Thiên Vu

Chương 319: Đùa giỡn (2)




Vị Tiểu Yêu khẽ kêu, Trần Lạc không từ chối, ôm nàng vào lòng.

Vị Tiểu Yêu trừng Trần Lạc, rống to:

- Ngươi dám đụng vào ta thử xem?

- Àny tiểu ca nhi, Tiểu Yêu nhà chúng ta đa yêu thương nhung nhớ, nếu ngươi không hôn thì đừng trách cô nãi nãi không khách sáo với ngươi!

Lạc Anh vung tay, kích động đám nữ đệ tử:

- Các tỷ muội nói đi!

Các nữ đệ tử rống to:

- Hôn! Hôn!

Vị Tiểu Yêu bị hồng lăng trói không thể nhúc nhích, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể hung dữ trừng Trần Lạc. Vị Tiểu Yêu định đe dọa Trần Lạc thì bị hắn nâng cằm lên.

Trần Lạc cười gian nói:

- Tiểu mỹ nhân khuôn mặt cũng xinh, làm sao đây? Bọn họ kêu ta hôn nàng, nói xem ta có nên hôn hay không?

Vị Tiểu Yêu đe dọa Trần Lạc:

- Tên khốn kiếp, ngươi dám đụng ta một cái là ta thiến ngươi!

Vị Tiểu Yêu van xin Lạc Anh:

- Lạc Anh chết tiệt, đừng đùa nữa, ngươi mau thả ta ra.

Lạc Anh mặc kệ Vị Tiểu Yêu, uy hiếp Trần Lạc:

- Tiểu ca nhi, hôm nay nếu ngươi không hôn Tiểu Yêu nhà chúng ta thì ta cũng thiến ngươi. Đừng tưởng rằng ta đang nói đùa, cho ngươi biết, Lạc Anh ta chưa từng đùa giỡn.

Lạc Anh vung tay, một thanh trường kiếm xích viêm đỏ rực nằm trong tay nàng. Lạc Anh vung trường kiếm, mũi kiếm chĩa xuống đũng quần Trần Lạc.

Vị Tiểu Yêu phát điên:

- Lạc Anh chết tiệt! Vô sỉ!

Trần Lạc nhìn mũi kiếm sắc bén, lắc đầu bật cười. Trần Lạc thầm than ai quen bằng hữu xấu như Lạc Anh đúng là xui xẻo.

Trần Lạc thấy Lạc Anh chơi rất vui thì quyết định chọc nàng, cười hỏi:

- Trong đám người có mình nàng là kêu gào lớn nhất, hưng phấn nhất, có phải cảm thấy chơi rất vui?

- Đương nhiên là vui.

Lạc Anh dí mũi kiếm tới trước, uy hiếp Trần Lạc:

- Ta đếm đến ba, trong ba tiếng mà ngươi còn chưa hôn thì ta không khách sáo.

- Nếu nàng cảm thấy vui như vậy hay là chúng ta cùng anhu chơi đi?

- Cùng nhau chơi? Là sao?

- Là nàng hôn ta, ta hôn nàng, nàng hôn nàng ta. Ba chúng ta chơi tò hôn môi.

- Ui chao, tiểu ca nhi, không ngờ ngươi có hiểu biết đấy, muốn chơi trò song phi, giác ngộ rất cao.

Lạc Anh bị trêu đùa nhưng không giận, khen Trần Lạc nức nở.

Lạc Anh lắc đầu, nói:

- Tiếc rằng cô nãi nãi không thích chơi song phi, không thì...

Lạc Anh chưa nói xong đã bị Trần Lạc ngắt ngang:

- Nàng có vui hay không cũng không sao, ta thích là được.

- Ui chao, ngang ngược thế? Ngươi thích thì làm...

Lạc Anh chưa nói xong Trần Lạc đã vươn tay trái ôm Vị Tiểu Yêu, tay phải giơ lên. Mọi người kinh kêu, cánh tay Trần Lạc nhanh như chớp ôm eo nhỏ của Lạc Anh, gồng mạnh ôm nàng tới gần.

Tình hình xảy ra quá nhanh, mau đến nỗi mỗi người không kịp phản ứng lại. Không, không phải không kịp phản ứng mà là không ai ngờ Thiên Vương Lão Tử sẽ ôm Lạc Anh, lại còn ôm eo nàng. Nên biết Lạc Anh chỉ mặc áo ngực đỏ và váy dài, vai, eo lộ ra ngoài. Đừng nói đám người, chính Lạc Anh cũng không ngờ. Lạc Anh cảm giác eo bị người sợ, nàng ngây người tại chỗ.

Lạc Anh phản ứng lại, tức giận quát:

- Khốn kiếp, dám đùa giưỡn lão nương? Ta muốn chết?

Người Lạc Anh phát ra ánh sáng đỏ rực như lửa bốc cháy hừng hực. Lạc Anh vốn nghĩ phát ra linh lực sẽ đẩy lùi Thiên Vương Lão Tử lại ngay, người xung quanh đều nghĩ vậy. Bọn họ cảm nhận được linh lực khổng lồ ẩn chứa trong ánh sáng lửa đó, nhưng chuyện không như họ nghĩ. Khi người Lạc Anh phát ra ánh sáng, Trần Lạc gia cố mê vụ trận pháp cũng nhấp nháy ánh sáng. So với ánh sáng lửa đỏ của Lạc Anh thì ánh sáng từ người Trần Lạc khá là dịu dàng, như ánh trăng. Nhưng ánh sáng đó lóe lên ẩn chứa linh lực khổng lồ.

