Thiên Vu

Chương 673: Trấn nhỏ biên hoang (2)




Kiến trúc bên trong trấn nhỏ đều là một ít lâu tháp cao hơn mười thước, cũng có tòa cao mấy chục thước, thậm chí trăm thước, người đi lại trên đường nối liền không dứt, khắp nơi đều là người, muốn đi nhanh cũng không được. Hai bên có các loại hàng quán, có tửu lâu, có y quán, cũng có cửa hàng buôn bán tài nguyên tu hành, bất quá nhiều nhất vẫn là khách sạn.

- Trước tiên chúng ta tìm phong ở đi.

Tần Phấn nhíu lông mày, nói:

- Nhưng xem tình hình này dường như chúng ta hơi chậm, không biết có còn phòng trọ nữa không.

- Không phải chứ, ta thấy nơi này khắp nơi đều là khách sạn, hẳn là còn phòng trống.

- Khó nói.

Nhìn dòng người đi lại đông đúc trên phố, Trần Lạc suy nghĩ có chút quá chừng, không nghĩ tới đúng là bị hắn nói quá lời. Liên tục tìm bảy, tám nhà khách sạn, toàn bộ đều không còn phòng trống. Mười nhà, hai mươi nhà, năm mươi nhà, một trăm nhà, ba người hầu như đi dạo hết trấn nhỏ này, tìm đủ hơn trăm nhà khách sạn, dĩ nhiên toàn bộ đều đã ngập khách.

- Mẹ kiếp! Nhiều người thật, người có tiền càng không ít.

Lãnh Cốc tức giận mắng to một tiếng, chạy hơn một trăm nhà khách sạn, phòng trọ bên trong thấp nhất cũng có giá năm ngàn, còn cao thì hầu như không có hạn mức tối đa, mười ngàn, ba mươi ngàn, năm mươi ngàn, mẹ kiếp vẫn còn có mười vạn phòng trọ, đây cũng là mười vạn linh thạch đó, đấy là tiền thuê trong vòng một ngày, hơn nữa nếu trả lại lập tức không có phòng trống, sớm đã bị người ta đặt trước rồi.

- Chúng ta tới muộn, phòng trọ trong trấn đã bị người ta đặt trước hết cả rồi.

Tần Phấn cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

- Con mẹ nó, thật là đen, thật nhiều cường hào.

Trần Lạc không thể không cảm thán, dù nói hắn không thiếu tiền, nhưng muốn thuê một phòng nghỉ ở một ngày phải mất mười vạn, loại sự tình này nghĩ thế nào cũng giống như bị giết vậy. Liếc nhìn chung quanh, hỏi:

- Khách sạn Duyệt Lai ở chỗ nào, đi tới đó xem.

- Chà, tòa lầu tháp cao nhất chính là khách sạn Duyệt Lai, cũng là khách sạn quy mô nhất, cao cấp nhất trong trấn nhỏ biên hoang, người có tiền nhiều lắm, sợ là khách sạn Duyệt Lai cũng không còn phòng.

- Đến đó xem.

Sau khi đi tới khách sạn Duyệt Lai, quả nhiên không còn phòng trồng, cho dù một gian cũng không còn, cho dù giá cả bị đẩy lên năm trăm ngàn một ngày cũng không còn, đấy là còn tốn, căn cứ theo gã sai vặt trước quầy nói, còn có trang viên thượng đẳng có thể vào ở, bất quá muốn vào ở trang viên cần phải tham gia đấu giá, lần này không chỉ Lãnh Cốc muốn chửi chó má, ngay cả Trần Lạc cũng muốn chửi ầm lên, thà ra bên ngoài đối phó mấy ngày, chứ mẹ nó, muốn có phòng ở còn phải đi đấu giá, thực sự là đen không thể đen hơn.

- Đấu giá thế nào…

Tần Phấn muốn đấu giá, đời này hắn chẳng thiếu tiền, có thể nói căn bản không có khái niệm về tiền trong đầu, nhưng cũng bị giá cả thuê phòng trong trấn nhỏ biên hoang dọa sợ hết hồn, thở dài nói:

- Nếu như Cửu Thiên có khách sạn, chỉ sợ cũng không đắt như ở đây.

Trần Lạc còn nhớ rõ Thất Dạ bảo hắn đến khách sạn Duyệt Lai tìm Mạn Đà La phu nhân, liền hỏi. Kết quả gã sai vặt đứng quầy nói Mạn Đà La phu nhân ra ngoài, hỏi lúc nào trở về thì gã sai vặt này ngay cả nhìn Trần Lạc cũng không thèm, dường như muốn trêu chọc Trần Lạc nổi nóng một trận.

Đi trên đường phố, trong miệng Lãnh Cốc vẫn còn hùng hùng hổ hổ, trong lòng càng hỏi thăm ngàn vạn lần vị Mạn Đà La phu nhân, chủ nhân của trấn nhỏ biên hoang, sau đó nói:

- Ta nói này điện hạ, ngươi dẫu gì cũng là vương tử Hoàng Thành, cũng không có biện pháp sao?

