Thiên Vu

Chương 296: Khoai lang phỏng tay (2)




[- Bọn họ là đồ điên say mê lĩnh vực luyện bảo, không cần biết Chấp Pháp Đường gì đó.

Ngụy đại tổng quản lắc đầu, nhớ đến chuyện gì rất nhức óc, nói:

- Hơn nữa... Nhiều đại nhân vật trong học phủ nhìn túng tiểu tử này. Linh hồn của hắn bí ẩn, ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên, nghe nói lực lượng biến dị cũng rất lạ. Đệ tử toàn thân phủ đầy bí ẩn là mỹ nhân trong mắt đám lão già kia. Bọn họ đã khao khát khó nhịn, nếu Tà lão bát còn không quay về thì không chừng tên đó sẽ lén bắt người đi nghiên cứu.

Vẻ mặt Vương phó viện trưởng mất tự nhiên. Lúc Bát trưởng lão gần đi nhiều lần dặn dò Vương Đức không thể để Trần Lạc bị tổn thương gì, nếu đám lão biến thái trong Trung Ương học phủ bắt cóc hắn đi nghiên cứu, gã không cần nghĩ cũng đoán được sau khi Bát trưởng lão quay về sẽ nổi khùng lên. Nghĩ đến thủ đoạn của Bát trưởng lão làm khóe môi Vương phó viện trưởng co giật.

Vương Đức khó xử nói:

- Hay để Trần Lạc quay về Long Xà viện được không? Nếu nhốt hắn trong tháp hình phạt, lỡ bị đám lão già kia bắt cóc thì lúc đó ta biết ăn nói thế nào với Bát trưởng lão?

- Lão phu không có quyền lợi này, đây là ý của Trưởng Lão điện.

Vương phó viện trưởng khẽ thở dài:

- Các ngươi...

Vương Đức ngồi xuống ghế, bàn tay to đập mạnh xuống mặt bàn.

- Vương Đức ơi là Vương Đức, nói ngươi ngốc còn không chịu. Ngươi nghĩ đưa Trần Lạc vào Long Xà viện là có thể ngăn được đám lão già kia sao? Bây giờ nhốt tiểu tử này vào tháp hình phạt, có xảy ra chuyện cũng là trách nhiệm của Hình Phạt điện. Đến lúc... Tà lão bát trở về, ngươi kêu hắn trút giận lên Hình Phạt điện là được.

Vương phó viện trưởng ngẫm nghĩ, thấy đây là cách hay.

- Bây giờ Thẩm Phán điện, Hình Phạt điện chưa biết gì, không biết sau lưng Trần Lạc có Tà lão bát. Nhưng bọn họ điều tra ra được là chuyện sớm hay muộn, bởi vì Trưởng Lão điện trực tiếp ra mặt can thiệp phán quyết với Trần Lạc, điều này đủ làm Thẩm Phán điện, Hình Phạt điện chú ý. Chờ khi Hình Phạt điện phản ứng lại, vì né tránh tai họa không chừng sẽ ném Trần Lạc vào nơi đó.

- Mặc kệ bọn họ loay hoay thế nào, dù sao Long Xà viện chúng ta sẽ không nhận. Ngày mai ta đi Mật tháp ngay, sau này Trần Lạc có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì ta.

Trần Lạc là khoai lang phỏng tay trong mắt Vương phó viện trưởng, khó khăn lắm mới ném khoai đi, gã tuyệt đối không muốn nhặt về. Vương Đức định nói chuyện thì Trần Lạc nằm trên giường có dấu hiệu tỉnh dậy. Chân mày Trần Lạc giật giật, tay bóp trán, đôi mắt mở ra. Trần Lạc ngồi dậy nhìn Ngụy đại tổng quản, Vương Đức đứng trong phòng, biểu tình ngạc nhiên.

- Trần Lạc, vị này là Ngụy đại tổng quản quản lý sự vật trong học phủ, là lão nhân gia ra tay cứu nguy cho ngươi.

Trần Lạc nhận ra lão nhân này, lúc đó hắn không chịu đựng nổi thi triển Sư Hống Khiếu trút giận đúng là nhờ lão kiềm chế hắn lại, may mắn không tạo thành tai họa lớn. Trần Lạc xuống giường hành lễ chào Ngụy đại tổng quản biểu thị tôn trọng, cảm ơn lão.

- Không cần cảm ơn, cũng đừng vội vui mừng, hãy xem Thẩm Phán đường thẩm phán ngươi.

Ngụy đại tổng quản cầm quyển trục trên bàn lên đưa cho Trần Lạc, hắn nhận lấy mở ra xem, không có phản ứng gì lớn.

Trần Lạc hỏi:

- Bây giờ ta đi được không?

- Đi đâu?

- Chẳng phải muốn nhốt ta trong tháp hình phạt ba tháng sao?

