Trần Lạc hoàn toàn không hiểu, nghi hoặc hỏi:
- Giấc mơ gì? Nàng khẳng định là ta sao?
- Giấc mơ... Gì? Ha ha ha ha ha ha! Giấc mơ gì?
Đường Phi nhắm mắt lại, hồi ức điều gì làm nàng rất đau khổ.
Đường Phi nhỏ giọng nói:
- Ta không biết là giấc mơ gì, có lẽ đó không phải là mơ. Bởi vì mỗi khi ta nhắm mắt lại sẽ có cảm giác, là loại cảm giác này khiến ta chờ ngươi tại đây, vĩnh viễn chờ ngươi, đợi đến khi nào ngươi xuất hiện mới thôi.
Không phải suy nghĩ của Trần Lạc không đủ nhạy bén mà vì chuyện này quá kỳ diệu.
- Sao nàng khẳng định nàng đang chờ ta?
- A... Ha ha... Ta không quen ngươi, ta thậm chí không biết ngươi rốt cuộc là ai. Nhưng ta biết mình đợi ngươi, cảm giác này rất rõ ràng, ha ha... Rất mãnh liệt.
- Nàng chờ ta làm gì?
- Làm gì? A... Ha ha... Hu hu... Ta cũng muốn biết tại sao. Ta suy nghĩ đã hai mươi năm, nghĩ đến điên khùng nhưng vẫn không ra. Rốt cuộc tại sao ta phải chờ ngươi tại đây, ha ha... Tại sao? Tại sao?
Chuyện gì đây?
Trần Lạc suy nghĩ kỹ lại. Đường Phi để lại tàn thức trong không gian hư vọng thông báo nàng chờ Trần Lạc tại đây, bây giờ cuối cùng cũng gặp mặt nhưng hỏi thì nàng nói không biết gì. Trông Đường Phi còn ngỡ ngàng, bàng hoàng hơn cả Trần Lạc.
- Ngươi.
Đôi măt đỏ nóng cháy nhìn chằm chằm linh thức Trần Lạc, Đường Phi hỏi:
- Nói cho ta, ngươi, rốt cuộc là ai?
- Ta tên là Trần Lạc, đến nơi này vì nàng để lại tàn thức bảo ta rằng nàng chờ ta tại đây.
- Tàn thức? Chờ ngươi?
Đường Phi cười ha ha sau đó khóc hu hu.
Đường Phi lầm bầm:
- Ta còn không biết ngươi là ai, tại sao phải chờ ngươi thì sao để lại tàn thức được? A... Ha ha...
- Nàng để lại tàn thức nói với ta đừng tin tưởng cái gì thập nhị vương tọa, thập nhị tinh tọa vân vân. Nàng còn nói đừng tin nữ vu, quang minh thẩm phán, ai cũng không thể thẩm phán nàng.
Trần Lạc cố gắng nói ra tin tức mình biết, hy vọng có thể cú gọi về chút ký ức của Đường Phi. Bất đắc dĩ Đường Phi nghe Trần Lạc nói xong vẻ mặt càng ngỡ ngàng.
- A... Ha ha... Thập nhị vương tọa, thập nhị tinh tọa, thập nhị... Ha ha...
- Nữ vu? A... Ha ha ai là nữ vu? Rất quen... Rất quen...
- Thẩm phán, lại là thẩm phán... Tại sao lại là thẩm phán... Tất cả điều này rốt cuộc là tại sao?
- Tại sao...
Đường Phi ngẩng đầu, nhắm mắt lầm bầm hai chữ tại sao. Đường Phi càng nói giọng càng yếu, vẻ mặt càng mờ mịt. Khi Đường Phi ngừng lời, chân mày nhíu chặt.
Trong phút chốc.
Chân mày Đường Phi giãn ra, mắt mở, có biển máu sôi trào trong mắt nàng. Khuôn mặt thê mỹ lộ ra nụ cười, Đường Phi phát ra tiếng cười quái dị.
- Ha... Ha ha... Ha ha... Táng Cổ phong, ha ha... Thì ra là vậy... Ra là vậy...
- Táng Cổ phong... A... Ra là... Ra là Táng Cổ phong...
- Táng Cổ phong... Táng Cổ phong...
Đường Phi hiểu cái gì? Táng Cổ phong là đâu?
Rốt cuộc Đường Phi đã rõ ràng chưa? Trần Lạc không biết, bản thân hắn càng mờ mịt.
Tiếng cười ngừng bặt, nhìn hướng linh thức Trần Lạc.
Đường Phi nói:
- Táng Cổ phong, thì ra là Táng Cổ phong, ta ở Táng Cổ phong.
- Nàng hiểu tại sao? Táng Cổ phong ở đâu? Nói nàng ở Táng Cổ phong là sao?
