Sau khi Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong vào Hồng lâu tính tiền thì đám đông đứng xem trước kia cũng tan. Tuy nhiên hình ảnh chuyện vừa rồi khắc sâu trong đầu mọi người không thể xóa nhòe, làm người ta nghi ngờ, kinh ngạc, tán thán. Đặc biệt là đám thức tỉnh giả Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia, Lệ Vô Danh, chính mắt thấy thủ đoạn quỷ thần của Trần Lạc làm nỗi lòng bọn họ rất phức tạp, có ghen tỵ. Vốn cả đám định đến Hồng lâu chúc mừng nhưng qua chuyện này không còn hứng thú nữa.
Trung Ương học phủ nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ. Chuyện trước cửa Hồng lâu trong thời gian ngắn truyền khắp nơi. Cái tên Ngạo Phong, biến dị chí tôn, Thiên NHất linh nguyên, pháp chi nguyên lực, uy lực tiếng rống chấn tất cả vu sư cao cấp tê liệt. Cái tên Tần Phấn vô thượng Thủy Vân linh nguyên, pháp chi nguyên lực, uy lực tiếng hét chấn linh hồn vu sư cao cấp xuất khiếu. Cái danh Trần Lạc Đại Nhật linh nguyên, pháp chi nguyên lực, uy lực tiếng hét chấn người chết đi sống lại.
Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong qua chuyện này nổi tiếng như cồn. Đặc biệt là Trần Lạc với thủ đoạn quỷ thần, biến mục nát thành thần kỳ, cái danh Lạc gia từ nay nổi tiếng.
Rượu là thứ lúc uống thì sung sướng nhưng uống xong rất khó chịu.
Trần Lạc mơ hồ mở mát ra, cảm giác đầu nặng nề, toàn thân đau đớn. Trần Lạc ngồi dậy, phát hiện đang nằm trên chiếc giường xa lạ. Trần Lạc nhìn quanh quất, đây không phải phòng của hắn, trang trí thanh nhã, nhìn là biết phòng của nữ nhân.
A? Sao ta ở đây?
Trần Lạc nhớ lại, ký ức ngừng ở đoạn tính tiền, sau đó xảy ra chuyện gì thì hắn không nhớ.
- Cha nó, uống rượu đến mất ký ức, men say lớn thật.
Trần Lạc lắc đầu, thầm nhủ sau này bớt uống rượu là hơn. Trần Lạc định ngồi dậy chợt phát hiện mình chỉ mặc cái quần cộc. Y phục đâu?
Trần Lạc đang thắc mắc thì cửa phòng mở ra, một nữ nhân áo trắng bước đến, là Tiết Thường Uyển. Tay Tiết Thường Uyển cầm y phục màu lam, nàng không ngờ Trần Lạc đột nhiên tỉnh lại. Tiết Thường Uyển thấy Trần Lạc lõa thân trên, mặt đỏ gay.
Tiết Thường Uyển nói:
- Ngươi đã tỉnh, này, y phục của ngươi.
- Nàng đưa cho ta đi.
Trần Lạc nhìn Tiết Thường Uyển một tay giơ y phục, hắn câm nín.
Tiết Thường Uyển ậm ừ, vung tay ném y phục đi, không nói không rằng đóng cửa rời khỏi phòng.
Trần Lạc nhận lấy y phục, mùi thơm thoang thoảng quanh mũi, có vẻ đồ đã được giặt. Trần Lạc mặc đồ vào, bước ra ngoài sân. Phong cảnh trang trí huyễn tượng trận pháp trời đất ăng tuyết, dường như chỗ này là Hoa Khai Bất Bại trang viên nơi ở của Lạc Anh. Trần Lạc bước tới, thấy Tiết Thường Uyển đang pha trà.
- Sao ta ở đây?
- Ngươi không nhớ?
Không biết Tiết Thường Uyển học pha trà từ ai, có vẻ rất quen tay.
- Không nghĩ ra được.
- Uống nhiều rượu thêm sẽ nghĩ ra.
Tiết Thường Uyển liếc xéo Trần Lạc, đưa một ly trà cho hắn. Trần Lạc nhận lấy, uống một hớp, tuy hắn không giỏi trà đạo nhưng hương vị khá ngon.
Trần Lạc uống hết nguyên ly, hỏi:
- Rốt cuộc sao ta đến đây?
- Bị ta và Anh Tử nâng về.
- Không thể nào? Tuy ta say nhưng không đến nỗi say không biết trời trăng.
Trần Lạc cảm thấy sự việc kỳ lạ.
- Ngày hôm qua ba ngươi đi vào tính tiền sau đó không trở ra, nghe Lạc Anh bảo các ngươi lại uống rượu với Hồng chưởng quầy. Không biết các ngươi uống bao nhiêu, sau đó Hồng chưởng quầy nói với chúng ta là ba ngươi uống say, vì vậy ta và Lạc Anh nâng ngươi về.
- Ba chúng ta uống rượu với Hồng chưởng quầy? Uống say bất tỉnh bị hai nàng nâng về? Vậy Tần Phấn, Ngạo Phong thì sao?
