Ai đều biết Đại Nhật linh nguyên được gọi là linh nguyên bá đạo, hùng hồn, cường đại nhất. Nhưng không ai ngờ Đại Nhật linh nguyên bá đạo đến nỗi chiếu Thất Tinh Tiểu linh giới sáng trưng, hùng hồn như sông lớn chảy bất tận, chấn bát phương thiên hạ trận run rẩy. Toàn trường kinh hoàng, xôn xao.
Tịch Nhược Trần nhìn chằm chằm, lầm bầm:
- Dù là Đại Nhật linh nguyên cũng không thể hùng hồn như vậy, sao hắn làm được?
Gia Cát Thiên Biên giật mình nhỏ giọng nói:
- Người này thật kỳ diệu.
Ngạo Phong lầu bầu:
- Linh nguyên này quá khoa trương, sao hung hãn đến thế?
Vương tử điện hạ hít sâu, nói:
- Đại Nhật linh nguyên của Lạc gia trên trời xuống đất chỉ duy nhất một, vạn năm kim cổ cả chục thời đại, linh nguyên này xứng là linh nguyên cường đại nhất.
Tần Phấn lẩm bẩm:
- Là duy nhất.
Lạc Anh ngơ ngác nhìn, khuôn mặt quyến rũ tràn ngập giật mình:
- Trời ơi!
Lạc Anh rên rỉ:
- Linh nguyên của Trần phú ông sao có thể biến thái như vậy? Trời trời, khoa trương quá đi. Đánh? Làm sao đánh với hắn? Linh nguyên vật khổng lồ như vậy có thể hù chết người.
Tiết Thường Uyển há hốc mồm, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, bởi vì tư duy của nàng đã hỗn loạn.
Đừng nói bọn họ, các đại nhân vật Trung Ương học phủ trong lầu các bay trên không trung bị giật mình không nói nên lời.
- Má ơi, Đại Nhật linh nguyên này lớn quá đi.
Ngụy đại tổng quản trợn to mắt, biểu tình phức tạp, khóe môi co giật.
- Cái này hoàn toàn không bình thường! Dù là Đại Nhật linh nguyên tu luyện mấy chục năm, thậm chí một trăm năm cũng không thể khoa trương như vậy. Đây còn là linh nguyên sao? Rõ ràng là mặt trời!
Hình ảnh này quá đồ sộ, rất điên cuồng, như kỳ tích khiến người khó tin.
Thanh niên áo lam đứng đó tựa thần mặt trời, người tỏa sáng rực rỡ, thân hình gầy gò được tôn lên vô cùng uy vũ. Thanh niên áo lam cực kỳ bá đạo, hắn đứng trong mặt trời khổng lồ như người khổng lồ đầu đội trời, chân đạp đất. Thanh niên áo lam giơ tay chỉ hướng lầu các giữa hư không.
- Khuyên các vị đừng quá đà, làm người đều có tức giận. Ta nhịn các ngươi một lần trong thí luyện thiên phú, hôm nay ta lại nhịn một lần.
Không ai biết Trần Lạc có ý gì, không hiểu hắn đang nói với ai, vì mọi người còn chìm trong uy lực mặt trời bá đạo kia. Các đại nhân vật trong lầu các bị thanh niên áo lam chỉ mặt nóng ran.
Ngụy đại tổng quản tức giận trợn mắt, râu tóc dựng đứng, tức giận quát:
- Hay cho tiểu tử mặt trắng họ Trần ngươi, lông chưa mọc đủ đã dám khiêu khích các lão tử? Phản rồi! Hôm nay nếu không cho ngươi bài học thì ngươi cho rằng mình là đại gia!
- Lão Ngụy, đánh nhau đã kết thúc, tiểu tử này đã nói mấy câu đó, nói làm khó dễ hắn nữa sẽ bị người nghi ngờ.
Mấy các đại nhân vật vội ngăn cản Ngụy đại tổng quản.
Trong đấu trường thí luyện, Đại Nhật linh nguyên to ngàn thước chợt thu nhỏ lại, biến mất, tất cả hồi phục như cũ. Mọi người nhìn bóng lưng Trần Lạc rời đi, nỗi lòng rất phức tạp. Không ai ngờ thanh niên áo lam thân hình mảnh mai, cho người cảm giác yếu đuối lại có linh nguyên xứng là Đại Nhật linh nguyên lớn nhất lịch sử.
Thật lâu về sau trong đầu mọi người vẫn ám ảnh Đại Nhật linh nguyên bá đạo, cường đại vô cùng. Mấy trận so tài tiếp theo khiến người ta thấy tẻ nhạt, dù ra sân toàn là thức tỉnh giả, hai bên đánh nhau rất kịch liệt nhưng không làm người ta phấn chấn. Vì Trần Lạc với Đại Nhật linh nguyên to ngàn thước đem đến rung động quá lớn.
