Thiên Vu

Chương 510: Vô tâm chi thương (2)




Nói thật là trong lòng hai người không tin Tiêu công tử là Tiêu Du Tử, dù sao tuổi tác cách biệt quá xa, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu thấy nghi ngờ. Rốt cuộc có đúng là Tiêu Du Tử không? Hai người không dám chắc.

- Được rồi, thật ra ta giả mạo Tiêu Du Tử.

Trần Lạc vốn không định che giấu, cũng không cần thiết. Nhưng Trần Lạc không ngờ ở trong mắt nhiều trận sư thì Tiêu Du Tử là một lão già, vì không kích thích trái tim Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu nên hắn đành tuyển chọn tiếp tục giả mạo chính mình.

Quả nhiên nghe Trần Lạc thừa nhận mình giả mạo Tiêu Du Tử thì Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm. Nói thật là hai người hy vọng Tiêu công tử là Tiêu Du Tử, vậy thì phái hệ lang thang thêm một nhân vật cường đại. Nhưng Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu cũng không mong Tiêu công tử là Tiêu Du Tử, bởi vì nếu hắn đúng là Tiêu Du Tử thật không chấp nhận được.

Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu không tin nổi sự thật đó. Tưởng tượng xem nếu Tiêu công tử là Tiêu Du Tử thì mười bốn tuổi người ta đã sáng tạo thất tinh trận pháp, lục hợp phù ấn nổi tiếng thiên hạ, còn mình mười bôn tuổi vẫn đang học làm sao ngưng diễn chiếu minh trận. Chênh lệch quá lớn, đừng nói là Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu, trong giới trận pháp không ai châp nhận được đả kích mãnh liệt như vậy.

May mắn Tiêu công tử không phải, tuy bây giờ hắn rất lợi hại, lợi hại đến biến thái nhưng ít ra không phải mười bốn tuổi sáng tạo trận pháp chấn động thiên hạ. So sánh thì giả thuyết Tiêu công tử giả mạo Tiêu Du Tử dễ chấp nhận hơn.

Cho đến này Trần Lạc luôn cố ý vô tình khiến một số người xung quanh rối rắm vì hắn. Ví dụ khi trong Trung Ương học phủ Trần Lạc tu luyện ra Đại Nhật linh nguyên, nhiều đệ tử bị kích thích rất lớn. Ví dụ Trần Lạc tu luyện ra hai linh nguyên, lĩnh ngộ Vạn Diệu chi môn, ngộ căn bản thiên nhiên. Những chuyện này kích thích trái tim nhiều người trẻ tuổi, thử thách năng lực chịu đựng của bọn họ, đả kích lòng tự tin, rất nhiều chuyện xảy ra.

Lúc đó Trần Lạc không quá quan tâm, nhưng tuổi tác lớn dần, tăng sự trải đời, tâm tình thay đổi, hắn dần nhận ra sự tồn tại của mình gây rắc rối cho nhiều người. Trần Lạc không quan tâm nếu là người xa lạ, nhưng có khi hắn sẽ làm người bên cạnh mình, bằng hữu rối rắm.

Loại rối rắm này mang đến ảnh hưởng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu năng lực chịu đựng mạnh thì không sao, nếu khả năng chịu đựng kém sẽ bị kích động ảnh hưởng tâm tình,r ất có thể từ đó suy sụp. Vì vậy Trần Lạc quyết định sau này điuẹ thấp một chút là hơn, vì mình cũng vì người khác, nếu không thì sau này hắn khó có một bằng hữu.

Bỗng nhiên bên tai Trần Lạc nghe có thanh âm dịu dàng mà trầm thấp.

- Ta biết thân phận thật của ngươi.

Trần Lạc khẽ kêu:

- A?

Trần Lạc ngẩng đầu nhìn quanh, trên nóc một tòa nhà phía xa mơ hồ có hai bóng người đứng, đối phương gia cố trận pháp gì đó, cái bóng mờ ảo như nước.

Cao thủ!

Có thể lặng lẽ dùng tinh thần lực truyền âm đến nói lên đối phương không đơn giản, nhưng Trần Lạc lấy làm lạ câu biết thân phận của hắn là sao? Hắn có thân phận gì?

Trần Lạc thầm nghĩ:

- Không lẽ ta gia cố Kính Hoa Thủy Nguyệt bị nhìn thấu? Hay có người nhận ra ta là Trần Lạc? Hoặc nhận ra ta là Thông Thiên lão tổ?

Trần Lạc cực kỳ tự tin vào trận pháp của mình, xác suất bị nhìn thấu rất thấp. Thông Thiên lão tổ thì Trần Lạc càng tự tin trên thế giới này trừ hắn ra không có người thứ hai biết.

