và ngươi có vận mệnh liên quan, sự thực xác thật như vậy, các nàng hoặc là có duyên kiếp này với ngươi, hoặc là có nhân quả từ kiếp trước, nhưng chỉ có một mình ta trong đó vừa không có duyên kiếp này với ngươi, cũng không có nhân quả kiếp trước, nhưng tỷ tỷ lại rất khẳng định giữa ta và ngươi có vận mệnh liên quan, tỷ tỷ không biết vận mệnh liên quan giữa ta và ngươi là thế nào, nhưng nhất định là có, có thể là chưa xảy đến mà thôi.

- Khi tỷ tỷ nói với ta như vậy, ta căn bản không tin tưởng, bởi vì tận mắt nhìn linh hồn ngươi bị ông trời thẩm phán câu diệt, tán loạn thành mây khói, ngươi đã chết thực rồi, giữa chúng ta sao có thể phát sinh chuyện gì nữa? Nhưng sau khi ngươi bị thẩm phán, không biết tại sao ta thường thường lại nghĩ đến ngươi, mơ thấy ngươi, một lần lại một lần, tháng ngày tích lũy, tưởng niệm đó trong lòng ta càng lúc càng nghiêm trọng, hầu như ta tan vỡ muốn điên lên rồ…

- Ta cho rằng đại khái là vận mệnh liên quan giữa ta và ngươi đi, tuy rằng ngươi chết rồi, nhưng ta lại không quên được ngươi, ta cho rằng là như vậy, nhưng không hề nghĩ tới ngươi dĩ nhiên… Dĩ nhiên không có chết… Lúc ở quảng trường Tây Ách, khi biết được là ngươi, ta thực không dám tin tất cả mọi chuyện là thật, cho đến hiện tại vẫn là như vậy, có thể ngươi thực không chết, lời tỷ tỷ nói trước đó cũng không sai, giữa ta và ngươi đúng là có vận mệnh liên quan, là duyên tại kiếp này, cho dù là một phần duyên đến muộn mười năm, hơn nữa cũng dằn vặt ta suốt mười năm vừa qua.

- Ngươi muốn nói cái gì? Hay là ngươi cũng giống với tỷ tỷ mình, cũng muốn giết ta?

Đối với cái gọi là vận mệnh này, hiện tại Trần Lạc đã mất cảm giác rồi, thiên duyên nhân quả gì đó quá mức rắc rối khiến hắn nhức đầu không thôi, nhưng hắn lại không thể làm gì được.

- Giết ngươi? Không, ta sẽ không làm như vậy, đừng nói ta không giết được ngươi, cho dù ta có thực lực này cũng tuyệt không làm như vậy, sở dĩ mấy người tỷ tỷ muốn ngươi chết, là vì nhân quả từ kiếp trước, còn ta và ngươi là duyên tại kiếp này.

- Kiếp trước và kiếp này thì có gì khác chứ? Nếu là có, ta cũng không hiểu sao lại dính phải nhiều khoản nợ tình không đầu không đuôi như vậy.

- Đương nhiên là có khác nhau, mấy người tỷ tỷ yêu ngươi mới thành hận, thống khổ luân hồi, còn ta chỉ vừa mới yêu ngươi, vẫn chưa trải qua giai đoạn hận này, cũng chưa đạt đến độ thống khổ luân hồi kia, ta còn chưa nếm trải đến trình độ đó…

Ý tứ tiểu Mạn Đà La rất rõ ràng, nói tồn tại của Trần Lạc hoàn toàn là một hố lửa, ai yêu hắn chẳng khác gì nhảy vào trong hố lửa này, Ngũ y thiên hạ nhảy vào rồi muốn ra cũng không ra được, còn như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển là duyên kiếp này, bọn họ mới chỉ vừa nhảy vào, tạm thời còn chưa bị bỏng lửa thôi.

Trần Lạc tự nhiên nghe ra được, không khỏi thấy buồn cười.

- Kỳ thực vừa rồi Tỳ Bà nói không sai, khi biết ngươi vẫn còn sống, ta vô cùng cao hứng, cao hứng tới nỗi muốn hoan hô lên, muốn cho toàn thế giới biết ngươi còn sống, nhưng sau khi cao hứng qua đi, tỉnh táo lại mới ý thức được, ngươi còn sống cũng không phải một chuyện tốt, chí ít đối với ta mà nói cũng không phải một chuyện tốt.

- Bởi vì sự tồn tại của ngươi quá đặc thù, đặc thù tới độ thiên địa không dung, khiến ta cả ngày lo lắng vì ngươi, chỉ lo một ngày kia ngươi sẽ gặp bất trắc, ngươi cũng đặc thù tới mức quá phức tạp, phức tạp khiến vận mệnh cứ quẩn quanh ngươi, khiến ta cả ngày khắc khoải, không biết một ngày nào đó ngươi sẽ bị nữ nhân khác cướp đi, hay bị một nữ nhân nào đó giết chết…

Tiểu Mạn Đà La không hề che giấu chút nào, nàng nói ra hết thảy những điều trong lòng mình.

Mười năm qua, vô số ngày đêm, tiểu Mạn Đà La vẫn hi vọng Trần Lạc không chết, nhưng khi thấy được Trần Lạc quả thực không chết, nàng lại không cao hứng như mình nghĩ, trái lại còn thấy sợ sệt.

Nhân quả kiếp trước cái gì? Duyên tại kiếp này cái gì? Liên quan vận mệnh cái gì?

Thực sự là quá đau trứng, đây là cảm giác bỗng nhiên dấy lên trong lòng Trần Lạc, cảm giác mình thực sự giống như bị vận mệnh bắt cóc, không hiểu sao gắn cho các mác diệt thế tai tinh không nói, hiện tại còn nhân quả kiếp trước gì đó, duyên tại kiếp này gì đó, những thứ này liên quan quá rắc rối phức tạp, khiến hắn đau đầu cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nghĩ tới đây, không khỏi hoài nghi có phải vận mệnh của mình bị trớ chú thực hay không, mẹ nó, sao hắn thấy cái gì cũng liên quan đến vận mệnh, trốn đâu cũng không thoát nổi, liền hỏi:

- Có phải ngươi cũng cảm thấy ta chết đi rồi mọi người mới được thoải mái?

Ngự nương Mạn Đà La đột nhiên ngẩn ra, sâu sắc nhìn Trần Lạc, một lát cũng không nói một chứ, cứ thế nhìn, nàng không biết vấn đề này, cũng không cách nào trả lời được, nàng biết rất rõ là mình yêu người đàn ông trước mắt này, cũng biết rất rõ nếu như hắn chết đi, trong lòng nàng sẽ rất đau khổ, thế nhưng nàng cũng sợ, sợ sau khi yêu người đàn ông trước mắt này rồi, nàng sẽ dẫm vào vết xe đổ của Ngũ y thiên hạ, từ yêu cho tới hận, thống khổ luân hồi.

- Ai…

Thở dài, Trần Lạc đứng lên, xoay người rời đi.

- Ngươi muốn… Đi?

Tiểu Mạn Đà La đứng lên, biểu hiện có chút phức tạp.

- Không đi thì sao đây? Nếu ta còn sống chỉ khiến mọi người thống khổ, như vậy ta không đi còn làm gì khác được?

- Ta chưa từng nói lời như vậy.