Trung Ương học phủ tụ tập thiên kiêu từ khắp thế giới, có không tí nữ thần nhưng nữ thần bình dị gần gũi, tính cách thân thiện, không cao ngạo thì chỉ một mình Hạ Mạt.
Mọi người đều biết Hạ Mạt nữ thần đã ra ngoài rèn luyện từ một tháng trước, sau nửa năm mới quay về. Nhưng hôm nay nhiều người thấy Hạ Mạt trong Trung Ương trận tháp. Mới có một tháng sao Hạ Mạt đã quay về? Không lẽ rèn luyện không thuận lợi?
Rất nhanh có đủ các loại suy đoán rồi bị phủ định. Người phu định là tỷ muội thân thiết đi cùng Hạ Mạt rèn luyện, Bạch Phiêu Phiêu. Nàng nói Hạ Mạt quay về không phải rèn luyện không thuận lợi mà vì bất đắc dĩ, Bạch Phiêu Phiêu ám chỉ Hạ Mạt nhận mệnh lệnh từ đại nhân vạn nào đó trong Trung Ương học phủ nên mới quay về.
Người nói chuyện là Bạch Phiêu Phiêu nên không ai nghi ngờ sự thật của nó, khiến tất cả tò mò là chuyện gì khẩn cấp đến nỗi đại nhân vật Trung Ương học phủ bắt buộc Hạ Mạt đang rèn luyện phải quay về?
Bạch Phiêu Phiêu nói nàng không biết nguyên nhân cụ thể. Đừng nói là Bạch Phiêu Phiêu, chính đương sự Hạ Mạt cũng không rõ nguyên nhân.
Khi Hạ Mạt quay về Trung Ương học phủ, gặp Ngụy đại tổng quản, biết Trung Ương học phủ muốn nàng chăm sóc trông chừng một người thì ngây ngẩn.
Trung Ương học phủ kêu nàng trở về chỉ vì chăm sóc một người?
Không phải Hạ Mạt bất mãn, bởi vì nàng rõ ràng Trung Ương học phủ làm như vậy là đã trải qua nhiều đắn đo. Hạ Mạt thấy tò mò, là ai có mặt mũi lớn đến khiến Trung Ương học phủ thuyết phục sư phụ gọi nàng đang rèn luyện trở về? Đường đường là Ngụy đại tổng quản tự mình đến dặn dò Hạ Mạt. Khi Hạ Mạt được Ngụy đại tổng quản cho biết người cần nàng chăm sóc là Trần Lạc thì biểu tình ngơ ngác.
Cái tên Trần Lạc từng nóng bỏng, sự kiện nghịch thiên làm toàn thể chấn kinh, trong Huyền Hoàng thế giới không ai không biết tiếng. Dĩ nhiên Hạ Mạt cũng nghe tiếng Trần Lạc, dù nàng không phải người thích nghe ngóng nhưng biết hắn đấu thiên kiêu, đấu đại nhân vật, đấu pháp tắc, đấu tự nhiên, đấu với trời. Trần Lạc đã làm các loại sự kiện kinh thế hãi tục. Sau khi Trần Lạc bị thẩm phán nghe nói mất hết tu vi, vết thương rất nghiêm trọng, không rõ sống chết. Bây giờ Ngụy đại tổng quản keu Hạ Mạt chăm sóc Trần Lạc, không lẽ...
Ngụy đại tổng quản không che giấu Hạ Mạt, nói cho nàng biết tình huống trước mắt của Trần Lạc.
Ngụy đại tổng quản dặn dò:
- Trần Lạc gặp thẩm phán, thương thế đã ổn định nhưng tâm linh bị thương nặng. Vì vậy hy vọng ngươi trong thời gian này làm bạn với hắn trong Trung Ương trận tháp.
Hạ Mạt nghe hiểu. Trần Lạc đã tỉnh nhưng mất hết tu vi, tâm linh bị tổn thương, tinh thần uể oải, đấu chí đánh mất, suy sụp. Trung Ương học phủ sợ Trần Lạc sẽ làm hành động gì quá khích nên kêu Hạ Mạt trông chừng hắn, một là đề phòng ngoài ý muốn, hai là cố gắng khai sáng Trần Lạc. Nếu đổi lại là người khác tất nhiên Hạ Mạt vui lòng hỗ trợ, nhưng kêu nàng chăm sóc Trần Lạc nói thật là nàng rất băn khoăn. Dù sao đây không phải một người bình thường mà là một người từng nghịch thiên. Hạ Mạt từ trong lời nói của Ngụy đại tổng quản biết Trần Lạc rất quan trọng với Trung Ương học phủ, nếu nàng chăm sóc không chu đáo, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì khó mà tưởng tượng hậu quả.
Hơn nữa Trần Lạc quá nổi tiếng, là người bị tranh luận rất nhiều. Có người vô cùng tôn sùng Trần Lạc, xem hắn là thần tượng. Có người ghét Trần Lạc, cho rằng hắn là ác ma cuồng đồ.
