Thiên Vu

Chương 342: Các đại nhân vật tức giận (2)




Chỉ mình tiểu tử mặt trắng Trần Lạc là vẫn chống đỡ bằng ý chí.

Ám quang thứ mười bốn...

Thứ mười lăm...

Thứ mười sáu...

Thứ mười bảy...

Ám quang ngày càng cường đại giáng xuống, xem mức độ phản hội của ám quang, các đại nhân vật hiểu biết sâuh ơn thiên phú phi phàm làm người ta giật mình của năm người Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Ngạo Phong, Tần Phấn, Hoàng Tuyền. Nhưng tiểu tử mặt trắng họ Trần là vẫn dùng ý chí chống đỡ.

- Hay cho tiểu tử mặt trắng họ Trần, rõ ràng ngươi muốn đấu với lão phu đến cùng! Tốt, tốt, tốt! Ngươi có can đảm, giỏi! Nói với người Tahát Tinh điện tiếp tục thực hiện ám quang, tần suất siêu nhanh cho ta!

Ngụy đại tổng quản hít sâu nhưng vẫn không thể kiềm nén lửa giận trong lòng.

Tâm tình hiện giờ của các đại nhân vật là nước sôi lửa bỏng. Một mặt ám quang càng cường đại, theo mức độ phản hồi thì thiên phú của năm người Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Ngạo Phong, Tần Phấn, Hoàng Tuyền siêu cường đại, vượt qua dự đoán của các đại nhân vật. Tuy nhiên một mình tiểu tử mặt trắng họ Trần cứng rắn chống đỡ, các đại nhân vật vô cùng rung động. Bọn họ vừa rung động ý chí vượt mức tưởng tượng của tiểu tử mặt trắng họ Trần vừa giận dữ hơn.

- Bà nội nó, lão phu tức chết! Tăng mạnh ám quang cho ta!

Ám quang thứ hai mươi, tiểu tử mặt trắng họ Trần vẫn cố chống.

Ám quang thứ hai mươi lăm, vẫn đang chống cự.

Đến ám quang thứ ba mươi tiểu tử mặt trắng họ Trần vẫn chống đỡ. Lúc này các đại nhân vật hoàn toàn đứng dậy, biểu tình tràn ngập khó tin. Các đại nhân vật không dám tin ý chí của tiểu tử mặt trắng họ Trần cường đại đến biến thái, chỉ dựa vào ý chí chống cự được ba mươi ám quang. Cái này cần ý chí cường đại đến mức nào? Không biết, không ai biết. Ngụy đại tổng quản không thể tưởng tượng nổi, vì chuyện này chưa từng xảy ra.

Ám quang tiếp tục giáng xuống. Đến ám quang thứ ba mươi lăm thì tiểu tử mặt trắng họ Trần vẫn cố chống cự. Đến bây giờ tâm tình các đại nhân vật rất phức tạp, bọn họ vừa muốn nhìn Trần Lạc cố chống tiếp vừa không muốn. Vì các đại nhân vật rất tò mò ý chí của tiểu tử mặt trắng họ Trần cường đại đến mức độ biến thái nào, không muốn đơn giản vì Trần Lạc cứ cố chống thế này chỉ có thể trắc nghiệm ra ý chí của hắn biến thái, hoàn toàn không biết linh hồn, tâm cảnh, ngộ tính, linh hải như thế nào.

Bỗng nhiên tình hình trong sân có biến dị.

Một tiếng hổ gầm chấn kinh toàn trường, chỉ thấy Nghịch Lang Gia hóa thân thành Bạch Hỏ thần thánh.

Chân thân Bạch Hổ!

Chân thân đẳng cấp này ngang ngửa với chân thân phượng hoàng của Lạc Anh, đều là huyết mạch thần thu và được gọi là thần thú thần thánh nhất. Hơi thở thần thánh của Bạch Hổ không thua gì chân thân thiên sứ từ Tiết Thường Uyển.

Tiếng rồng ngâm vọng tận trời xanh. Mười vạn cặp mắt nhìn chăm chú, Gia Cát Thiên Biên có tiếng là rồng trong cõi người cuối cùng biến thành rồng. Thanh Long chín thước, đầu như trâu, sừng như lộc, mắt như tôm, tai như voi, cằm như rắn, bụng như rắn, vảy như cá, vuốt như phong, bàn tay như hổ, lưng có tám mươi mốt vảy, cửu cửu chi dương.

Khi Gia Cát Thiên Biên biến thành rồng thì tập thể đứng bật dậy, sôi trào.

Rồng được gọi là đứng đầu chúng linh, thần thú cường đại nhất thời đại các thần.