Mọi người ngạc nhiên chứng kiến. Tuy Lạc Anh chỉ vận dụng lực lượng linh nguyên nhưng linh nguyên của nàng ẩn chứa cỡ mấy trăm vạn quân, chỉ bằng vao linh nguyên đã hùng hồn như vậy, nhìn khắp vu sư trung cấp Trung Ương học phủ không mấy người sánh ngang. Bây giờ Thiên Vương Lão Tử sử dụng lực lượng linh nguyên áp chế được Lạc Anh, linh nguyên chi tức của hắn đến đâu?

- Là Thái Âm linh nguyên!

Hiên Viên Đồng là người thứ nhất nhìn ra, biểu tình cực kỳ ngạc nhiên. Lý Bộ Đông cũng nhận ra loại hơi thở này chỉ Thái Âm linh nguyên mới có.

- Thái Âm linh nguyên, chẳng lẽ ngươi là Quý Trường Diệu?

Trong ấn tượng của mọi người chỉ có Quý Trường Diệu xếp hạng bốn đệ tử tứ giai là ngưng tụ ra vô thượng linh nguyên Thái Âm linh nguyên.

- Quý Trường Diệu bế quan chưa ra, Thiên Vương Lão Tử không thể nào là Quý Trường Diệu.

Thương Đông Lai bước tới trước nhìn Trần Lạc chằm chằm, hỏi:

- Ngươi là học ính mới?

Biểu tình Lạc Anh giận dữ:

- Khốn kiếp, thả ta ra!

Trên người Lạc Anh điên cuồng phát ra ánh sáng lửa.

Lực lượng thất linh luân cùng vận chuyển.

Không được, không làm Trần Lạc nhúc nhích một ly.

Vù vù vù vù vù!

Lại tăng vọt, vận chuyển lực lượng công pháp.

Vẫn không thể.

Vận chuyển lực lượng bàn thạch.

Không thành công.

Đám người nhìn thấy hình ảnh này giật nảy mình. Người quen Lạc Anh đều biết sức chiến đấu của nàng cường đại đến đâu, trong vu sư trung cấp hiếm ai sánh bằng nàng. Dù là Thương Đông Lai cũng không dám vỗ ngực bảo mình thắng được Lạc Anh.

Lạc Anh phát ra lực lượng bàn thạch, linh nguyên, công pháp, thất linh luân đại viên mãn, bốn lực lượng hợp nhất cao đến hơn bốn ngàn vạn quân. Khủng bố nhất là Thiên Vương Lão Tử chỉ phát ra lực lượng linh nguyên, không thấy có công pháp, linh quyết gì, thậm chí không dùng lực lượng linh luân. Thiên Vương Lão Tử chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng linh nguyên đã dễ dàng áp chế lực lượng cao hơn bốn ngàn vạn quân của Lạc Anh.

Mọi người có mặt không phải chưa từng thấy Thái Âm linh nguyên, mấy quý gần đây có hai, ba người sở hữu nó. Nhưng bọn họ không thấy Thái Âm linh nguyên dồi dào đến như vậy, thật khó tin, ngang ngửa với vu sư trung cấp già tế luyện một linh nguyên ba, bốn chục năm.

- Sao ngươi có thể?

Khuôn mặt quyến rũ đẹp tuyệt trần tràn ngập kịch ngạc, khó tin.

- Cô nương, đừng vùng vẫy.

Trần Lạc ôm chặt Lạc Anh, cười tà dâm đãng:

- Đom đóm sao có thể tranh với vầng trăng? Thái Âm linh nguyên của đại gia như trăng tròn trong trời đêm, muốn dồi dào cỡ nào có cỡ đó.

Trần Lạc bỗng có tiếng gió nhẹ thổi, ánh sáng lửa quanh thân Lạc Anh biến thành màu vàng. Lực lượng siêu cường đại lan tràn. Vang một chuỗi tiếng đì đùng, Lạc Anh kéo Vị Tiểu Yêu nhảy khỏi ngực Trần Lạc vọt lên trời. Lạc Anh đứng trong không trung, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập tức giận, quê quá hóa giận xen lẫn khó tin.

Đám người thầm than lực lượng huyết mạch phượng hoàng của Lạc Anh cường đại, cũng kinh thán Thái Âm linh nguyên của Thiên Vương Lão Tử quá mạnh. Không phải bọn họ chưa từng thấy Thái Âm linh nguyên nhưng Thái Âm linh nguyên dồi dào, cường đại đến mức này thì thật khó tin.

Trần Lạc nhìn cánh tay mình tê dại, không ngờ lực lượng huyết mạch phượng hoàng của Lạc Anh lợi hại như vậy, chỉ phát ra một chút siêu thoát tự nhiên đã có uy lực như vậy, nếu là chân thân huyết mạch biến thân thành hoàng thì càng mạnh đến đâu?

Trần Lạc ngẩng đầu nhìn Lạc Anh đứng trên rời, cười nói:

- Cô nương thật lợi hại, có hứng thú cùng chơi không?​