Kêu Hạ Mạt chăm sóc người như vậy làm nàng cảm thấy áp lực rất lớn. Hạ Mạt thổ lộ nỗi lo. Ngụy đại tổng quản ân cần khuyên bảo Hạ Mạt đừng lo, đừng thấy áp lực, nàng cứ hết sức là được. Hạ Mạt bất đắc dĩ đành đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy đại tổng quản dẫn Hạ Mạt đi khu bảy mươi hai.
Trên đường đi Hạ Mạt hơi căng thẳng, cảm giác này còn nghiêm trọng hơn lần trước nàng gặp phủ chủ Trung Ương học phủ nữ nhân bí ẩn. Đặc biệt là Hạ Mạt nhớ đến tin đồn về Trần Lạc. Trong lời đồn Trần Lạc không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, làm việc toàn bằng yêu thích, hơn nữa vui buồn thất thường. Trần Lạc vui thì như phật, thiên hạ mừng, giận thi như ma, thiên hạ khóc. Người như vậy có lẽ rất khó ở chung, bây giờ tu vi Trần Lạc mất hết, cảm xúc không ổn định, lỡ như Hạ Mạt sơ sẩy làm phật lòng hắn thì làm sao?
Trần Lạc dám đánh cả đại nhân vật Trung Ương học phủ, nghịch thiên địa.
Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ Hạ Mạt càng căng thẳng.
Nhưng khi Hạ Mạt đi vào trang viên, vào viện, chính mắt nhìn thấy Trần Lạc truyền kỳ đương thời thì nàng đứng ngây như phỗng. Đôi mắt Hạ Mạt khó tin nhìn trừng trừng phía trước. Hạ Mạt luôn tưởng tượng hình dạng Trần Lạc, nàng nghĩ một người bá đạo tuyệt luân, ngông cuồng thành tính không để thiên địa vào mắt chắc là hình dạng thô kệch, hổ báo mắt trợn trừng, khí thôn sơn hà, đầu đội trời chân đạp đất. Hạ Mạt không ngờ Trần Lạc là con người như vậy.
Trong sân, dưới ánh nắng, một thanh niên áo lam mảnh khảnh ngồi trên bậc thang. Thanh niên áo lam dựa vào vách tường, gác chéo chân, đầu nghiêng một bên, nhíu mày. Đôi mắt sâu thẳm càn rỡ nhìn Hạ Mạt từ trên xuống dưới, thanh niên áo lam ra vẻ nghi hoặc.
Đây là một thanh niên rất thanh tú, một thiếu niên nhu nhược, nhu đến tận xương tủy, yếu đuối. Đặc biệt khuôn mặt trắng trẻo thanh tú khiến người rất đau lòng, nhưng mắt sâu tựa biển cả, yên tĩnh không gợn són, nhìn thấu hồng trận, chuyện gì trên thế gian không thể hấp dẫn hắn hứng thú.
Trời!
Đây là Trần Lạc nghịch thiên trong truyền thuyết sao?
Hạ Mạt không cách nào đem thanh niên sạch sẽ, yếu đuối trước mắt gắn vào hình tượng đấu thiên kiêu, đấu đại nhân vật, đấu pháp tắc, đấu thiên địa, nghịch thiên. Bởi vì chênh lệch quá lớn, trông Trần Lạc yếu ớt, không phải yếu bệnh trạng, yếu thư sinh mà là nhu nhược, khiến người thấy thương. Ít nhất Hạ Mạt rất muốn lao qua ôm người yếu ớt này vào ngực, che chở hắn suốt đời. Đúng vậy! Chính là loại cảm giác này.
- Trần Lạc, vị cô nương này tên là Hạ Mạt, nàng quen thuộc Trung Ương trận tháp hơn ta nhiều. Ngươi muốn đi Trung Ương trận tháp đúng không? Để nàng đi chung với ngươi đi, sau này có gì không hiểu thì tìm nàng.
Trần Lạc nhìn Ngụy đại tổng quản, không biết Trung Ương học phủ làm vậy là lo cho an toàn của hắn hay muốn giám thị, có lẽ là cả hai.
Trần Lạc lười so đo những chuyện đó, hắn đứng dậy, duỗi lưng.
Hạ Mạt bước tới nói:
- Xin chào, tên của ta là Hạ Mạt, sau này xin chỉ giáo nhiều.
Hạ Mạt luôn tự tin, sáng sủa, tự giới thiệu trước. Hạ Mạt không hiểu sao đối diện Trần Lạc từng nghịch thiên làm tay chân nàng luống cuống, không còn tự tin hay hoạt bát nổi. Hạ Mạt cứ thấy đang giao tiếp với ác ma khoác da thiên sứ.
Trần Lạc gật đầu, giới thiệu tên xem như chào hỏi.
Lúc gần đi, Ngụy tổng quản tự mình dặn dò vài chuyện, nói vì nghĩ cho vết thương của Trần Lạc nên mỗi ngày phải ngâm trong ao nước, nên mỗi ngày hắn phải quay về một chuyến. Ngâm ao nước rất thoải mái, Trần Lạc khá thích thú nên sẽ không từ chối.