Trần Lạc tự nhận ánh mắt còn khá sắc bén nhưng không nhìn ra Đường Phi lúc này thuộc về loại gì. Là tàn thức? Là linh hồn? Hay thân thể? Không biết, hình như không phải, hình như phải.
- A... Ha ha... Ta ở Táng Cổ phong chờ ngươi, chờ ngươi...
Vù vù vù vù vù!
Cơ thể Đường Phi bốc cháy dữ dội sau đó biến mất, gian phòng to lớn sạch sẽ như Đường Phi chưa từng xuất hiện, chỉ để lại một mình linh thức Trần Lạc kinh ngạc, mờ mịt trôi nổi.
Rốt cuộc Táng Cổ phong là ở đâu?
Tại sao trước khi đi Đường Phi nói sẽ chờ Trần Lạc tại đó?
Khi Trần Lạc trầm ngâm thì trắc diễn thiên cực trận bao phủ gian phòng bỗng nhiên xảy ra biến dị. Trần Lạc vội điều tra, biết ngay trận pháp này lấy Đường Phi làm mắt trận vận chuyển, nàng rời đi thì trắc diễn thiên cực trận tương đương mất đi mắt trận, cũng mất chống đỡ nên đương nhiên có thay đổi. Trắc diễn thiên cực trận biến đổi sẽ khiến các đại nhân vật Trung Ương học phủ chú ý. Trần Lạc không nghĩ nhiều, lập tức thúc giục linh thức rút lui.
Sau khi linh thức trở về, Trần Lạc nhanh chóng rút hết trận pháp đi. Nói xóa trận pháp cũng không dễ, nhưng Trần Lạc là chuyên gia dày dạn kinh nghiệm, hắn đã sớm chuẩn bị chuyện này nên không tốn nhiều công sức. Mới mấy giây ngắn ngủi Trần Lạc đã xóa sạch trận pháp, sau khi xác nhận an toàn mới ngồi trên ghế, ẩn thận nghĩ lại mỗi câu Đường Phi đã nói.
Trần Lạc càng nghĩ càng hồ đồ, dù xâu chuỗi các tin tức lại vẫn không nối liền, đầu đuôi không dính nhau. Trần Lạc vất vả cực khổ tìm Đường Phi là muốn hỏi rốt cuộc chuyện này là sao? Nhưng Trần Lạc không ngờ Đường Phi còn mờ mịt hơn hắn. Khiến Trần Lạc phát điên là hai người chạm mặt, cuối cùng người ta bỗng hiểu ra còn hắn thì mờ mịt hơn trước.
Càng nghĩ càng bỡ ngỡ, nổi điên. Cảm giác này khiến Trần Lạc rất bực mình, như người mù đi trong rừng núi, đi loanh quanh không ra ngoài được, đi đường nào cũng luôn gặp vật chướng ngại.
- Bà nội nó!
Trần Lạc vò rối tóc, bây giờ hạn không thể xông ngay đến Táng Cổ phong tìm Đường Phi, hỏi nàng rốt cuộc là chuyện gì? Vấn đề ở chỗ Táng Cổ phong là đâu?
Cùng lúc đó.
Trung Ương trận tháp, trên đỉnh tháp.
Một lão nhân tóc bạc đứng lặng trên đỉnh tháp, như ẩn như hiện, hư vô mờ mịt tựa như đứng trên mây, như giơ tay có thể chạm đến sao trời. Lão nhân tóc bạc đứng đó, đôi mắt sâu lắng nhìn trời sao vô tận trong bóng đêm.
Bỗng nhiên trên đỉnh tháp thoáng hiện một bóng người, là một trong phủ chủ Trung Ương học phủ, nữ nhân bí ẩn.
Có vẻ nữ nhân bí ẩn rất sốt ruột, định lên tiếng thì lão nhân tóc bạc đã lạnh nhạt nói:
- Nữ nhân kia đã đi, chỗ này không trói buộc nàng được.
- Người... Biết.
Không biết lão nhân tóc bạc là ai mà nữ nhân bí ẩn rất tôt nkính lão.
Nữ nhân bí ẩn chờ một lúc không nghe lão nhân tóc bạc nói tiếp, gã lên tiếng:
- Đường Phi là người nguy hiểm, nếu để mặc nàng đi thì sẽ tai họa thế giới, chúng ta có cần...
Nữ nhân bí ẩn chưa nói xong đã bị lão nhân tóc bạc ngắt ngang:
- Có một số việc đã định, ngươi không thay đổi được, ta không thể thay đổi, không ai có thể, không ai thay đổi được.
- Không lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn?
- Kim cổ đã qua vạn năm, trải qua mười thời đại, viên mãn rồi, nên là lúc nhận thẩm phán.