Thiên Vu

Chương 694: Cường hào lại ra tay




- Ngọc Thiên, có phải ngươi đánh thương ngựa của hắn không?

Lâm Ngọc Thiên căn bản không bắt kịp tư duy của Thương Vô Tà, bất quá vẫn gật đầu xác nhận.

- Được, vậy ngươi xuống xin lỗi hắn, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải khiến hắn tha thứ, nhất định phải cho hắn biết được thành ý của ngươi.

- Cái gì?

Lâm Ngọc Thiên quả thực không thể tin được, những người khác cũng đầy mặt nghi ngờ.

Khấu Trần bị người đánh một trận, nhưng vì phong ấn Táng Cổ không truy cứu cũng thôi, nhưng hiện tại Lâm Ngọc Thiên bị người đánh, không những không truy cứu, còn muốn xin lỗi với người ta, từ khi nào Lang gia cảnh địa điệu thấp đến vậy?

Lâm Ngọc Thiên không cam lòng, cũng không thể làm chuyện mất mặt, tức giận nói:

- Lại là vì phong ấn Táng Cổ sao?

- Có phải thế không?

- Có ý gì?

- Các ngươi đều biết Trần Lạc tại lĩnh vực Trận pháp có thể nói là vô song chứ?

Đám người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên, Khấu Trần đều gật gù, tuy bọn họ trước đó chưa từng gặp gỡ Trần Lạc, nhưng vẫn nghe nói đến những chuyện về Trần Lạc.

- Có hắn hỗ trợ, hành trình tới phong ấn Táng Cổ lần này của chúng ta như cá gặp nước, cơ hội rất lớn tìm đến đích trước tiên.

- Vô Tà, chúng ta đều thừa nhận trình độ của Trần Lạc tại lĩnh vực Trận pháp, nhưng ngươi so với bất luận người nào trong chúng ta đều rõ ràng, Lang gia cảnh địa tuyệt không thiếu thiên tài trận pháp, huống chi hành trình lần này chúng ta còn có rất nhiều đại Trận sư thâm niên hỗ trợ, căn bản không cần nhờ cậy Trần Lạc.

- Không! Các ngươi chưa từng vào sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm, không biết được đó là nơi khủng bố cỡ nào. Sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm, những trận pháp lưu lại từ thượng cổ, trải qua năm tháng chịu đại tự nhiên diễn biến diễn hóa tới hỗn loạn vô cùng, một khi rơi vào bên trong hầu như khó thoát thân được, mặc dù Trận sư kinh nghiệm phong phú, trình độ sâu hơn cũng không thể ra sức. Bởi vì những trận pháp lưu lại từ thượng cổ kia đã chịu đại tư nhiên ảnh hưởng quá mức hỗn loạn, chỉ có người cực kỳ hiểu rõ đại tự nhiên, lại tinh thông Trận pháp mới có thể chuyển nguy thành an.

- Trần Lạc kia chính là người như vậy, hắn hai lần thành tựu thất thải nguyên thân đại tự nhiên, có thể nói cực kỳ hiểu rõ đại tự nhiên, hơn nữa lại tinh thông các loại linh vực Trận pháp, trọng yếu nhất là hắn thuộc số ít người trên thế giới tinh thông trận pháp không gian, ta dám khẳng định trong thiên hạ ngày nay, không ai thích hợp sinh sống trong chiến trường thượng cổ như Mê Vụ Sâm Lâm bằng Trần Lạc.

Có thể tiến vào Lang gia cảnh địa, đám người Phong Thanh Vũ đều là thiên kiêu trong thiên kiêu, nhưng không thừa nhận không được, nếu như có một vụ cao thủ Trận pháp vô song hỗ trợ, như vậy đi Mê Vụ Sâm Lâm sẽ an toàn hơn nhiều. Nhưng quan trọng là Trần Lạc bị thẩm phán, không có lực lượng tinh thần, ngay cả bố trí trận pháp cũng không thể, còn giúp gì được?

- Hiện tại ta không biết gì về tình huống của Trần Lạc, người này không thể dùng mắt bình thường đánh giá, lùi mười ngàn bước mà nói, dù hắn là một phế nhân, chỉ cần hắn có thể mở miệng nói chuyện, tuyệt đối so được với bất kỳ trận sư thâm niên nào.

- Vô Tà, ngươi quên mất một việc, Trần Lạc rất có khả năng sẽ không giúp chúng ta.

- Thế nên ta mới cần ngươi đi xin lỗi, chân thành xin lỗi, chỉ cần hắn chịu tha thứ, hắn muốn cái gì ta cũng có thể cho hắn.

- Nhưng…

Lâm Ngọc Thiên thực sự không muốn trước mặt nhiều người đi xin lỗi kẻ đã từng đánh mình.

