Trần Lạc cẩn thận suy nghĩ một lúc, lắc đầu. Trần Lạc cắn răng, định bất chấp tất cả làm liều.
Con người Trần Lạc luôn như vậy, muốn làm là làm, đắn đo trước sau không phải phong cách nam nhân.
Để phòng ngừa Trần Lạc không chỉ gia cố mấy trận pháp cho mình mà còn bày ra vài trận pháp cứu cấp. Trần Lạc nghĩ đã sẵn sàng, bắt đầu cưỡng ép lôi ba thứ ra.
Trần Lạc hít sâu, cố gắng khiến cơ thể và tâm hồn thả lỏng, lòng không tạp niệm. Trần Lạc tỏa định linh tượng, biến dị chi linh, phân thân thủ hộ, cưỡng ép lôi chúng ra.
Thất bại
Lại thất bại.
Một lần, hai lần, Trần Lạc thử hơn mười lần đều thất bại. Bởi vì khi Trần Lạc thúc giục thì linh tượng, biến dị chi linh, phân thân thủ hộ không có chút phản ứng, không một chút nào. Cảm giác như dùng sợi dây mỏng kéo một con trâu, có kéo cỡ nào nó cũng không nhúc nhích. Nếu là vu sư bình thường muốn phát ra linh tượng của mình chỉ cần lòng máy động là xong, không cần hao tốn công sức gì. Giờ thì sao? Đừng nói là lòng máy động, Trần Lạc có động hàng chục, trăm lần cũng không làm nên chuyện gì.
Lại thử, thất bại tiếp.
Không biết thử bao nhiêu lần, cũng không biết thất bại bao nhiêu lần.
Trần Lạc càng gặp khó thì càng dũng mãnh, càng thât bại càng buồn bực, càng buồn bực là càng bực bội.
- Tổ cha nó! Nói sao thì là lão tử tu ra các ngươi, không cho mặt mũi sao? Muốn chơi cứng thì gia chiều, ai sợ ai? Cùng lắm tan hát, toàn bộ tiêu đời!
Có lẽ cảm ứng được Trần Lạc tức giận, giới chi linh hải yên tĩnh chợt run rẩy, kỳ lạ phát ra luồng ánh sáng đỏ máu. Giờ phút này, máu toàn thân Trần Lạc sục sôi. Trần Lạc dứng bật dậy, mắt trợn to, từ khi nào mắt đen biến thành màu đỏ. Trong mắt Trần Lạc như có biển máu ngập trời.
- Phân thân thủ hộ, biến ra đây, biến ra cho lão tử!
Trần Lạc nhảy vọt lên, giơ cao hai tay như một tay che trời, đột nhiên...
Răng rắc!
Trước mặt Trần Lạc nứt ra một khe hở như là... Không gian nổ. Hai bên người Trần Lạc cũng có khe nứt.
Bùm!
Không gian thật sự nổ, xuất hiện cái lỗ đen to lớn, lỗ đen như vực sâu, rất khủng bố. Vang hai tiếng bùm bùm, hai bên, sau lưng Trần Lạc lại xuất hiện hai lỗ đen như mực. Ba hỗ đen phát ra ánh sáng hắc ám bao phủ Trần Lạc. Trần Lạc nhúc nhích là ba lỗ đen như vòng xoáy quay tròn, khi chúng xoay không gian nứt ra từng cái khe, phát ra tiếng đì đùng điếc tai. Trần Lạc lại nhúc nhích, vòng xoáy lỗ đen xoay ngày càng chậm, nghiền không gian liên tục nổ.
- Biến dị chi linh, đi ra đi ra!!!
Trần Lạc sải một bước dài, ba vòng oáy hắc ám xoay tròn quanh người Trần Lạc, không gian nứt rạn nhiều nơi, vỡ vụn ra. Trần Lạc quát xong làn da đỏ rực bốc khói trắng.
Vang tiếng nổ điếc tai, mặt đất thủng một cái lỗ, dung nham tuôn trào ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một lỗ hổng, hai lỗ hổng, mười, trăm, nàn, trong chớp mắt xung quanh trăm dặm đã thủng lỗ chỗ, từng lỗ hổng núi lửa liên tiếp nhau. Mỗi núi lửa bộc phát sẽ tuôn ra dung nham cuồn cuộn.
Rào rào!
Dung nham như biển gầm rống dưới chân Trần Lạc, lại như hồng hoang cự thú cắn nuốt tất cả. Nơi chúng đi qua không một cọng cỏ, mọi thứ biến thành sa mạc phế tích.
Trần Lạc đứng trong không trung, hai tay chắp sau đít, đôi mắt biển máu ngập trời nhìn chằm chằm vào bầu trời. Trần Lạc hé môi, thanh như ma âm vọng lên từ địa ngục.
