Thiên Vu

Chương 371: Đại nhân vật tức giận




Phía đối diện, Trần Lạc không nhúc nhích, vẫn dựa vào phong ấn cột thủy tinh, năm ngón tay gõ nhịp. Không thấy Trần Lạc có hành động gì, ánh sáng nhấp nháy quanh thân, mặt trời hiện ra, vầng mặt trời như mọc từ phương đông.

Khi một đao của Lệ Vô Danh sắp chém vào trán Trần Lạc thì xung quanh bỗng biến đổi. Mọi người chưa hiểu chuyện gì, lưỡi đao của Trần Lạc khựng lại cách trán Trần Lạc một tấc không thể chém tới, vì có hai ngón tay nhẹ nhàng kép lưỡi đao dày nặng.

Là ngón tay của Trần Lạc, như linh tê nhất chỉ. Không ai biết Trần Lạc ra tay từ khi nào, chỉ biết Trần Lạc sử dụng pháp chi nguyên lực. Nhưng không một người biết Trần Lạc diễn biến ra cái gì, bởi vì tốc độ quá nhanh, mau đến nỗi linh thức không thể bắt giữ.

Lệ Vô Danh lắc người rút đao, thụt lùi sau đó tiếp tục chém.

Một đao, hai đao, ba đao. Lệ Vô Danh một hơi vung ba trăm sáu mươi đao, mỗi đao đều chứa lực lượng ức vạn quân. Đáng sợ, quá đáng sợ. Nhưng khiến người sợ hơn là Trần Lạc. Bởi vì Trần Lạc tùy ý đứng, chỉ dùng hai ngón tay dễ dàng đỡ ba trăm sáu mươi đao, của Lệ Vô Danh.

Lệ Vô Danh không tin tà, vung đao thứ ba trăm sáu mươi bảy, kết quả vẫn như vậy. Hai ngón tay bình thường của Trần Lạc nhẹ nhàng kẹp lưỡi đao.

- Không được là không được, cho ngươi một vạn cơ hội cũng không được, quay về tu luyện vài năm rồi lại đến đánh với ta.

Trần Lạc nhìn Lệ Vô Danh tức giận mặt trắng bệnh, hờ hững phun một chữ:

- Cút!

Vù vù vù vù vù!

Tự nhiên xung quanh lại thay đổi, diễn vạn pháp, tiếng sấm, tiếng gió, tiếng rít, tiếng rồng ngâm, tiếng cọp rống, các thanh âm đến từ thiên nhiên lúc này diễn biến ra hết. Chấn Lệ Vô Danh khẽ rên thụt lùi ba bước mới đứng vững.

Lệ Vô Danh quát to:

- Ngươi có tự nhiên vạn pháp, ta có thiên nhiên thổ nguyên, ta không tin không làm gì được ngươi!

Ánh sáng lóe ên, hậu thổ ấn ký trên người Lệ Vô Danh như đóa hoa nở rộ, gió nổi lên. Trong tiếng kinh thán của mười vạn khán giả, cơ thể Lệ Vô Danh thành các hạt cát, thật sự là gió cát, tựa như trong sa mạc bỗng nổi cuồng phong cuốn cát thổi hướng Trần Lạc.

- Đây chính là lực lượng thật sự của hậu thổ ấn ký sao? Đáng sợ quá!

Ấn ký là thiên nhiên, sinh thành từ trời, từ tự nhiên, thuộc một loại nguyên trong thiên nhiên. Giờ phút này, Lệ Vô Danh biến thành cát hạt cát, mỗi hạt cát ẩn chứa đao ảnh của gã, rất khủn bố.

Trần Lạc vẫn đứng tùy ý, Đại Nhật linh nguyên như mặt trời mọc từ phương đông, người hắn phát ra ánh sáng rực rỡ. Trần Lạc chỉ phòng ngự, lúc nhanh lúc chậm vung tay như sáng thế chủ, thiên nhiên điên cuồng diễn biến vạn pháp trong tay Trần Lạc.

Đại thiên nhiên hậu thổ quyết đấu thiên nhiên vạn pháp.

Đẳng cấp điên phong đối quyết thế này hấp dẫn tuyệt vời, làm người xem nức nở. Các đại nhân vật Trung Ương học phủ trong lầu các lơ lửng cũng gật gù khen.

- Huyết mạch có chân thân, ấn ký có hóa thân. Hậu thổ ấn ký của phụ đạo viên8 thật ghê gớm, hóa thân thành cát như thiên nhiên mà thành, chúa tể hậu thổ chi nguyên phương này, rất giỏi. Nhưng Trần Lạc lợi hại hơn, tiểu tử này với một Đại Nhật linh nguyên vung tự nhiên vạn pháp, đẹp tuyệt vời, như mây khói thoảng qua, lược tận trần thế phù hoa trong thiên nhiên.

- Đúng vậy! Trần Lạc vận dụng tự nhiên vạn pháp đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, tuổi còn nhỏ có thành tựu thế này khiến lão phu rất khâm phục.