- Ngọc Thiên, ngươi không nên cảm thấy ỷ khuất, ta không ngại nói cho ngươi biết, nếu như là ta ngộ thương ngựa Trần Lạc, ta cũng sẽ tự mình đi xin lỗi, không phải chỉ vì hắn giúp chúng ta tìm được phong ấn Táng Cổ thuận lợi hơn, mà vì Sư đại nhân từng nói với ta một câu.

Nghe đến Sư đại nhân, đám người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên đều không nhịn được giật mình một cái, bởi vì bọn họ biết Sư đại nhân có thân phận địa vị thế nào trong Lang gia cảnh địa.

- Nói cái gì?

Thương Vô Tà do dự một chút, lắc đầu, chỉ nói:

- Sau này các ngươi sẽ biết, hiện tại ta muốn ngươi đi xin lỗi Trần Lạc.

Trấn nhỏ biên hoang, lầu Vạn Hoa.

Trần Lạc nhìn phòng khách kim bích huy hoàng, lại nhìn lầu các nhã gian tinh xảo, thật đủ khí phái xa hoa. Lầu các nhã gian tựa như đảo lớn trên biển rộng, phòng khách lại như tinh không vô tận, mặc dù biết đây là hiệu quả của trận pháp ảo giác, nhưng cũng không thể không nói bố trí được ra trận pháp cao cấp khí khái đến thế, trong thiên hạ tuyệt không có mấy người, thứ đồ chơi này không những cần trình độ cao thâm, đồng thời cũng phải có trình độ thưởng thức đủ cao mới làm ra được.

- Không có nhã gian, chúng ta ngồi phòng khách đi?

Tần Phấn hỏi ý kiến ba người Trần Lạc, Lãnh Cốc và Ngạo Phong, đồng thời khi nhìn vào trong các nhã gian, phát hiện hai đoàn người Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, thần sắc hắn hơi giật giật.

- Tùy tiện thế nào cũng được.

Trần Lạc trước giờ không quá có chủ ý, đối với hắn mà nói thì nhã gian và phòng khách chẳng có gì khác nhau.

- Ngươi mời khách, ngươi nói được là được.

Vốn bên ngoài ba người đánh cược, ai thua phải mời khách. Kết quả Tần Phấn thua, có điều trên đường đi, Ngạo Phong kiên quyết muốn Trần Lạc mời khách, nguyên nhân rất đơn giản, hắn nói Trần Lạc quá biến thái, đả kích mạnh mẽ tới tinh thần, tâm linh, lòng tự tin của mọi người, phải bù đắp mới được. Ý kiến của Ngạo Phong được Lãnh Cốc ra sức ủng hộ, sau đó Tần Phấn cũng cảm thấy rất có đạo lý, thế nên ba người chung chiến tuyến, thái độ rất cứng rắn, nhất trí cho rằng bữa rượu này do Trần Lạc mời.

Muốn nói mời khách, Trần Lạc cũng không bận tâm, nhưng quan trọng là hắn không có tiền, không nghĩ tới, ba người đều đứng ra nguyện ý cho hắn mượn tiền trước, cuối cùng thực sự không có biện pháp, Trần Lạc chỉ có thể đáp ứng. Hiển nhiên, ba người này quyết định phải mạnh mẽ lừa gạt Trần Lạc một phen, bằng không trong lòng không được thoải mái, khó lấy lại cân bằng.

Phòng khách lầu Vạn Hoa không nhỏ, bày đến mấy chục cái bàn, làm ăn xem ra rất tốt, khách nhân ngồi kín, chỉ còn lại mấy bàn vừa trống. Trần Lạc nhìn một chút, chỉ vào một góc rồi bước tới.

- Ta nói này các huynh đệ, giá cả nơi này hẳn là không thấp, chúng ta hay là uống ít chút.

Tuy nói Trần Lạc không có khái niệm cụ thể về tiền, nhưng trấn nhỏ biên hoang này thực sự quá “Hắc”, nơi đây còn là tửu lầu xa hoa nhất trong quán, bên ngoài một tấm vé vào cửa đã tới hai nghìn, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết giá cả bên trong tửu lầu đắt đỏ đến mức nào, hắn cũng không muốn coi tiền như rác.

- Sợ cái gì, chúng ta cho ngươi mượn tiền!

- Thèm vào, Lãnh Cốc, ngươi nói nhẹ rồi, cũng không phải do các ngươi trả tiền.

- Mặc kệ, lão tử mấy ngày rồi không ăn uống, cũng lâu lắm rồi không có uống rượu, lần này thế nào cũng phải lấp cho đầy bụng, uống cho sướng miệng.