Trần Lạc nhớ rõ lúc đại thương thiên thẩm phán tan biến hắn cảm ứng cơ thể mình bị thương rất nặng, dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung cũng không quá. Trần Lạc không lo điều này, vì miễn là thiếu nữ không tan vỡ thì bị thương nặng bao nhiêu sẽ dần lành lặn. Lý do rất đơn giản, Trần Lạc có giới chi linh hải độc nhất vô nhị, có sức sống vô cùng cường đại. Trong linh hải có thể dựng dục vạn vật, ngoài linh hải sinh sôi không dứt.
Về linh hồn thì Trần Lạc càng không lo, đại thương thiên thẩm phán chẳng những không thể lay động được linh hồn của hắn thậm chí về mặt nào đó đã hoàn thành chín chín tám mươi mốt lần hư vọng chi hỏa cuối cùng, trợ giúp Trần Lạc hắn thành tựu hư vọng linh hồn, hoàn thành khế ước hư vọng. Hậu quả là tốt hay xấu thì tạm không bàn, chỉ cần bây giờ linh hồn không bị gì là đủ rồi.
Theo lý thì nếu đã tức tỉnh nên là linh hồn tỉnh, bây giờ là sao? Tại sao Trần Lạc chỉ tỉnh một vệt ký ức?
Bỗng có thanh âm vang lên làm Trần Lạc ngây người.
- Lạc nhi.
Toàn thế giới chỉ một người gọi Trần Lạc là Lạc nhi, chính là sư phụ của hắn, Vân Du Tử.
- Sư phụ?
Trần Lạc cố nén nỗi lòng kích động nhìn bốn phía, quả nhiên thấy một luồng sáng nhạt đằng trước. Ánh sáng như thân hình gầy gò, bóng dáng hơi vặn vẹo, mơ hồ rồi dần rõ ràng lên.
Đây là một nam nhân trung niên, trên người mặc áo xanh, khuôn mặt gầy guộc khắc khổ, đôi mắt sâu thẳm nhìn Trần Lạc toát ra quan tâm, lo lắng.
Thấy nam nhân trung niên này cảm xúc của Trần Lạc cực kỳ kích động, vì nam nhân trung niên không phải ai khác hơn là sư phụ có ơn dưỡng dục hắn, Vân Du Tử.
- Sư phụ, thật sự là sư phụ sao?
Dù Trần Lạc thông minh hơn người, ngộ tính vô song cũng không hiểu nổi tại sao sẽ ở nơi kỳ diệu này gặp lại sư phụ. Nhưng kích động thì kích động, Trần Lạc không bị xúc động làm choáng váng đầu óc. Trần Lạc điều tra rõ ràng phát hiện sư phụ chỉ là một vệt tàn thức.
Trần Lạc chợt nhớ nghĩ đến một điều:
- Thức hải di cảnh, hạt giống tàn thức. Sư phụ, sư phụ để lại tàn thức trong thức hải của đồ nhi?
- Lạc nhi đã trưởng thành...
- Trước kia ngươi si mê trận đạo, tránh xa vu đạo. Cách một năm có thể nói toạc ra thức hải di cảnh, hạt giống tàn thức, chắc một năm nay ngươi trải qua nhiều chuyện?
Tàn thức Vân Du Tử mơ hồ trong bóng tối, gã bình tĩnh đứng, một tay đặt trước nghiêm trang, nghiêm túc.
Trần Lạc nhìn Vân Du Tử cảm giác trở về quá khứ. Trong ấn tượng của Trần Lạc sư phụ luôn là người trong nóng ngoài lạnh, cứng nhắc nghiêm túc, dù quan tâm ngươi đến mấy Vân Du Tử sẽ không lộ ra ngoài.
Gặp lại sư phụ khiến Trần Lạc rất hưng phấn, dù chỉ là một vệt tàn thức hắn vẫn vô cùng vui vẻ. Trần Lạc hận không thể chia sẻ tất cả những gì mình trải qua với sư phụ, nhưng hắn mới mở miệng Vân Du Tử đã lên tiếng:
- Lạc nhi, năm xưa vi sư gieo tàn thức trong thức hải của ngươi nhưng sợ sẽ ảnh hưởng thức hải ngươi nên để lại tàn thức rất mỏng. Nếu ngươi biết thức hải di cảnh tất nhiên cũng biết một khi tàn thức diễn sinh thì thời gian không còn nhiều, vi sư hy vọng ngươi có thể nghiêm túc nghe lời ta nói.
Trần Lạc gật mạnh đầu, hắn sẽ không cãi lời sư phụ, trước kia không, sau này cũng sẽ không.
- Sư phụ có lời gì cứ nói đi, đồ nhi nghe.
- Lạc nhi, qua một kiếp này chắc ngươi cũng cảm giác được mình khác với mọi người?