Vì vậy Trần Lạc không quan tâm, tiếp tục cùng Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu vừa đi dạo vừa trò chuyện.

Không lâu sau thanh âm kia lại vang lên:

- Người trẻ tuổi, đừng quá tự tin, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe có câu nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm sao?

Trần Lạc làm bộ không nghe thấy, phớt lờ đi.

- Ngươi nghĩ những hoạt động ngươi từng làm chỉ cần giấu dưới mặt nạ là không ai biết thân phận của ngươi?

- Ngươi nghĩ thật thật giả giả là có thể lừa gạt mọi người?

- Ngươi giấu diếm được mọi người nhưng không thể gạt đôi mắt của ta.

Thanh âm lúc ngừng lúc nghĩ huyên thuyên không dứt. Trần Lạc biết đối phương đang cố ý lừa gạt, hắn hơi tò mò người đó muốn làm gì?

Trần Lạc nhìn sắc trời, vẫn còn sớm. Trần Lạc ngẫm nghĩ dù sao cũng rảnh, chơi với bọn họ một chút. Trần Lạc chào Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu sau đó nhanh chóng rời đi.

Hai bóng người trên nóc phòng phía xa thấy Trần Lạc lao nhanh tới thì nhẹ cơn gió nhẹ nhàng bay đi.

- Diệp tỷ, quả nhiên tên này theo tới.

- Trận sư lang thang hễ có chút bản lĩnh sẽ có thân phận không thể lộ ra ngoài, muốn dụ bọn họ ra thì chiêu này trăm lần thử trăm trúng.

- Tiếp theo chúng ta làm thế nào? Trực tiếp dụ hắn vào Vân La sơn sao?

- Đúng vậy! Vân La sơn có nhiều trận pháp cạm bẫy chúng ta bày ra, tương đương rơi vào tay ta. Khi đó muốn thử thân phận của hắn sẽ đơn giản hơn nhiều. Nói với nhóm Phiêu Phiêu, Thanh Quân hành động tùy hoàn cảnh, đừng lỗ mãng.

Một người tiếp tục bảo:

- Mạt Mạt, sao ta cảm giác tinh thần của ngươi dao động không ổn định, tinh thần bối rối. Có chuyện gì? Có phải lo lắng thăm dò ra hắn thật sự là Tiêu Du Tử không?

Hai người này không phải ai khác hơn là Dạ Thất Nương, Hạ Mạt định đi thăm dò thân phận của Trần Lạc.

- Có lẽ vậy. Nếu hắn không phải Tiêu Du Tử thì tốt, nếu đúng là hắn thi ta không biết có chịu đựng nổi sự thật đáng sợ này không.

Dạ Thất Nương biết nếu chứng thật thanh niên này là Tiêu Du Tử thì trận sư có chút tự tin, kiêu ngạo đều không chịu nổi sự thật. Vì mười bốn tuổi sáng tạo thất tinh trận pháp, lục hợp phù ấn quá điên cuồng. Như có hai người cùng tu luyện, bỗng nhiên một người thành thần, người kia sẽ có tâm tình gì? Trong lòng chênh lệch biết bao, lòng tự tin sẽ bị đả kích nát bấy, nghi ngờ mình có thích hợp tu hành không? Cảm thấy tương lai u ám.

Dạ Thất Nương không đáp, vì nếu thanh niên đó thật sự là Tiêu Du Tử thì chính nàng cũng không chấp nhận được. Một câu lòng dạ lòng rộng rãi không thể chấp nhận được sự thật này.

Dạ Thất Nương càng biết rõ thế giới này đủt chuyện kỳ lạ, có rất nhiều thần bí, ẩn số chưa biết, khó tin. Tư tưởng Dạ Thất Nương thoải mái hơn, không chui vào sừng trâu. Huống chi vẫn chưa chứng thực thanh niên đó cóp hải là Tiêu Du Tử không.

Dạ Thất Nương không biết rằng tinh thần Hạ Mạt không ổn định không chỉ vì điều đó. Hạ Mạt cứ cảm thấy thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử cho cảm giác rất quen thuộc, nàng không nói được rõ ràng, đó là trực giác. Điểm chết người là thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử luôn khiến Hạ Mạt nhớ đến người tên Trần Lạc.

Hạ Mạt không biết tại sao lại như vậy.

Rốt cuộc là tại Hạ Mạt nhớ Trần Lạc quá hay thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử liên quan đến Trần Lạc? Hạ Mạt rất rối rắm, nhưng chắc chắn rằng dù là khả năng nào thì nàng không thể chấp nhận được.