Trần Lạc? Lẽ nào hắn đúng là Lạc gia từng quát tháo phong vân mười năm về trước?
Trời ạ, có thật không đó?
Không ai biết, hiện tại tư duy của mọi người đều có chút không dùng được.
Nơi đây, Trần Lạc với bộ hồng y hoa lệ đang ôm Niên Tiểu Linh đội mũ phượng, quàng khăn hồng, hắn cứ thế chậm rãi bước đi trên thảm đỏ, mỗi bước như giao long về biển, bốn phía sợ hãi, tám phương lui lại, không ai dám ngăn cản.
Phía sau, Phương Thiên Nam thở hổn hển từng tầng, nghiến chặt hàm răng, trên khuôn mặt anh tuấn hiện từng mảng đỏ mảng xanh, tâm tình cũng khá là phức tạp, có do dự, có sợ hãi, có bất cam, nhưng càng nhiều hơn là phẫn nộ, phẫn nộ vô cùng.
Ngày hôm nay vốn là ngày vui của hắn, các nhân vật có uy tín danh dự trong thiên hạ đều tới chúc mừng, tại trước mặt nhiều người như vậy, đầu tiên là bị Lãnh Cốc dẫn người đến gây sự không nói, hiện tại lại xuất hiện một tên Trần Lạc thật thật giả giả không ai phân biệt, được, đối mặt với một Trần Lạc thật thật giả giả không thể phân biệt kia, hắn không dám động thủ đã là mất hết mặt mũi, nếu hiện tại còn mặc kệ đối phương đưa nữ nhân vốn thuộc về hắn rời đi, vậy Phương Thiên Nam hắn nào còn mặt mũi sống ở trên đời này nữa?
- Đứng lại cho ta!
Phương Thiên Nam không nhịn thêm được nữa, gầm kên một tiếng.
Không ai để ý đến hắn, người kia vẫn ôm nữ nhân vốn thuộc về hắn tiếp tục rời đi.
- Ta bảo ngươi đứng lại!
Phương Thiên Nam phảng phất như mất đi ý chí, quát to một tiếng rồi thả người nhảu lên, hét lớn:
- Ta mặc kệ ngươi là Trần Lạc giả hay Trần Lạc thật, hôm nay Phương Thiên Nam ta nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh.
Thấy Phương Thiên Nam xông lên, ba người Long Diệu, Lang Thiên, Hoàng Phủ Đô Linh liếc mắt nhìn nhau, cũng đều không chúy do dự, trực tiếp lắc mình lên theo. Bất quá ba người cũng không cí trực tiếp công kích như Phương Thiên Nam, cả ba lại lắc mình tới phía đối diện Trần Lạc, chuẩn bị thế tiền công hậu kích.
- Cút! Trở! Lại! Cho! Ta!
Phương Thiên Nam thả người nhảy lên, quanh thân tùy ý lấp lóe các loại ánh sáng, chói mắt vô cùng, linh tượng to lớn được hình thành, chính là Thủy Hành chi tổ uy phong lẫm lẫm, linh lực bộc phát ra bàng bạc như biển gầm cuồn cuộn. Có điều vừa lấy ra, bỗng bộp một cái, linh tượng Thủy Hành chi tổ của hắn chỉ trong khoảnh khắc liền tán loạn biến mất.
Sắc mặt Phương Thiên Nam lập tức xám trắng, lại lấy ra linh thể thủ hộ Vô Úy, phịch một cái, lại tán loạn biến mất.
- Ta không tin ngươi thực sự mạnh như vậy! A...
Linh hải Đại Địa vận chuyển, sinh sôi liên tục, chỉ là vừa mới vận chuyển, phịch một tiếng, miệng mũi Phương Thiên Nam phun máu, hiển nhiên linh hải Đại Địa đã gặp khó.
Rào! Lấy ra đại đạo kim thân. Bộp một tiếng, lại tán loạn.
Lấy ra ấn ký đại hóa thân, đùng một tiếng, lại tán loạn như trước.
Lấy ra trạng thái đại tinh thần, ầm một tiếng, lại tán loạn.
Oa, Phương Thiên Nam thất khiếu xuất huyết, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Tĩnh. Trong sân không người nói chuyện, không tiếng thở dốc, chỉ có tĩnh lặng.
Phương Ngạo không hiểu sao bị nghiền ép, mọi người có thể tiếp thu được, phân thân Phương Thiếu Khanh bị nghiền ép, mọi người cũng có thể tiếp thu được, nhưng hiện tại ngay cả Phương Thiên Nam cũng bị nghiền ép trong nháy mắt, điều này bắt mọi người phải tiếp thu thế nào?
Phải biết Phương Thiên Nam là người đứng đầu trong ba mươi sáu kiêu tử vô song do Vân Đoan tự mình tứ phong, nắm giữ linh tượng Thủy Hành chi tổ, linh thể thủ hộ Đại Vô Úy, linh hải Đại Địa, đại đạo kim thân, hóa thân đại ấn ký, trạng thái đại tinh thần, một thân thành tựu vô simong, muốn bao nhiêu khủng bố có bấy nhiêu khủng bố, trong thiên hạ hiếm có người sánh bằng.
Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, mọi người đều nhìn thấy tận mắt, hắn lấy ra hết thảy thành tựu, nhưng tất cả đều bị chấn tan thành tro bụi trong nháy mắt, đừng nói là không thương tổn được người kia, ngay cả tư cách đến gần cũng không có. Không những như vậy, hắn nhảy vọt kên bầu trời, ngay cả một bước còn chưa kịp bước ra, cứ như vậy quỳ trên mặt đất, sống hay chết cũng không biết rõ.
Người kia, nam tử thân mặc áo bào đỏ hào hoa phú quý vẫn ôm Niên Tiểu Linh chậm rãi bước đi trên thảm đỏ như trước. Phái đối diện, ba người Hoàng Phủ Đô Linh, Lang Thiên, Long Diệu vốn chuẩn bị tiền giáp hậu kích hắn, khi thấy Phương Thiên Nam ngay cả cơ hội ra tay cũng không có đã bị nghiền ép tới thất khiếu xuất huyết như vậy, ba người sao còn dám động thủ, sững sờ ở đó, mặt xám như tro tàn, hoàn toàn không còn phong thái cần có của một vị thiên kiêu tuyệt thế, Trần Lạc ôm Niên Tiểu Linh tiến lên một bước, ba người cũng sợ hãi lùi lại phía sau một bước.
- Ngươi... Ngươi đúng là Trần Lạc.
Lang Thiên thở hổn hển tầng tầng, trừng hai mắt sợ hãi, nhìn tới như không thể tin được. Vừa mới dứt lời, bỗng cảm thấy không đúng, một cỗ sức mạnh thần bí, vô hình lại khủng bố trong nháy mắt đã bao phủ lấy hắn, giờ khắc này, Lang Thiên không còn cảm giác được gì, không cảm giác được thân thể, không cảm giác được linh tượng, càng không cảm giác được linh hải, ngay cả linh hồn cũng không cảm giác được, toàn thân hắn phảng phất như đều bất động, chợt, máu tươi theo thất khiếu tràn ra, hắn suy yếu há mồn, rù rì nói:
- Tĩnh lặng hoàn toàn, bá thế tĩnh lặng... Ngươi... Ngươi đúng là Trần Lạc.
Dứt lời, phù phù một tiếng, Lang Thiên quỳ xuống trên mặt đất.
Còn lại hai người Long Diệu và Hoàng Phủ Đô Linh sao còn dám ngừng lại, chỉ là vừa muốn động, bọn họ cũng giống như Lang Thiên chợt cảm thấy một cỗ sức mạnh thần bí cực kỳ khủng bố trong nháy mắt bao phủ tới, hai người lập tức sợ hãi đến hồn phi phách tán, điên cuồng vận chuyển linh lực.
Hoàng Phủ Đô Linh lấy ra toàn bộ linh hải Đại Địa, tinh thần chi hồn, linh tượng Âm Dương Sinh Tử, ngay cả chân thân Tinh Linh Ngũ Sắc vẫn được hắn coi là niềm kiêu ngạo cũng được lấy ra, nhưng tất cả đều bị nghiền ép nát vụn trong nháy mắt, thất khiếu xuất huyết, qùy trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Hoàng Phủ Đô Linh là thế, Long Diệu cũng trong nháy mắt lấy ra hết thảy thành tựu của mình, nào là đại đạo kim thân, dấu ấn Hỏa Chi, chân thân Hỏa Tinh Linh, ba đại thức tỉnh cùng kiêm của hắn có thể nói là đệ nhất thức tỉnh giả dọc suốt kim cổ, nhưng sau khi lấy ra toàn bộ, cũng bị nghiền ép trong nháy mắt, ngay cả hừ một tiếng cũng không được, thất khiếu đã xuất huyết, quỳ xuống trên mặt đất.
Là tĩnh cũng là nặng.
Nếu như mới vừa rồi còn có người hoài nghi tiểu bạch kiểm kia có phải là Lạc gia hay không, như vậy khi bọn họ nhìn thấy Phương Thiên Nam thiên kiêu đứng đầu, ba vị thiên kiêu tuyệt thế Hoàng Phủ Đô Linh, Lang Thiên, Long Diệu trước sau đều bị nghiền ép quỳ xuống trên mặt đất, sẽ không còn ai dám hoài nghi nữa.
Giờ khắc này, mọi người đều cảm nhận được trên người vị nam tử áo đỏ kia một loại tĩnh lặng bá đạo, đây là bá thế, bá thế tĩnh lặng hoàn toàn. Trong thiên hạ, chỉ có một người nắm giữ bá thế tĩnh lặng hoàn toàn này, đó chính là Lạc gia từng quát tháo phong vân mười năm về trước.