Thiên Vu

Chương 337: Ai mạnh ai yếu




Nhìn đám người nhẹ nhàng vượt qua cửa hai mươi chín, ba mươi, ba mươi mốt, nhiều đệ tử ngồi xem rất là hâm mộ. Bởi vì bọn họ có tham gia thí luyện thiên phú, biết rõ thứ này cửa sau đáng sợ hơn cửa trước. Ngược lại đám biến thái này khi ánh sáng ngũ sắc bao phủ trên người bọn họ hầu như không ngừng lại bao lâu đã tan biến. Đặc biệt mấy đệ tử ngôi sao như Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Lạc Anh, ánh sáng ngũ sắc chỉ mới chạm vào cơ thể bọn họ đã biến mất. Điều này nói lên điều gì? Nói lên linh hồn, linh hải, ngộ tính, tâm cảnh, ý chí của người ta đều là cái thế vô song, siêu khủng bố. Trần Lạc và vương tử điện hạ trò chuyện, tuy ánh sáng ngũ sắc càng lúc càng mạnh nhưng không làm gì được hắn, ánh sáng ngũ sắc dễ dàng bị đánh tan. Bên vương tử điện hạ cũng vậy, trông như gã không để bụng ánh sáng ngũ sắc, ngồi xếp bằng, cười tủm tỉm có vẻ cao thâm khó dò.

Khi thí luyện thiên phú đến cửa thứ ba mươi lăm có đệ tử bẳt đầu không chống nổi nữa, ánh sáng thiên phú dần tích lũy trên người. Đến cửa thứ ba mươi bảy có đệ tử từ bỏ, vận chuyển lệnh bài thí luyện. Ánh sáng ngũ sắc đại biểu năm loại thiên phú càng ngày càng lớn mạnh, có càng nhiều đệ tử không chống đỡ được. Khi cuộc thi đấu trung cấp đến cửa thứ bốn mươi đã đào thải sáu mươi người, đến cửa bốn mươi hai đào thải hai mươi người. Mãi đến cửa bốn mươi lăm từ một trăm năm mươi sáu chỉ còn lại hai mươi tám người.

Trong hai mươi tám người đa phần cơ thể tích lũy ánh sáng thiên phú hoặc nhiều hoặc ít. Có người tích lũy hai ánh sáng ngộ tính, có tích lũy ba ánh sáng tâm cảnh, có tích lũy ánh sáng linh hồn, ý chí, có người đến ba ánh sáng. Nhìn chung trong sân ít ỏi vài người không bị ánh sáng thiên phú bao phủ, gồm Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu, Thương Đông Lai.

Có hai ánh sáng linh hồn, ánh sáng linh hải tích lũy trên người Trần Lạc, đương nhiên đây là hắn cố ý. Bởi vì mục đích Trần Lạc tham gia cuộc thi đấu trung cấp là lẫn vào hàng 'Đệ tử thượng lưu', để tiện tìm hiểu sâu hơn Trung Ương học phủ. Trần Lạc cũng có hứng thú với lệnh bài tự do, nhưng lệnh bài tự do không phải phần thưởng cố định, cướp nó trong thí luyện mạo hiểm là được. Trần Lạc quyết định lấy thành tích thường thường là ổn, không thể quá nổi tội hay tụt hậu, vì thành tích ban đầu liên quan đến cuộc thi đấu về sau.

- Chẳng lẽ Trần huynh không có hứng thú với giải thưởng của học phủ?

Trên người vương tử điện hạ tích lũy bốn ánh sáng thiên phú, là ánh sáng tâm cảnh, ánh sáng ý chí. Trần Lạc khẽ kêu, thầm than ánh mắt của vương tử điện hạ rất sắc bén, nhìn ra được hắn cố ý.

- Ngươi cảm thấy hứng thú sao?

Ánh mắt vương tử điện hạ sắc bén nhưng Trần Lạc cũng không kém, hắn nhìn ra được Tần Phấn giống như hắn cố ý tích lũy vài ánh sáng thiên phú.

- Người khôn không nói tiếng lóng, ta có lý do buộc phải tham gia, chắc Trần huynh cũng thế.

Trần Lạc mỉm cười nói:

- Ngươi nói chuyện luôn bảy phần thật giấu ba phần.

Vương tử điện hạ khẽ kêu:

- A?

Tần Phấn buồn cười nói:

- Đại khái liên quan hoàn cảnh trưởng thành của ta đi, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, lớn lên thành ra thế này, muốn sử cũng không được. Mong Trần huynh đừng trách.

- Ta trách cái gì? Nhưng con người ngươi hơi khách sáo.

