Thiên Vu

Chương 392: Ngông cuồng thành tánh, gan cọp uy rồng (2)




Khi thẩm phán chi chung ngừng lại, mẫu nguyên thiên nhiên ngừng tỏa ánh sáng sinh mệnh, dương xoay tròn, ngũ hành chi nguyên quay theo, trong Thất Tinh Tiểu linh giới nổi cuồng phong rít gào, sấm sét ầm ầm, mưa sa gió giật, ban ngày và bóng đêm điên cuồng thoáng hiện.

Trần Lạc ngửa đầu cười to:

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười điên cuồng, cười khùng điên, cười kiêu căng, cười không kiêng nể gì, cũng vô pháp vô thiên.

Tiếng cười ngừng, Trần Lạc sải bước dài, khí thôn sơn hà chỉ vào mẫu nguyên thiên nhiên.

Trần Lạc bá đạo quát to:

- Lão tử đã chờ mất kiên nhẫn, thiên nhiên chi mẫu, hãy giáng thẩm phán của ngươi xuống đi!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Như thể mẫu nguyên thiên nhiên bị ngôn ngữ cuồng vọng của Trần Lạc chọc giận, điên cuồng vận chuyển. Trong phút chốc tự nhiên trong Thất Tinh Tiểu linh giới thác loạn. Trần Lạc nhảy lên, thái cực linh nguyên, ba phân thân, bốn mươi linh luân mênh mông, dung nham biến dị, các loại lực lượng ầm ầm vận chuyển.

Thiên nhiên thẩm phán rốt cuộc bắt đầu!

Khi kim hành chi nguyên quanh mẫu nguyên thiên nhiên phát ra chùm sáng hoàng thì cơ thể, linh hải, linh hồn mười vạn người run rẩy, bởi vì uy thế thiên nhiên thẩm phán quá cường đại, chấn nhiếp tâm linh mọi người.

Khi Trần Lạc chạm vào chùm sáng hoàng, cơ thể hắn biến vặn vẹo, mơ hồ như sương khói lan tràn rồi tụ tập lại.

Vù vù vù vù vù!

Mộc hành chi nguyên phát ra chùm sáng xanh bao bọc Trần Lạc, thủy hành chi nguyên phát ra chùm sáng lam. Hành hỏa chi nguyên, hành thổ chi nguyên phát ra ánh sáng đỏ, vàng bao phủ Trần Lạc. Mẫu nguyên thiên nhiên phát ra chùm sáng một đen một trắng âm dương giao nhau bao bọc Trần Lạc.

Cơ thể Trần Lạc vặn vẹo biến hóa, đôi khi mơ hồ, đôi khi thoáng hiện.

Tiếng cười của Trần Lạc lại vang lên:

- Đây chính là thiên nhiên thẩm phán sao? Ngươi chỉ có thế! Phá cho ta! Phá! Phá!!!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Nơi đây âm dương lại điên đảo, ngũ hành lại thác loạn.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Cột dung nham điên cuồng phun trào, như trời sụp, đất nứt. Chấn mười vạn người lại chạy tứ tán, bọn họ chỉ có thể trốn, không ngừng trốn, bởi vì bây giờ họ phát hiện linh hồn bị hù sợ, đừng nói cộng hưởng, cảm ứng còn không được.

Thất Tinh Tiểu linh giới phát ra tiếng nổ điếc tai như tai họa thiên nhiên giáng xuống, như hai thiên nhiên va chạm nhau, chấn mọi người té xuống đất. Chẳng những linh hồn của bọn họ sợ hãi, khủng bố hơn là âm dương ngũ hành thiên nhiên Thất Tinh Tiểu linh giới bị thác loạn nghiêm trọng làm cơ thể của họ vặn vẹo, ngũ quan, ngũ thức, ngũ tạng sai lệch. Cảnh tượng này như vạn quỷ trong địa ngục gào thét. Các đại nhân vật Trung Ương học phủ cũn kiềm không được thụt lùi, tuy bọn họ có thần thông hộ thể nhưng uy thế thiên nhiên thẩm phán chấn nhiếp không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong tình huống này không ai dám phát ra linh thức điều tra, dù là Hách Thiên Nhai cũng không dám.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Không biết qua bao lâu, âm dương ngừng điên đảo, ngũ hành ngừng thác loạn, cột dung nham ngừng phun trào, tai họa thiên nhiên ngừng xảy ra. Khi Thất Tinh Tiểu linh giới không còn run rẩy mọi người mới dần hồi phục, ngũ quan, ngũ thức, ngũ tạng đều như vậy, cơ thể trở về bình thường. Đám người cố nén đau nhức, từng tấc da nhức nhối sắp oác ra. Từ khi nào thiên nhiên chi nguyên đã biến mất, ngũ hành không còn, trong hư không chỉ còn lại một đoàn sáng bảy sắc.