Trần Lạc gật đầu, nói:
- Trước kia ta chỉ nghi ngờ, khi độ qua thiên nhiên thẩm phán, thành tựu thiên nhiên tử nguyên chi thân, đạt được một giọt mẫu nguyên chi tinh mới bắt đầu khẳng định. Sau đó đột nhiên nổi lên cảm giác quen biết khiến ta lĩnh ngộ lỗ hổng trong thiên nhiên, do đó man thiên quá hải dung nhập hố đen. Điểm cống hiến từ trên trời giáng xuống khiến ta lĩnh ngộ cách nhảy ra thiên nhiên, ta càng chắc chắn có nhiều tồn tại huyền diệu luôn ở trong bóng tối quan sát ta.
- Sư phụ, sự tồn tại của ta tại sao khiến bọn họ chú ý?
- Vi sư cũng không rõ ràng, lúc trước ta nhiều lần bói toán cho ngươi nhưng vô dụng. Cuối cùng ta nhìn ngó thiên cơ mới biết ngươi không nên xuất hiện trong phương thiên địa này, lý do tại sao thì vi sư không biết. Tuy nhiên Lạc nhi, ngươi đã định sẽ đi con đường khác với mọi người, con đường nhày nhấp nhô, tràn ngập bí ẩn, kiếp nạn tầng tầng.
- Điều vi sư có thể làm cho ngươi là cố gắng giúp ngươi hóa giải kiếp nạn, hướng dẫn ngươi đi hướng chính xác nên mới khiến Đồ lão đầu nhi giao cho ngươi di ngôn thủy tinh năm ngươi mười tám tuổi. Ta gieo tàn thức này là vì chuẩn bị cho tai kiếp này. Bất đắc dĩ... Biến số của ngươi quá lớn.
- Sư phụ.
Trần Lạc chợt nhận ra điều gì, hỏi:
- Sư phụ lo đồ nhi hành động quá lỗ mãng?
Vân Du Tử không đáp, chỉ nhìn Trần Lạc.
- Thiên nhiên chi mẫu cố ý tặng ta mẫu nguyên chi tinh, trợ giúp ta độ đại thương thiên thẩm phán. Người bí ẩn khiến ta có cảm giác thân quen, trợ giúp ta man thiên quá hải tránh né thẩm phán. Nữ nhân bí ẩn từ trên trời giáng xuống trợ giúp ta nhảy ra thiên nhiên. Nhìn như bọn họ tốt bụng đều giúp ta, nhưng đồ nhi biết trên thế giới này không có chuyện miễn phí giúp đỡ. Huống chi đồ nhi và bọn họ chưa từng gặp mặt, không có quan hệ gì. Đồ nhi không biết mục đích của họ là gì, đồ nhi chỉ biết nếu bọn họ dám đưa thì đồ nhi dám nhận. Muốn một cái là muốn, muốn tất cả cũng là muốn, cho nên đồ nhi lấy hết.
Trần Lạc tiếp tục bảo:
- Đồ nhi dùng mẫu nguyên chi tinh ngưng tụ linh tượng, dùng ba phân thân dung nhập hố đen, dùng biến dị chi linh nhảy ra thiên nhiên âm dương ngũ hành. Tuy không biết sau này ba người sẽ như thế nào nhưng đồ nhi có tin tưởng sẽ chúa tể chúng nó, sư phụ không cần xa.
- Vi sư luôn tin tưởng ngươi.
- Vậy tại sao sư phụ lo lắng?
- Vi sư lo ngươi càng đi càng xa.
- Đi đâu?
- Một con đường hỗn loạn, tai nạn, chưa biết.
Trần Lạc khó hiểu.
Vân Du Tử không giải thích, tiếp tục bảo:
- Có lẽ đây chính là cái gọi là đã định.
- Đã định?
Trần Lạc ngẩn người, hỏi:
- Từ khi nào sư phụ cũng tin vận mệnh?
- Vận mệnh?
Vân Du Tử lắc đầu, nói:
- Vi sư chỉ tin nhân quả.
- Nhân quả?
Hai chữ này xúc động nỗi lòng Trần Lạc, làm hắn bàng hoàng, mờ mịt.
- Đồ nhi có nhớ vi sư thường hay nói một câu với ngươi không?
- Nhớ!
Trần Lạc không chút suy nghĩ buột miệng nói:
- Sư phụ hay dạy đồ nhi thế giới không có tuyệt đối đúng và sai, trời đất bao la lòng ta lớn nhất. Lòng ta như thế nào thì ta như thế đấy, mọi việc tùy tâm. Trời đại điện lay động, thần ma không thể đỡ.
- Tốt, tốt, tốt!
Vân Du Tử liên tục nói ba chữ tốt, ánh mắt uvi mừng nhìn Trần Lạc.
- Lạc nhi, ngươi bẩm sinh tính tình kiêu ngạo, phóng đãng không kiêng dè, làm việc theo yêu thích, chí tình chí nghĩa, dễ vui nóng giận. Vui thì là phật, giận thì là ma. Chỉ cần không thẹn với lòng, là phật hay ma đều không quan trọng.