Thiên Vu

Chương 424: Lạc Anh




Lúc trước Trần Lạc ngụy trang Thiên Vương Lão Tử sàm sỡ Lạc Anh chỉ là nổi hứng trong phút chốc, còn về cường hôn nàng trong lúc đại thương thiên thẩm phán... Tình huống lúc đó khá phức tạp. Trần Lạc trong trạng thái điên, lý trí rộng mở. Làm thì cũng đã rồi, Trần Lạc cố ý làm cho Tiết Thường Uyển xem.

Trần Lạc không thể nói ra nguyên nhân này, thuận miệng nói:

- Thì khi đó ta điên, thần trí không rõ, nàng không cần để bụng.

- Ta không để ở trong lòng? Ngươi nói thật nhẹ nhàng, ngươi có biết là chuyện này tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào với cô nãi nãi không? Đôạn thời gian kia phụ mẫu, thân thích của ta mỗi ngày đến hỏi han, bây giờ toàn thế giới nghi ngờ ta gian díu với ngươi. Ngươi kêu sau này cô nãi nãi làm sao gả cho người? Hả?

- Cái này...

Trần Lạc nhướng mày, lúc đó hắn muốn nên đã làm, thật sự không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng đến vậy. Việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi.

- Như thế nào? Dám làm không dám nhận sao? Trần phú ông, ngươi giỏi lắm mà, có năng lực lớn lắm mà? Nào nào nào, lại cường hôn đi, làm cho cô nãi nãi xem!

Trần Lạc lắc đầu, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục lột vỏ hạch. Ai ngờ Lạc Anh duỗi tay kéo cổ áo Trần Lạc xách lên.

Lạc Anh tức giận nói:

- Đến đây, ngươi phong lưu lắm mà? Bây giờ cô nãi nãi đưa lên cửa cho ngươi hôn, không dám sao?

Trần Lạc câm nín.

Lạc Anh hừ lạnh một tiếng:

- Nếu không phải nghĩ tình ngươi mới hồi phục thì hôm nay cô nãi nãi nhất định sẽ đánh ngươi hấp hối!

Lạc Anh chợt nghĩ ra điều gì, thả lỏng Trần Lạc, ngồi xuống đối diện. Lạc Anh nhìn chằm chằm vào Trần Lạc một lúc lâu.

Lạc Anh hỏi:

- Ngươi... Tu vi của ngươi thật sự đã mất?

Thấy Trần Lạc gật đầu, Lạc Anh muốn an ủi mấy câu rồi lại tức giận không chịu được, hơn nữa nàng không giỏi an ủi. Huống chi trong lòng Lạc Anh biết chuyện như vậy an ủi vài câu không ích gì.

Lạc Anh bĩu môi than thở:

- Ai kêu ngươi điên cuồng như vậy? Tu ra nhiều tồn tại vượt qua pháp tắc, ông trời chứa ngươi mới lạ.

- Thì tại thiếu niên khinh cuồng.

- Sau này định làm gì?

- Đi một bước xem một bước đi, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.

- Từ lúc thức tỉnh ngươi luôn ở trong trận tháp, có phải sau này muốn làm trận sư?

- Cũng tính như vậy.

- Tuy ta không muốn thừa nhận nhưng phải nói ngộ tính của ngươi biến thái, dù tu luyện trận pháp sau này nhất định sẽ có thành tựu, nhưng mà...

Lạc Anh cáu kỉnh nói:

- Ta khuyên ngươi về sau yên phận chút, tu luyện trận pháp thì hãy tu luyện cho tốt, đừng đến khi đó làm ra trận pháp gì lại chiêu đến thẩm phán. Lần này ngươi có thể may mắn tránh thoát một kiếp, lần sau sẽ không may như vậy.

- Đã ăn thiệt thòi một lần, sau này sẽ ngoan.

Trần Lạc không muốn tiếp tục đề tài này, cười hỏi:

- Mới rồi thấy nàng ra tay, nửa năm qua tu vi của nàng tăng nhanh thật.

- Đương nhiên rồi, không nhìn xem tỷ tỷ là ai? Nếu lúc trước tỷ tỷ chịu cố gắng thì lúc thí luyện mạo hiểm làm gì có phần cho ngươi uy phong?

- Ta tin lời này.

Trần Lạc chợt nhớ lúc độ thẩm phán một nữ nhân bí ẩn đột nhiên xuất hiện, sau đó thời gian yên lặng. Trước khi nữ nhân bí ẩn rời đi Trần Lạc mơ hồ nhìn thấy nàng ta làm gì với bốn nữ nhân Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu. Khi đó Trần Lạc bị thánh ca chấn hoa mắt nên không thây rõ ràng.