Không biết bảy sắc là cái gì mà tràn ngập sức sống phát ra ánh sáng bảy sắc chiếu xuống. Thất Tinh Tiểu linh giới thủng lỗ chỗ, hoang tàn vạn vật lại thức tỉnh. Sa mạc sinh đất liền, cây cối trưởng thành khẻo mạnh, hoa cỏ nở rộ, như xuân về đất liền. Tất cả như được ánh sáng bảy sắc ôn dưỡng, trưởng thành.

Ánh sáng bảy sắc này là gì? Tại sao có sức sống mạnh mẽ như mẫu nguyên thiên nhiên? Dường như âm dương ngũ hành Thất Tinh Tiểu linh giới cũng lấy bảy sắc làm nguồn diễn biến diễn hóa diễn sinh.

Trần Lạc đâu?

Bị thẩm phán chết rồi hay thành hạt bụi trong thiên nhiên?

Có lẽ vậy.

Bởi vì là mẫu nguyên thiên nhiên thẩm phán hắn.

Ngay khi mọi người suyđoán, thương tiếc thì trong đoàn sáng bảy sắc giữa hư không xuất hiện một bóng người. Thân hình mảnh khảnh, áo lam sạch sẽ gọn gàng, tóc đen hơi rối, khuôn mặt trắng nhu, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng.

Là hắn!

Là Trần Lạc!

Trần Lạc không chết?

Là Trần Lạc sao?

Không ai biết, không ai rõ ràng.

Hình dạng là Trần Lạc nhưng thân thể đã là bảy sắc. Da thịt, tóc đen chảy ánh sáng bảy sắc trong suốt. Không! Đây không phải ánh sáng mà càng như bẩm sinh Trần Lạc đã chứa bảy sắc. Trần Lạc đến từ hư không, hư vô mờ mịt, nhìn thấy nhưng không cảm ứng được, cho người cảm giác thần thánh, lòng sợ hãi. Như thể Trần Lạc nhúc nhích là thế giới này sẽ tan biến ngay.

- Thất thải nguyên thân, hắn... Hắn độ qua thiên nhiên thẩm phán, thành tựu thất thải nguyên thân, trở thành thiên nhiên tử nguyên thật sự!

Trần Lạc thành công?

Bình yên vô sự thông qua thiên nhiên chi mẫu thẩm phán?

Trời!

Một vu sư trung cấp nho nhỏ với thân xác thịt bình yên vô sự độ qua thẩm phán đến từ mẫu nguyên thiên nhiên, thành tựu thất thải chi thân, trở thành thiên nhiên tử nguyên thật sự. Chuyện nghịch thiên này trước kia mọi người không dám suy nghĩ, dù kể chuyện cổ tích cũng rất khoa trương. Nhưng bây giờ Trần Lạc thật sự làm được, đúng là... Khiến người khó tin, không dám chấp nhận.

Trần Lạc bước chậm trong không trung, ánh sáng bảy sắc quanh quẩn trên người hắn. Trần Lạc động, âm dương, ngũ hành nơi đây động, thiên nhiên cũng động. Mọi người đều cảm nhận được điều đó.

Trần Lạc bây giờ xứng là người số một trước sau chưa từng có ai, vì trước đó không một người giống như hắn thông qua thiên nhiên chi mẫu thẩm phán trở thành thiên nhiên tử nguyên thật sự, trở thành chúa tể phương thiên nhiên này.

Kính sợ, sợ hãi, phức tạp.

Đây là cảm nhận trong lòng mọi người vào lúc này. Bọn họ nhắm mắt lại có thể cảm nhận rõ ràng Trần Lạc đã là chúa tể thiên nhiên, như vị thần. Không nói quá lên là nếu Trần Lạc muốn bóp chết bọn họ dễ như con kiến, không ai nghi ngờ điều này. Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Ngạo Phong, Tần Phấn đều công nhận.

Giờ phút này, Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Ngạo Phong, Tần Phấn đều biết cả đời mình không phải đối thủ của Trần Lạc, tư cách làm địch thủ cũng không có. Vì khi Trần Lạc thành công thông qua thiên nhiên chi mẫu thẩm phán thì bọn họ nhận ra từ nay đã không là người chung thế giới với hắn.

Trừ kính sợ, trừ sợ hãi ra còn có hâm mộ, ghen tỵ. Không chỉ một số thiên tài Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Ngạo Phong, Tần Phấn mà các đại nhân vật Trung Ương học phủ cũng tỏ rõ ghen ghét, hâm mộ.

- Hành động hôm nay của Trần Lạc sẽ đặt một nét bút nặng trong sách sử, tên của hắn lưu truyền muôn đời, trở thành kim cổ truyền kỳ.

- Đúng vậy! Trung Ương học phủ chúng ta có thể ra một Trần Lạc như vậy không biết nên nói cái gì, già rồi, thật sự già, không phục cũng không được.

- Tiểu tử mặt trắng này đã là thiên nhiên tử nguyên, chúa tể tự nhiên một phương, không nói vô địch thiên hạ nhưng cũng gần như vậy. Nhìn chung Huyền Hoàng thế giới hiếm có ai làm gì được hắn.