Gia Cát Thiên Biên Thanh Long, Lạc Anh phượng hoàng, Tiết Thường Uyển thiên sứ, Hoàng Tuyền Tu La, Nghịch Lang Gia Bạch Hổ thần thánh, Tịch Nhược Trần huyết tộc bốn cánh. Mười chín chân thân huyết mạch, ấn ký làm người khen nức nở, hình ảnh này hấp dẫn tất cả chú ý. Các đại nhân vật trong lầu các cũng không kiềm được dùng linh thức cảm ứng, điều tra.

Ngụy đại tổng quản luôn mồm khen:

- Diệu tai, thật là diệu tai, long chi chân thân của Gia Cát Thiên Biên cửu cửu chi dương, là rồng trong rồng, là vương giả, bá giả, khiến người ngước nhìn.

Ngụy đại tổng quản bỗng phát hiện không đúng, vì lão thấy tiểu tử mặt trắng họ Trần làm lão ngứa rang đứng dậy, đi ra ngoài.

Ngụy đại tổng quản ngây người nhìn hình ảnh đó.

- Sao... Có thể...

Ngụy đại tổng quản nhếch môi, trợn mắt há hốc mồm, như thấy chân thần giáng trần. Ngụy đại tổng quản không tin nổi, rõ ràng tiểu tử mặt trắng họ Trần đã bị kết giới cách ly, sao có thể...

Ngay sau đó Tần Phấn đứng dậy rời khỏi đấu trường thí luyện, Ngạo Phong cũng rời đi.

- Bọn họ... Sao làm được?

Trong lòng các đại nhân vật Ngụy đại tổng quản kinh hoàng không nói nên lời, bản thân bọn họ không dám ba hoa mình có thể thần không biết quỷ không hay rời khỏi kết giới, sao tiểu tử mặt trắng họ Trần, Tần Phấn, Ngạo Phong có thể...?

Nếu không thấy tận mắt thì các đại nhân vật Ngụy đại tổng quản không thể tin vào mắt mình.

Bọn họ không dám tin, không biết ba người làm sao thực hiện được, nhưng việc đã đến nước này. Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong đã rời khỏi đấu trường thí luyện có muốn kéo ba người về cũng không được. Mặt Ngụy đại tổng quản xanh mét, tức giận râu tóc dựng đứng.

Ngụy đại tổng quản hít sâu quát to:

- Hay cho ba tên nhãi ranh, cao! Thật là cao! Dám chơi trò đó với lão phu, giỏi thật!

Các đại nhân vật phát ra linh thức dò xét kết giới, phát hiện kết giới của Ngạo Phong chợt nứt, kết giới của Tần Phấn bỗng biến mất, kết giới của Trần Lạc thì hoàn hảo không tổn hao gì.

- Hay cho Ngạo Phong, kết giới nhốt hắn tại chỗ rõ ràng là bị lực lượng siêu tuyệt cưỡng ép phá mở, không thể đoán ra là lực lượng gì.

- Kết giới của Tần Phấn biến mất chắc chắn là hắn phá hủy trận pháp, thằng nhãi này hoặc là có thủ đoạn siêu đẳng hoặc là cao thủ trận pháp.

- Nhưng tiểu tử mặt trắng họ Trần là sao? Kết giới của hắn hoàn hảo không tổn hao gì, rốt cuộc hắn đi như thế nào?

Rất nhanh Ngụy đại tổng quản nhận ra điều gì, biểu tình cứng ngắc, thụt lùi ba bước, chân mềm nhũn ngồi bệch xuống ghế.

Ngụy đại tổng quản nhỏ giọng nói:

- Lão phu đặt nửa số tài sản vào tiểu tử mặt trắng họ Trần, giờ hắn chạy thì lão phu trắng tay!

Ngụy đại tổng quản đập mạnh xuống mặt bàn, khóc không ra nước mắt.

Trong đấu trường thí luyện ồn ào tiếng người, vạn người gào thét cổ vũ. Hai mươi chân thân huyết mạch, ấn ký so tài thật là đồ sộ, nhìn mát con mắt, làm người khen nức nở. Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn rời đi không gây gợn sóng, không khiến người tiếc nuối. Bởi vì so với hai mươi chân thân huyết mạch, ấn ký thì ba người không bắt mắt chút nào.

Nhưng điều đó không có là không ai chú ý tới Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn. Khi ba người rời đi, không chỉ các đại nhân vật Trung Ương học phủ thây khó tin mà đám người Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Lạc Anh, Khổng Tường, Lệ Vô Danh, Mạc Bắc, Hoàng Tuyền cũng không tin nổi. Người khác không biết nhưng bọn họ rõ ràng Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong bị kết giới Trung Ương học phủ cách ly, ba người làm sao rời đi được? Không biết, không ai biết. Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia liếc nhau, thấy khó hiểu và nghi ngờ trong mắt đối phương.

Hoàng Tuyền nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong, nhíu mày suy tư.​