Trần Lạc hỏi:

- Nửa năm qua nàng có cảm giác khó chịu gì không?

- Khó chịu? Sao ta phải thấy khó chịu? Chẳng những khẻo mà cảm giác mỗi ngày tinh thần sáng láng, đầu óc sáng sủa hơn trước. - A! Chân thân huyết mạch của tỷ tỷ mạnh hơn trước gấp mười lần, linh tượng thì... Ha ha ha ha ha ha! Nói ra sợ hù chết người.

Không lẽ Lạc Anh biến đổi liên quan đến nữ nhân bí ẩn đã giở trò?

Trần Lạc không biết, hắn không rõ ràng.

Một lúc sau, hỏi:

- Thường Uyển đâu? Sao không thấy nàng ấy?

Trần Lạc không hỏi thì thôi, nhắc đến Tiết Thường Uyển là Trần Lạc nổi giận. Lạc Anh đập bàn đứng dậy mắng Trần Lạc thúi đầu. Nào là Trần Lạc vong ân phụ nghĩa, uổng phí Tiết Thường Uyển si tình hắn. Lạc Anh phun ra những lời khó nghe nhất, nói Trần Lạc là nam nhân thối da mặt dày vô sỉ nhất thiên hạ. Lạc Anh mắng Trần Lạc nửa canh giờ mới nguôi giận, cũng hơi mệt. Lạc Anh ngừng chửi, ngồi ngồi xuống ghế, ngực phập phồng. Lạc Anh hung tợn trừng Trần Lạc hận không thể băm vằm hắn ra nhiều mảnh.

- Bây giờ Thường Uyển thế nào?

- Sau khi ngươi xảy ra chuyện Thường Uyển thương tâm muốn chết, trở về nhà. Ta gặp nàng mấy lần, người gầy yếu, không cười nữa, trở nên buồn rầu không vui. Một co nương tốt lành, nhìn xem ngươi hại người ta thành hình dạng gì? Lương tâm của ngươi bị chó gặm! Nói cho ngươi biết, tốt nhất là mau di thăm nàng, nếu không thì chờ xem ta xử ngươi!

Trần Lạc định nói gì thì Lạc Anh ngắt ngang:

- À, đúng rồi, đã muộn, hình như Thường Uyển một mình ra ngoài giải buồn, ngươi có đi cũng không tìm thấy nàng, chờ qua thời gian ngắn ta tìm được nàng rồi tính.

- Vậy sao, biết rồi.

- Nhưng Trần phú ông, ngươi khai thật với ta đi. Thường Uyển là cô nương tốt biết mấy, người thì đẹp, hiền thục, không biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ, ngươi nghĩ sao?

Trần Lạc chỉ đáp hai chữ, không biết.

Trần Lạc thật sự không biết, tình cảm là điểm yếu của hắn. Khi Trần Lạc chưa nắm chắc sẽ một lòng một dạ yêu thương, che chở người đó suốt đời hắn tuyệt đối không chạm vào. Không hiểu sao Trần Lạc cứ thấy tình cảm là thứ rất tàn nhẫn, từ nhỏ hắn đã thấy vậy, như bẩm sinh. Sâu trong lòng Trần Lạc e ngại tình cảm, dường như nếu chạm vào sẽ xảy ra chuyện không tốt.

Trần Lạc, Lạc Anh nói chuyện đến khuya. Đa phần là Lạc Anh nói, Trần Lạc nghe. Mãi đến đêm khuya Lạc Anh mới thả Trần Lạc trở về. Không hiểu sao khi Trần Lạc rời đi, lòng Lạc Anh lạc lõng. Lạc Anh nằm trên ghế, nhắm mắt lại, trong đầu nàng kiềm không được hiện lên thân hình Trần Lạc.

Lạc Anh nhớ lại nửa năm trước nam nhân một tay che trời, dám tranh đấu với thiên địa, khi đó hắn bá đạo, ngông cuồng.

Nửa năm sau thanh niên áo lam biến gầy guộc, im lặng, hơi âm trầm, khiến người lo âu. Mới rồi khi răn dạy Trần Lạc, có mấy lần Lạc Anh muốn hôn hắn một cái an ủi.

- Chết tiệt, tại sao ta có suy nghĩ này?

- Không lẽ ta thích Trần phú ông thật sao? Không, tuyệt đối không thể nào. Ta thấy tội nghiệp, lạc lõng chắc là vì thấy hắn đáng thương, chắc chắn là thấy hắn tội nên mới có cảm giác này.

- Khuôn mặt của Trần Lạc quá... Quá thanh tú. Đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm không có chút tinh thần bồng bột người trẻ tuổi nên có, làm lòng cô nãi nãi nát. Bây giờ mặt mày tên kia có chút buồn bã, khiến người lo lắng.