Trần Lạc rống to:
- Ngươi cũng lăn ra đây cho ta, ra đây!
Ba vòng xoáy hắc ám xoay tít, không gian xung quanh liên tục nổ, dung nham dưới chân cuồn cuộn tùy ý gầm rống lan tràn.
- Grao!
Một tiếng gầm giận dữ từ chân trời vọng đến. Ngay sau đó trong hư không xuất hiện một mặt trời, một vầng trăng tròn. Mặt trời như quang, trăng là ám. Đó không phải mặt trời, mặt trăng mà giống đôi mắt quái vật.
Lại một tiếng rống to:
- Grao!
Trong hư không đột nhiên phong vân biến sắc, sấm chớp gió giật, như gió như tuyết như mây. Thiên nhiên nơi này hỗn loạn.
- Grao! Grao!!!
Tiếng gầm gừ không ngừng vang lên, chấn Tiểu Tùng Lâm linh giới rung bần bật, ma thú bị sợ hãi chạy tứ tán.
Bỗng nhiên.
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, hư không biến thành màu xám, hay nên nói chính xác là như có một vật khổng lồ xuyên thấu hư không xuất hiện.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Sấm và chớp như phát điên không ngừng lóe lên. Từ khi nào bầu trời u ám trở nên dữ tợn, mơ hồ thấy đường nét một con quái vật. Cái đầu hung thần ác sát, đôi mắt quang ám, há to mồm máu, nửa thân hình vùi trong hư không, vung đôi tray khủng bố trút ra cơn giận ngập trời.
Quái vật trầm giọng gầm gừ kinh thiên động địa:
- Grao!
Đường nét dần rõ ràng, chiếm cứ nửa chân trời, rất là khủng bố.
Đôi mắt khép bỗng mở, biển máu trong mắt sửa thành cuồng, Trần Lạc nhấc chân đi giữa hư không. Ba vòng xoáy hắc ám xoay tít, không gian quanh thân Trần Lạc nứt ra từng cái khe, dưới chân là dung nham sôi sục bốc khói trắng cuốn sạch tất cả. Trong hư không, quái vật u ám khổng lồ vung đôi tay, há mồm to coi thường mặt đất, phát ra tiếng gầm.
Nguyên Tiểu Tùng Lâm linh giới rung lắc dữ dội, sông núi cây cỏ bị biển dung nham cắn nuốt, không gian bị vòng xoáy nghiền liên tục nổ, mặt đất bị quái vật u ám khổng lồ giữa hư không vung hai tay đánh ra từng vực sâu vạn thước. Tiểu Tùng Lâm linh giới rối loạn, âm dương điên đảo, ngũ hành thác loạn, môi trường thiên nhiên hoàn toàn hỗn loạn.
Thanh niên áo lam chân đạp hư không như thần phá hư đến từ cửu thiên, như hắc ám ma từ cửu u. Vòng xoáy hố đen bảo vệ quanh thân thanh niên áo lam, xé rách không gian. Dưới chân thanh niên áo lam là dung nham cuồn cuộn gầm rống, cắn nuốt, thổi quét mặt đất. Linh tượng quái vật hư không gầm rống, thiên nhiên trong Tiểu Tùng Lâm linh giới tan vỡ.
Không ai biết chuyện gì xảy ra, khi mọi người nhận được tin Tiểu Tùng Lâm linh giới biến dị liền chạy tới nay nhưng suýt mất mạng. Bởi vì hoàn cảnh tự nhiên trong rừng quá khốc liệt, đến nỗi vu sư cao cấp hơi khó chịu đựng. Một số đại vu sư không tiếc bản thân xâm nhập trong đó, khi bọn họ thấy quái vật u ám khổng lồ giữa hư không thì sợ suýt té xuống đất, bất châp tất cả bỏ chạy.
Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu cũng theo đám đông Kim Thủy Vực chạy đến Tiểu Tùng Lâm linh giới. Bọn họ mới tới rừng cây đã bị hình ảnh kinh thế hãi tục hù biến sắc mặt. Dù là Hạ Mạt lòng luôn bình tĩnh như nước cũng không ngoại lệ, đôi mắt khó tin nhìn quái vật u ám khổng lồ giữa hư không chiếm một nửa chân trời.
Hạ Mạt kinh khủng lẩm bẩm:
- Trời ơi, đó là... Là cái gì vậy?
Quái vật u ám khổng lồ giữa hư không phát ra tiếng rống ngút trời, hung uy cường đại sánh bằng cơn giận thiên uy, chấn thiên địa run rẩy.
Vòng xoáy hố đen xoay tròn, từng khe nứt toác ra, cho cảm giác không gian rừng cây tùy thời tan vỡ.
Dung nham vô tận sôi sục càng điên cuồng, như muốn nuốt sạch rừng cây.