- Tiểu tử này không chỉ có ngộ tính tốt, thủ đoạn cũng rất cao minh. Sau khi trở thành lôi chủ nói mấy câu vạch ra đạo lý lớn thí luyện. Đầu tiên khiến những người khác sinh ra do dự, sau đó dùng lời khoe khoang khoác loác trừ đi địch ý của người khác với mình. Thái độ cuồng ngạo khiêu khích Lệ Vô Danh, buộc hắn quyết đấu với mình. Vậy là hoàn mỹ tránh cho bị mọi người vây công, cũng có thể giành được nhiều thời gian hơn.

- Đúng vậy! Phải công nhận đầu óc tiểu tử này thông minh, hắn không nhanh không chậm kéo Lệ Vô Danh đánh, đơn độc đấu. Dù sao Đại Nhật linh nguyên của tiểu tử này rất hùng hồn, cách đánh thế này kéo đến ngày mai làm Lệ Vô Danh kiệt sức, còn hắn thì vẫn không thiếu linh lực, lại giành nhiều thời gian cho mình. Có thể nói một mũi tên trúng hai chim.

- Nhưng mới rồi tiểu tử đó thổi phồng ghê thật. Hai Đại Nhật linh nguyên, một Thái Âm linh nguyên, một Đại Nhật linh nguyên, lại còn ba phân thân hoàn mỹ hơn cả thần thông. Nhớ đến là buồn cười.

- Tiểu tử chết tiệt này chỉ thổi phồng, âm mưu quỷ kế chứ có khoa trương như các ngươi nói sao?

Ngụy đại tổng quản rất khinh thường. Trong thí luyện thiên phú Trần Lạc giữa đường rút lui báo hại Ngụy đại tổng quản thua mười bình Cửu Thiên Ngọc Lộ quý giá, vừa rồi còn dùng thuật đại thần thông phân thân trào phúng lão, khinh thường lão giở trò sau lưng. Nghĩ đến là Ngụy đại tổng quản giận điên lên.

Ngụy đại tổng quản hùng hổ nói:

- Hai linh nguyên? Ba phân thân? Chó chết! Thấy tiểu tử mặt trắng họ Trần là lão phu muốn đánh hắn!

Mấy đại nhân vật khác biết nguyên nhân Ngụy đại tổng quản tức giận.

Tào Trưởng Lão điện nghị sự trêu chọc:

- Lão Ngụy, ngươi đừng nói vậy, lỡ tiểu tử Trần Lạc không thổi phồng thì sao? Không chừng người ta có hai linh nguyên, ba phân thân thật, ha ha ha ha ha ha!

- Lão Tào, ngươi đang cười lão phu đúng không?

Ngụy đại tổng quản trừng Tào trưởng lão, khiêu khích nói:

- Ngươi dám cá cược với lão phu không?

- Cược cái gì?

- Cược tiểu tử mặt trắng họ Trần, nếu hắn có hai linh nguyên thì lão phu quỳ xuống tôn kính gọi hắn một tiếng Lạc gia, nếu hắn có ba phân thân thì lão phu tự ăn phân mình, dám cược không?

- Mụ nội nó!

Tào trưởng lão cười mắng:

- Lão Ngụy muốn gỡ vốn đến điên rồi sao? Dùng thứ này cá với ta? Ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi sao?

Các đại nhân vật cười to, sau đó mọi người bàn bạc.

- Các ngươi nói xem tiểu tử mặt trắng này đang làm gì? Ngón tay hắn luôn gõ cột thủy tinh, từ lúc lên lôi đài đã gõ, giờ đánh với Lệ Vô Danh cũng vậy. Tiểu tử này không làm như vậy vì phô trương, chắc chắn hắn cố ý. Nhưng ngón tay hắn không chứa cái gì!

Các đại nhân vật khác sớm chú ý ngón tay Trần Lạc, khẳng định tay hắn không ẩn chứa cái gì. Không có linh lực, không có tinh thần lực, không có gì hết. Nhưng Trần Lạc luôn nhịp tay là vì cái gì? Không ai biết, bao gồm Ngụy đại tổng quản.

- Tiểu tử này rất ranh mãnh, không biết lại chơi trò gì.

Tào trưởng lão càng nghĩ càng khó hiểu, nghi ngờ nói:

- Chẳng lẽ tiểu tử mặt trắng này chơi trò dương đông kích tây? Cố ý làm như vậy hấp dẫn chúng ta chú ý, lén giở thủ đoạn?

Ngụy đại tổng quản khinh thường nói:

- Không thể nào, linh thức của ta luôn tập trung vào hắn, đừng nói là thủ đoạn, hắn xì mũi một cái cũng không gạt được lão phu.

- Vậy lão Ngụy nói xem tiểu tử đó đang làm gì?

Ngụy đại tổng quản lắc đầu, đang định nói chuyện bỗng trong đầu vang lên thanh âm.

- Có việc lạ!