- Bọn họ giống như ngươi, đều say không biết gì, đã bị nâng về.
Cha nó!
Trần Lạc không nhớ có uống rượu với Hồng chưởng quầy, không nhớ chút gì.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Cha nó, không lẽ bị Hồng lão già xấu xa kia gài bẫy?
Trần Lạc càng nghĩ càng thấy lạ, hỏi:
- Ngày hôm qua ta trở về có nói mớ gì không?
Tiết Thường Uyển lại pha một ly trà cho Trần Lạc, đôi mắt sâu thẳm chất vấn nhìn hắn:
- Không lẽ ngươi đã quên lời mình nói?
Trần Lạc căng thẳng:
- Ta nói cái gì?
Dáng vẻ Tiết Thường Uyển thản nhiên ngồi trên ghế đá, từ từ pha trà:
- Ngày hôm qua ngươi như đồ ngốc, ta hỏi cái gì ngươi trả lời cái đó.
- Nàng hỏi ta cái gì?
Trần Lạc nhớ kỹ lại nhưng vô dụng, hắn không có chút ký ức. Trần Lạc có mấy bí mật không thể nói với người ngoài, nếu bị đồn ra sẽ gây họa sát thân.
Tiết Thường Uyển dịu dàng nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết bí mật của ngươi.
Khuôn mặt tuyệt trần làm người động lòng, đôi mắt dịu dàng như nước. Trần Lạc nhìn Tiết Thường Uyển chằm chằm, hắn không thể xác nhận nàng nói thật hay giả, không lẽ đang gài bẫy hắn?
- Ngươi nhìn ta làm gì? Ta nói rồi, sẽ không cho ai biết, ngươi yên tâm.
Tiết Thường Uyển loay hoay dụng cụ pha trà, đôi khi nấu nước, đôi khi súc trà.
Tiết Thường Uyển đưa qua ly trà khác, nói:
- Đây là tỉnh thần trà, uống nhiều chút.
- Ta không có bí mật gì cần giấu diếm.
Trần Lạc làm bộ bình tĩnh, nhún vai thản nhiên nói:
- Cái gọi là cây ngay không sợ bóng nghiêng, ta không làm chuyện gì không thể phơi ngoài ánh sáng.
- Thật không?
- Tất nhiên là thật.
Tiết Thường Uyển nhìn Trần Lạc, khóe môi cong lên. Tiết Thường Uyển lắc đầu, khẽ thở dài, nàng tiếp tục pha trà.
A! Tổ cha nó!
Trần Lạc chợt nhận ra trước kia hắn đã xem thường Tiết Thường Uyển, nha đầu này đẹp như thiên tiên nhưng lòng không ngây thơ chút nào. Kiểu nói lấp lửng, như có như không, biểu tình cao thâm khó dò khiến Trần Lạc muốn điên. Trong phút chốc Trần Lạc không thể phán đoán cô nương này biết sự thật hay làm bộ làm tịch.
- Sau này không đến lúc bất đắc dĩ cố gắng đừng...
- Như thế nào?
Trần Lạc đưa ly trà qua, vẫn dùng giọng điệu lấp lửng nói:
- Nếu bị người phát hiện thì không hay.
Trong lòng Trần Lạc phát cuồng, mặt ngoài làm bộ thản nhiên.
Trần Lạc cười nói:
- Được rồi Tiết mỹ nhân, nàng đừng đóng kịch với ta nữa. Ngày hôm qua ba chúng ta uốngm ấy bình rượu mạnh với Hồng chưởng quầy, tuy cuối cùng uống say nhưng vẫn có ký ức, mới rồi chỉ đùa với nàng, ai ngờ tiểu nha đầu bị dụ, ha ha...
- Vậy sao?
Tiết Thường Uyển cười cười, cúi đầu pah trà.
Tiết Thường Uyển lạnh nhạt nói:
- Hôm qua ngươi vốn không uống rượu với Hồng chưởng quầy, là bị ta và Anh Tử chuốc say.
Tiết Thường Uyển dứt lời, nụ cười đông trên mặt Trần Lạc, hắn cúi đầu che giấu. Trần Lạc suy tư Tiết Thường Uyển nói câu nào là thật lời nào là giả.
Tiết Thường Uyển lại đưa ly trà cho Trần Lạc, nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai còn phải tham gia thí luyện thứ hai.
Trần Lạc gãi đầu, hỏi:
- Lạc Anh đâu?
- Ra ngoài chơi.
Trần Lạc cảm thấy cần phải đi Hồng lâu một chuyến nhìn xem có chuyện gì,m ngửa đầu uống cạn ly trà thơm. Trần Lạc chào Tiết Thường Uyển, lúc sắp đi bị nàng kêu lại.
- Ngươi cứ đi như vậy sao?
- Có chuyện gì?
Tiết Thường Uyển nhìn Trần Lạc chằm chằm, mặt mày u sầu:
- Ngươi thật sự không nhớ ngày hôm qua ngươi đã làm, đã nói cái gì?