Thiên Vu

Chương 388: Nếu ta cuồng thì tất nhiên là ngông hơn trời




Ngụy đại tổng quản lại hít sâu, rít gào:

- Hắn dùng xác thịt dung nhập thiên nhiên, lấy hai linh nguyên thái âm, tháic dương ngưng diễn thái cực, lấy thái cực dương động thiên nhiên ngũ hành, nguyên! Đây là tiên nhiên chi nguyên! Hắn luyện mình thành thiên nhiên tử nguyên!

Thiên nhiên tử nguyên?

Các đại nhân vật có mặt đều biết thiên nhiên có một mẫu nguyên, có nhiều tử nguyên đếm không xuể. Những tử nguyên cai quản các pháp tắc trong thiên nhiên. Nhưng những tử nguyên này luôn hư vô mờ mịt, chỉ mẫu nguyên mới sinh ra được, đã bao giờ nghe nói có nhân loại luyện mình thành thiên nhiên tử nguyên? Có thể không? Chưa từng nghe nói.

- Lão Ngụy đang nói bậy đúng không?

- Bây giờ các ngươi dùng linh thức có thể điều tra được hắn tồn tại sao?

Các đại nhân vật lập tức phát ra linh thức điều tra sau đó chết đứng. Bởi vì các đại nhân vật rõ ràng thấy Trần Lạc trong đấu trường thí luyện nhưng linh thức không điều tra được, như thể hắn chưa từng ở đó.

Các đại nhân vật hút ngụm khí lạnh, tư duy hỗn loạn, đầu óc trống rỗng.

- Trời, hắn đang nghịch thiên mà đi! Thiên nhiên sẽ không chấp nhận hắn, thiên địa sẽ không chứa hắn!

Hơn mười vạn người có mặt tuy hơn một nửa không biết chuyện gì xảy ra nhưng bọn họ phát hiện một chuyện kỳ lạ. Đó là dùng linh thức không cảm ứng được sự tồn tại của Trần Lạc, dù mắt thịt nhìn cũng thấy không chân thật, mờ ảo như ảnh ngược trong nước.

Thanh niên áo lam chậm rãi đứng dậy, da thịt đỏ rực nóng bỏng bốc khói trắng, âm dương giao hợp, thái cực nhi diễn quanh thân hắn. Thanh niên áo lam ngẩng đầu nhìn chăm chú vào bát phương đại trận.

Vù vù vù vù vù!

Thanh niên áo lam bay vọt lên, giơ hai tay vỗ vào đỉnh bát phương đại trận.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai như nguyên Thất Tinh Tiểu linh giới run rẩy.

Vang một chuỗi tiếng răng rắc đì đùng, mọi người cùng đứng dậy gào thét, bởi vì bọn họ nhìn thấy... Nhìn thấy bát phương đại trận nứt một khe hở, vết nứt rõ ràng như thủy tinh.

Ầm!

Lại một chưởng.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

bát phương đại trận xuất hiện các khe nứt.

Vù vù vù vù vù!

Ba phân thân bay ra, bốn mươi linh luân mênh mông dung nhập vào bát phương đại trận. Bốn Trần Lạc cùng ra sức.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bát phương đại trận bị chấn nứt nẻ khắp chỗ.

Thanh niên áo lam đứng yên trong không trung, hai tay chống đỉnh bát phương đại trận, người run lên.

Thanh niên áo lam uy vũ hét to:

- Phá cho ta!

Bát phương đại trận đã nát trong khoảnh khắc tán loan, Trần Lạc như giao long thoát khốn bay thẳng lên trời.

Giờ phút này, toàn trường không ai tin vào mắt mình. Bát phương đại trận được gọi là một trong mười thiên hạ đại phòng ngự trận bị... Bị Trần Lạc cưỡng ép công phá, đánh tan tác.

Trời!

Trần Lạc còn là con người không?

Trong không trung, Trần Lạc như đứng trên mây, cơ thể nóng bỏng đỏ rực bốc khói. Trần Lạc đứng như ảnh ngược trong nước, hư vô mờ mịt, tóc đen bay rối lôi kéo thiên nhiên, âm dương ngũ hành diễn biến diễn hóa theo tóc dài của hắn. Thất Tinh Tiểu linh giới sấm chớp đì đùng, đôi khi mưa rào, có khi tuyết lất phất, có khi mây đen dày đặc, có khi trời trong xanh. Thiên nhiên nơi đây lấy thanh niên áo lam làm gốc, một ánh mắt của hắn, một biểu tình đều có thể lôi kéo thiên nhiên. Hắn cười, thiên hạ cười. Hắn giận, thiên hạ giận. Trần Lạc nhìn chăm chú vào lầu các trong không trung, há mồm, thanh âm trầm thấp như vọng từ bốn phương tám hướng, trên bầu trời, dưới lòng đất, mỗi góc thiên nhiên.