- Tại trấn nhỏ biên hoang, Mạn Đà La phu nhân mới là chủ, những người khác đều là con cháu hết.

Xem ra bạn học Tần Phấn cũng có oán niệm rất sâu với vị Mạn Đà La phu nhân kia.

Rời khỏi trấn nhỏ biên hoang, Tần Phấn thở dài nói:

- Một lần ra vào trấn nhỏ biên hoang, ngay cả nước dãi cũng không uống, thế nhưng chúng ta đã tốn mất sáu ngàn.

- Đi thôi.

Ba người vốn chuẩn bị tùy tiện tìm một chỗ nghỉ lại tại phụ cận trấn nhỏ biên hoang, thế nhưng xung quanh người đông như mắc cửi, hầu như không có chỗ nghỉ chân, cho đến khi tới gần Mê Vụ Sâm Lâm, người trú đóng ở nơi này mới ít hơn một chút.

- Phía trước cách đó không xa chính là Mê Vụ Sâm Lâm, chúng ta đóng lại chỗ này có phải quá nguy hiểm hay không?

Lãnh Cốc có chút do dự, nói:

- Hoàn cảnh Mê Vụ Sâm Lâm vô cùng ác liệt, ma thú sinh sống bên trong mỗi con đều cực kỳ hung hãn, có vài con thậm chí đã mở ra linh trí, vinh quang giả săn bắt chúng, chúng đồng dạng cũng đi săn giết vinh quang giả, hơn nữa vừa ra tuyệt đối là kết bè kéo lũ, như hàng vạn con ngựa cất vó, trong nháy mắt liền có thể dẫm nát người ta. Hiện tại bên ngoài đóng quân nhiều người như vậy, sợ là một ít ma thú đã sớm đánh hơi được.

- Không ngại!

Tần Phấn quan sát xung quanh, sau đó bắt đầu bố trí trận pháp.

- Lãnh Cốc, tiểu tử ngươi sao gan nhỏ như thế, một ít ma thú mà thôi, sợ cái lông gì.

- Hai người các ngươi đều là kẻ đứng nói chuyện không đau eo, một tên trâu bò hơn một tên. Ma thú trong Mê Vu Sâm Lâm đều đã khai hóa linh trí, đầu óc không kém chúng ta là mấy, chúng nó khẳng định cũng biết đi nắm hồng mềm, trong ba người chúng ta, lão tử đây là hồng nhũn rồi, chúng nó khẳng định sẽ lại đây nắn lão tử.

- Ha ha ha!

Trần Lạc bị lời của Lãnh Cốc chọc cười thoải mái một trận, nói:

- Ma thú tới, tiểu tử ngươi không cần làm gì, chỉ cần nhảy một cái hơn chục thước, ma thú khẳng định với không tới.

- Lạc gia, không phải ta nói ngươi, ngươi quả thực quá khuyết thiếu thường thức. Ta đánh, ma thú cũng đánh, đán thấp không chừng bị ma thú xé nát bắp đùi, cao hơn chút thì sẽ thành mục tiêu cho hết thảy ma thú phi hành, trong chớp mắt là có thể xé ngươi thành thịt băm.

- Bạn học Tiểu Tần, trước đây không biết ngươi còn có thể chơi trận pháp đó.

Tần Phấn không nhanh không chậm bố trí trận pháp, Trần Lạc khá là kinh ngạc, bất kể là thủ pháp hay ngưng diễn phù văn, xem ra đều không đơn giản, mạnh hơn nhiều lắm so với những kẻ tự xưng là thiên kiêu trong giới Trận pháp.

- Chỉ tùy tiện chơi đùa một chút thôi, so với ngươi còn kém xa.

Tần Phấn khiêm tốn nói.

- Có thể trong thời gian ngắn như vậy bố trí ra một Thiên Ki Du Long trận hoàn mỹ đến thế, đây cũng không phải tùy tiện chơi đùa là có thể làm được.

Trần Lạc âm thầm lấy làm lạ, tựa như không nghĩ tới lĩnh ngộ của Tần Phấn tại lĩnh vực Trận pháp lại sâu như vậy, từ ngưng diễn phù văn và vận dụng lực lượng tinh thần, xem ra trong số các Trận sư lang bạt quanh đây, trình độ Tần Phấn tuyệt đối có thể xếp trong ba hạng đầu.

- Lạc gia nói đùa.

Tần Phấn tổn cộng bố trí mười trận pháp, Thiên Ki Du Long trận là một trận pháp công thủ toàn diện, trừ thứ này ra còn lợi dụng sáu trận pháp khác hợp thành một trận pháp phòng ngự Lục Hợp, còn có trận pháp bao hàm ẩn chứa linh khí, những trận pháp này có độ khế hợp với đại tự nhiên vô cùng cao, nếu không phải biết đây là do Tần Phấn bố trí, Trần Lạc vẫn còn cho rằng xuất ra từ trong tay người nào đó. Không đơn giản, không đơn giản chút nào.