Câu hỏi làm Ngụy đại tổng quản, Vương phó viện trưởng ngây người. Bọn họ luôn quan sát biểu tình trên mặt Trần Lạc, theo lý thuyết bị phán xử tội nặng như vậy dù không tức giận cũng nên lộ vẻ giật mình, nhưng hắn thì không. Dù không có cũng nên hỏi lý do, nhưng Trần Lạc không hỏi, hắn không làm gì hết. Trần Lạc chỉ liếc tội trạng, chân mày hơi nhướng lên ngoài ra không có biểu tình nào khác.

Ngụy đại tổng quản thấy lạ lùng, lại hỏi:

- Ngươi cảm thấy Thẩm Phán đường xử phạt ngươi như thế nào?

- Tàm tạm.

Tàm tạm?

Tàm tạm là sao?

Trần Lạc nhẹ nhàng đáp như không đẻ mắt đến loại hình phạt này khiến Ngụy đại tổng quản rất buồn bực. Ngụy đại tổng quản vốn định nhờ những tội danh này răn dạy Trần Lạc thật nghiêm khắc, kiểu như lần sau ngươi còn dám làm lỗi như vậy nữa không?

Nhưng lời đến bên môi Ngụy đại tổng quản không nói nên lời, bởi vì Trần Lạc không để hình phạt vào lòng. Người ta không lộ chút gì lo lắng hỏi sao Ngụy đại tổng quản răn dạy đây?

- Có phải ngươi không nhìn rõ? Trong này viết ở tầng thứ chín tháp hình phạt ba tháng, chịu nghiệp hỏa hình, khổ thiền hình.

Ngụy đại tổng quản cho rằn Trần Lạc không biết khái niệm tầng thứ chín, nghiệp hỏa hình, khổ thiền hình nên kể ra các loại khủng bố ở tầng thứ chín, sự lợi hại của nghiệp hỏa hình, khổ thiền hình. Khiến Ngụy đại tổng quản ngạc nhiên là biểu tình trên mặt Trần Lạc vẫn không có chút hối hận, sợ hãi.

- Bởi vì cử động của ngươi tạo thành ảnh hưởng lớn cho học phủ nên bị học phủ trừ năm trăm vạn điểm, một ngàn sáu trăm vạn linh thạch, ngươi nhìn rõ chưa?

- Biết.

Biết? Tiếp theo là?

Không có tiếp theo, vì Trần Lạc chỉ nói biết. Ngụy đại tổng quản không biết là bây giờ Trần Lạc rất muốn tìm nơi nào yên lặng để tập trung tu luyện một lúc, nhốt hắn vào tù ba tháng vừa lúc không bị ai quấy rầy. Tầng thứ chín, nghiệp hỏa hình, khổ thiền hình rác rươir đó không lọt vào mắt Trần Lạc. Đừng nói linh hồn Trần Lạc không sợ đau đớn gì, dù không chịu nổi hắn vẫn có cách khiến những hình phạt trận pháp không đụng vào một cọng lông của hắn. Nếu chọc giận Trần Lạc là hắn sẽ trực tiếp phá mấy trận pháp đó, rời khỏi tháp hình phạt không quá khó với hắn.

Số điểm bị trừ thì Trần Lạc lười quan tâm, các ngươi trừ kệ các ngươi, dù sao ta không có điểm. Hơn một ngàn vạn linh thạch? Tương tự, muốn phạt kệ các ngươi, gia có cho hay không là chuyện khác. Dù sao gia cô đơn một mình, muốn mạng không có, muốn mệnh cũng không cho. Nếu các ngươi dám chơi cứng rắn thì gia đùa tới cùng. Gia đầu đội trời chân đạp dép, ai sợ ai?

- Tiểu tử, lòng dạ ngươi rộng thật.

Bị phán tội ác thế mà tiểu tử này không để bụng chút nào, Ngụy đại tổng quản nghi ngờ lão nhìn lầm.

- Không thì làm sao? Nếu ta không rộng lòng dạ thì các ngươi không phán sao?

Ngụy đại tổng quản há mồm, môi mấp máy, câm nín. Ngụy đại tổng quản nhìn Trần Lạc trân trân một lúc, thắc mắc điều gì đó.

Ngụy đại tổng quản vẫy tay nói:

- Vương Đức, ngươi áp hắn đến tháp hình phạt đi.

Thế là Trần Lạc theo Vương Đức đại mập đi tháp hình phạt. Trên đường đi Vương phó viện trưởng không nói không rằng. Đến tháp hình phạt, hình phạt viên không dám quá đường cho Trần Lạc. Một là vì bây giờ uy danh của Trần Lạc nổi như cồn, một tiếng rống chấn thương ba ngàn người, dù không có cấp trên cố ý 'quan tâm' thì cho hình phạt viên bình thường ba lá gan cũng không dám quá đường với Trần Lạc.

Mãi khi Trần Lạc bị đưa đến tầng thứ chín tháp hình phạt, lúc gần đi Vương phó viện trưởng nói một câu:

- Ngươi tốt nhất là tự lo cho mình.