Hồng lâu, gian phòng riêng.
Ngạo Phong, Tần Phấn như bị kích thích liên tục uống mấy ly. Vương tử điện hạ cứ thở dài bất đắc dĩ. Ngạo Phong nhìn Trần Lạc như ngó quái vật.
Trần Lạc nâng ly uống cnạ, cười hỏi:
- Sao? Hai ngươi không phục?
Tần Phấn khẽ thở dài:
- Có gì khác nhau sao?
Vương tử điện hạ lắc đầu tự rót rượu, nói:
- Phục là phục, không phục cũng phải phục, không có gì khác.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Phấn bị Trần Lạc kkích thích nhưng lần sau mãnh liệt hơn lần trước. Đúng vậy, đối diện Đại Nhật linh nguyên khủng bố đến mức tận cùng, có thể so với kỳ tích thì phục hay không có gì khác nhau? Không phục thì làm sao? So linh nguyên với Trần Lạc sao? Còn không bằng so thần cách với các thần hiện thực hơn.
- Hôm nay bỗng nhiên ngộ ra một đạo lý.
Ngạo Phong nhìn chằm chằm cái ly, nói:
- Từ nhỏ đến lớn ta là quái vật, biến thái, kỳ tích trong mắt bạn cùng lứa. Hôm nay ta mới biết mình là người rất bình thường.
- Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc cười như điên, uống mấy ly.
Ba người ở chung đều có bí mật riêng nhưng không ai tìm hiểu ai, đây là sự ăn ý.
- Lạc gia, mạo muội hỏi một câu, lần này ngươi quyết tâm tranh giành lệnh bài tự do thí luyện thứ ba sao?
Trần Lạc gật đầu, nói:
- Học phủ xoay ta vòng vòng như vậy nhưng ta không rút lui, các ngươi nghĩ là vì lý do gì?
- Khối lệnh bài đó không dễ cướp. Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu cực mạnh, khi đó sẽ có trận ác chiến.
- Bọn họ rất mạnh sao?
Ngạo Phong không ngờ Tần Phấn sẽ nói mấy lời đó.
- Mạnh.
Vương tử điện hạ nghiêm túc nói:
- Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia là kỳ tài do đại trưởng lão trong Trưởng Lão điện dùng thuật đại thần thông tốn nhiều công sức đào tạo ra. Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu là kỳ tài trưởng lão đào tọa vì áp chế Gia Cát Thiên Biên. Trên người bọn họ có lực lượng thủ hộ cực kỳ cường đại.
Vương tử điện hạ dùng giọng điệu đó nói ra mấy lời này chứng minh bốn người Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu thật sự mạnh.
Trần Lạc sờ cằm hỏi:
- Hai ngươi tham gia không?
Ngạo Phong nói:
- Ta tham gia.
Tần Phấn lên tiếng:
- Ta cũng vậy.
- Ô, nói vậy ba chúng ta có lẽ sẽ đụng độ.
Mục tiêu của Trần Lạc là lệnh bài tự do, hắn không hứng thú với mấy thứ khác. Tuy Ngạo Phong, Tần Phấn không nói rõ nhưng có vẻ cũng hướng về lệnh bài tự do.hai tên này khoác áo bí ẩn, có lẽ sức chiến đấu siêu cường đại. Ba người ước hẹn đến lúc đụng độ sẽ hết sức.
Hai mươi lăm cường thí luyện chiến đấu bắt đầu. Lúc thí luyện thiên phú tám đội trừ Quý Trường Diệu ra đều thăng cấp. Khiến người thấy bất ngờ là lúc thăng hai mươi lăm, Trần Lạc được mọi người chú ý, mong chờ khi quyết đấu với Tiết Thường Uyển thì không đánh cái nào đã nhận thua, làm người ta tiếc nuố, thương tiếc, thổn thức.
Đây chính là cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao?
Rốt cuộc là Lạc gia cố ý nhận thua hay tự biết không đấu lại? Hoặc như tin đồn, Đại gia có quan hệ mập mờ với Tiết nữ thần?
Nhiều người mong chờ Lạc gia đại hiển thần uy dạy đám người vênh váo kia, giờ thì tốt rồi, gặp nữ thần liền nhận thua. Mọi người vừa bất đắc dĩ vừa tức giận. Có nhiều người mong chờ Trần Lạc đối chiến Tịch Nhược Trần, vì tất cả đều biết lúc cuộc thi đấu nhập học là hắn đánh rơi hai thiên kiêu Mạc Khinh Sầu, Tịch Nhược Trần. Cách biệt nửa năm, hai thiên kiêu nổi bật trở về, Mạc Khinh Sầu, Tịch Nhược Trần và Trần Lạc quyết đấu sẽ rất đặc sắc. Bất đắc dĩ Trần Lạc nhận thua, sự mong chờ của mọi người vỡ tan như bong bóng.