Thí luyện thiên phú tiếp tục, đến cửa bốn mươi bảy lại đào thải bốn người, bên tong chỉ còn hai mươi bốn người. Trên kahsn đài tròn ầm ĩ tiếng người, các loại gào thét cổ vũ điếc tai. Khi cửa bốn mươi tám bắt đầu, ánh sáng ngũ sắc giáng xuống, Hứa Kỳ Phong, Ôn Anh Tài bị đào thải, chỉ còn lại hai mươi hai người. Thấy tình hình này khán giả rất là thổn thức, nên biết Hứa Kỳ Phong, Ôn Anh Tài xếp hạng chín, mười trong thứ hạng cuộc thi đấu quý trước, bây giờ bị loại.

Mọi người nhìn hai mươi người còn sót lại, trong đó Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Lạc Anh, Thương Đông Lai, Quý Trường Diệu, Mộ Trường Thiên, Nhan Cơ, Chu Đạo, tám người nhập học hai, ba, bốn năm, đều xếp tám hàng đầu trong cuộc thi đấu quý trước. Khủng khiếp hơn là bọn họ đều thức tỉnh giả.

Trừ tám người này, Võ Dương, Thủy Diệp Tử, Vương Trường Thủy, ba người là đệ tử cũ nhập học trên năm năm, cũng đều là thức tỉnh giả. Võ Dương, Thủy Diệp Tử, Vương Trường Thủy học trong Trung Ương học phủ khá lâu nên ngại tranh giành thứ hạng với các học đệ, học muội, đã hai quý không tham gia cuộc thi đấu. Lần này Trung Ương học phủ treo giải thưởng quá hấp dẫn nên Võ Dương, Thủy Diệp Tử, Vương Trường Thủy tham gia.

Càng khiến người bất ngờ là mười một người khác toàn là học viên mới lần này.

Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Lãnh Cốc, Trần Lạc, Mạc Bắc, Khổng Tường, Lệ Vô Danh, Tần Phấn, Ngạo Phong.

Điều này làm người ta giật mình. Nên biết mười một người khác là đệ tử cũ nhập học nhiều năm, mỗi người là thức tỉnh giả. Tuy bọn họ chưa đột phá cảnh giới thứ ba nhưng nhập học nhiều năm, thực lực, tu vi đã đến trình độ cao thâm khó dò, tâm cảnh, ý chí tôi luyện hơn người bình thường.

Mười một người Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Lãnh Cốc, Trần Lạc, Mạc Bắc, Khổng Tường, Lệ Vô Danh, Tần Phấn, Ngạo Phong là học viên mới vậy mà đối kháng lại mười một đệ tử cũ Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Lạc Anh, Thương Đông Lai, Quý Trường Diệu, Mộ Trường Thiên, Nhan Cơ, Chu Đạo, Võ Dương, Thủy Diệp Tử, Vương Trường Thủy. Năm nay có quá nhiều biến thái.

Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Lãnh Cốc thì thôi, dù sao là thức tỉnh giả.

Nhưng Trần Lạc, Mạc Bắc, Khổng Tường, Lệ Vô Danh là sao?

Bốn người này một có vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên, một có Vô Thượng Chính Cương linh nguyên, một có bàn thạch linh hải, một có biến dị linh hải chí tôn Yển Nguyệt. Lần này là thí luyện thiên phú, không liên quan gì đến linh nguyên, sao Trần Lạc, Mạc Bắc, Khổng Tường, Lệ Vô Danh có thể vào tận vòng này? Chẳng lẽ bốn người cũng có thiên phú kinh người?

Khiến người ta thấy thắc mắc là có hai người lần đầu nghe tên, là Tần Phấn, Ngạo Phong.

Nếu Trung Ương học phủ không công bố danh sách chung kết thì nhiều người không biết trong học viên mới có Tần Phấn, Ngạo Phong. Quá dị, kỳ lạ quá.

Chung kết tiếp tục diễn ra, cửa thứ bốn mươi chín, thứ năm mươi, thứ năm mươi mốt. Ba cửa qua đi, hai mươi hai người không một người bị dào thải nhưng trên cơ thể tích lũy ngày càng nhiều ánh sáng thiên phú, như cõng núi to đè bọn họ cong lưng, gục đầu, ướt đẫm mồ hôi.

Ví dụ Vương Trường Thủy, đây là đệ tử cũ nhập học sáu năm. Người nghe cái tên Vương Trường Thủy dèu biết ngoại hiệu của gã, tên heo đất. Vương Trường Thủy có ngoại hiệu này không phải tại gã béo mà vì gã thức tỉnh huyết mạch thổ tinh linh, đầu óc không quá nhanh nhạy hay đúng là hơi đần. Một quyển linh quyết huyền cấp Vương Trường Thủy tu luyện bảy, tám năm vẫn kẹt ở giai đoạn đỉnh.