- Lúc thí luyện thiên phú các ngươi giở trò trong bóng tối, sử dụng pháp tắc thất tinh nhốt ta trong phong ấn.

- Lúc thí luyện chiến đấu các ngươi giở trò trong bóng tối, sử dụng pháp tắc thất tinh áp chế ta.

- Lúc thí luyện mạo hiểm các ngươi ba phen bốn lượt giở trò ngăn cản ta mở phong ấn cột thủy tinh.

- Ta nói rồi, ta nhịn các ngươi một phần, hai phần nhưng tuyệt đối sẽ không nhịn ba phần. Các ngươi thích xem kịch vui đúng không? Ngày hôm nay lão tử cùng các ngươi diễn vở kịch lớn!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Thất Tinh Tiểu linh giới nổi sấm sét tia chớp, các sấm kêu ầm ầm chấn trời. Mọi người hoảng sợ nhìn Trần Lạc, cẩn thận nghiền ngẫm mỗi câu hắn nói. Trần Lạc có ý gì? Hắn đang khiêu khích các đại nhân vật Trung Ương học phủ sao? Không! Trần Lạc đâu chriu khiêu khích, là ngang nhiên chống lại các đại nhân vật Trung Ương học phủ! Quá cuồng vọng, không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên!

- Cuồng đồ, đừng càn rỡ!

Vù vù vù vù vù!

Đám cao tầng Trung Ương học phủ vọt tới, khoảng một trăm người. Bọn họ mới lao đến thì Trần Lạc bỗng nhiên biến mất tại chỗ, giây lát sau đã xuất hiện bên trên lầu các bay. Nhiều cao tầng Trung Ương học phủ cùng nhau hành động nhưng không ngăn được thanh niên áo lam, điều này làm bọn họ vô cùng mất mặt, quê quá hóa giận.

Vù vù vù vù vù!

Đám cao tầng Trung Ương học phủ rượt theo Trần Lạc, đang định đánh nhau chợt nghe tiếng quát chói tai.

- Dừng tay!

hai, ba mươi các đại nhân vật trong lầu các rốt cuộc lộ mặt.

Ngụy đại tổng quản hét to:

- Trần Lạc, bây giờ ngươi trong trạng thái điên, thần trí không rõ, hành động toàn bằng yêu thích. Ta khuyên ngươi bình tĩnh một chút, tránh cho tẩu hỏa nhập ma hoàn toàn mất lý trí.

- Bình tĩnh?

Trần Lạc ngửa đầu cười to, ánh sáng chói lòa giữa hư không, cây cối trong Thất Tinh Tiểu linh giới nhanh chóng lớn lên, hoa rụng rồi lại nở, trời trong xanh. Khi Trần Lạc ngừng cười, Thất Tinh Tiểu linh giới chìm trong mây đen dày dặc, sấm chớp gió giật, cuồng phong rít gào.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh này, các đại nhân vật Trung Ương học phủ biểu tình mất tự nhiên.

- Từ lúc đầu lão tử đã không muốn đánh nhau, là các ngươi tìm đủ mọi cách buộc lão tử ra tay. Bây giờ lão tử làm các ngươi lại kêu ta bình tĩnh? Xin lỗi, lão tử không thể bình tĩnh, cũng không muốn!

- Hay cho tên mặt trắng nhà ngươi!

Ngụy đại tổng quản dù gì là tổng quản cai quản tất cả sự vật trong Trung Ương học phủ, lão biết bây giờ Trần Lạc không có lý trí nhưng tiểu tử mặt trắng họ Trần cứ há mồm ngậm miệng là lão tử, đại tổng quản như lão để mặt vào đâu?

Ngụy đại tổng quản tức giận khóe môi co giật, quát:

- Ngươi nói chuyện với lão phu mà cứ há mồm ngậm miệng là lão tử, ta thấy ngươi đã ăn gan hùm mật gấu!

- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi quá nâng cao mình, lão tử tìm ngươi tính sổ không cần ăn cái gì gan hùm mật gấu. Gia có một trái tim nghịch thiên, thậm chí không để ông trời vào mắt, ngươi được bao lăm?

Nhìn khắp Trung Ương học phủ thử hỏi có đệ tử nào dám nói mấy lời đó trước mặt Ngụy đại tổng quản? Đừng nói là Trung Ương học phủ, dù khắp Huyền Hoàng thế giới cũng không bao nhiêu người. Trần Lạc cuồng không biên giới.

- Cuồng đồ, ngươi chọc lão phu tức chết!

Ngụy đại tổng quản tứ giận mặt xanh như tàu lá chuối, người run bần bật. Không phải khả năng bình tĩnh của Ngụy đại tổng quản kém, năng lực chịu đựng thấp, lão càng không hẹp hòi, nhưng tiểu tử mặt trắng họ Trần quá càn rỡ.