Thiên Vu

Chương 215: Trung Ương học phủ




Trần Lạc lấy một lá bài màu trắng ra, mới rồi hắn báo danh được trao cho. Nghe nói thứ này là huy chương của đệ tử, sẽ luôn theo bên mình đến khi nào hoàn thành học nghiệm. Trên huy chương dùng phù văn ngưng tụ tin tức thân phận, có thể dùng linh thức dò xét.

Điều duy nhất khiến Trần Lạc thấy khó hiểu là hắn nghe nói Trung Ương học phủ có bốn đại viện, gồm đông phương Thanh Long viện, nam phương Chu Tước viện, tây phương Bạch Hổ viện, bắc phương Huyền Vũ viện, nhưng hắn chưa từng nghe có Long Xà viện.

Mới rồi người phụ trách tiếp đãi học sinh mới có nói Trần Lạc đi quảng trường truyền tống tìm truyền tống trận đi thông Long Xà viện, sau khi đến đó sẽ có học trưởng Long Xà viện hướng dẫn.

Quảng trường truyền tống có quá nhiều truyền tống trận, cỡ mấy chục cái. Trần Lạc tìm một lúc lâu mới thấy truyền tống trận đi Long Xà viện. Bất cứ truyền tống trận nào đều có thời gian làm lạnh, vì bảo đảm an toàn, truyền tống một lần cần chờ một lúc mới truyền tống tiếp. Trần Lạc đứng chờ một lúc, phát hiện vấn đề rất lạ. Bốn đại viện đông nam tây bắc đều chật kín người, một đám nối liền không dứt. Bao gồm luyện trận viện cũng có rất nhiều đệ tử chờ đợi, thậm chí luyện bảo viện, luyện đan viện. Chỉ mình truyền tống trận Long Xà viện là có mỗi Trần Lạc chờ đợi, à không, còn có một người đứng cạnh hắn.

Người này khoảng mười bảy, tám tuổi, rất gầy yếu, mặc y phục bình thường, không có trận tượng nhấp nháy hay phù văn tô điểm, không phải bảo y. Mặc người đó trắng bệch bệnh trạng, yểu xìu như bún.

Thiếu niên cũng rất thắc mắc, lấy huy chương học viên của mình ra nhìn, xác nhận điều gì, lại ngó truyền tống trận đi học phủ khác, rồi nhìn truyền tống trận Long Xà viện. Thiếu niên gãi đầu, ra chiều khó hiểu. Thiếu niên thấy Trần Lạc đứng bên cạnh, ngần ngừ thật lâu cuối cùng bước tới gần hắn.

Thiếu niên rụt rè hỏi:

- Xin chào, xin hỏi ngươi cũng là học viên mới của Long Xà viện sao?

Thấy Trần Lạc gật đầu, thiếu niên vui vẻ tự giới thiệu:

- Xin chào bạn học, ta tên Mộc Nha, cũng là học viên mới của Long Xà viện, không biết tên bạn học là...

Trần Lạc nói tên. Thiếu niên tên Mộc Nha khách sáo một lúc sau hỏi ra nghi ngờ.

Mộc Nha nói:

- Bạn học Trần, tại sao bốn đại viện đông nam tây bắc có nhiều đệ tử như vậy mà Long Xà viện có mỗi mình hai chúng ta?

- Ta còn đang muốn hỏi ngươi.

Trần Lạc luôn quan sát, hắn không hiểu biết quá nhiều về Trung Ương học phủ. Trước kia Trần Lạc xâm nhập Băng hỏa Tiểu linh giới gây sự, giờ là lần đầu vào Trung Ương học phủ. Trần Lạc cứ tưởng Trung Ương học phủ chỉ có bốn đại viện đông nam tây bắc, có vẻ không như hắn nghĩ. Phân tích từ truyền tống trận thì toàn Trung Ương học phủ có mười học viện, một nội viện. Bốn đại viện đông nam tây bắc, Long Xà viện, luyện trận viện, luyện bảo viện, luyện đan viện, kỳ lân viện.

Không biết Trung Ương học phủ pân phối học đồ như thế nào, Trần Lạc không quan tâm. Mục đích Trần Lạc vào Trung Ương học phủ không phải vì tu hành mà là đánh cắp bí mật thế giới ẩn chứa trong học phủ, có bị phân vào học viện nào cũng không quan trọng.

- Thật kỳ lạ, ta còn tưởng đâu Trung Ương học phủ chỉ có bốn đại viện đông tây nam bắc, nào ngờ có nhiều học phủ như vậy.

Mộc Nha cũng thiếu hiểu biết như Trần Lạc. Hai người chờ giây lát sau trận tượng truyền tống trận nhấp nháy, Mộc Nha, Trần Lạc bước vào trong. Truyền tống một đoạn thời gian rất dài trận pháp mới ngừng, khi ánh sáng tán đi, Trần Lạc, Mộc Nha đến một quảng trường truyền tống.

Nhưng quy mô quảng trường truyền tống này nhỏ hơn quảng trường trước rất nhiều, ít người đến tội. Không, không phải ít ỏi mà là toàn quảng trường chỉ có một người, là một tên mập, một tên mập mặt đầy dầu, tròn trịa. Tên mập ngồi trên ghế, bắt chéo chân, nhàn nhã cắn hạt dưa. Tên mập thấy Trần Lạc, Mộc Nha đến thì chùi tay, đứng dậy, duỗi lưng, ngáp dài.

Tên mập nói:

- Các ngươi một người tên Trần Lạc, người kia tên Mộc Nha đúng không?

Mộc Nha, Trần Lạc gật đầu.

Tên mập kêu hai người lấy thẻ đệ tử ra kiểm tra, xác nhận xong lên tiếng:

- Ta nói này đã khai trường bốn ngày mà sao bây giờ hai ngươi mới đến? Ta là học trưởng phụ trách tiếp đãi các ngươi, La Phù. Đây là lệnh bài đệ tử của ta.

Trước ngực áo tên mập treo bảy, tám huy chương, xem quáng mắt. Trần Lạc nhìn lướt qua, có huy chương đệ tử tam giai Trung Ương học phủ, có huy chương vu sư trung cấp, có huy chương luyện bảo sư học đồ, huy chương trận sư học đồ, huy chương giám định sư học đồ, huy chương vinh diệu giả, huy chương vụ viên trong Long Xà viện, huy chương thử luyện tháp, huy chương đoàn viên Vinh Diệu đoàn. Má ơi, tên mập La Phù là loại người gì vậy?

- Lợi hại quá.

Mộc Nha bị huy chương treo trước ngực La Phù mập làm mù mắt.

La Phù mập khoanh tay đứng, ưỡn bụng to tròn như trái banh, huy chương treo trước ngực trái phản chiếu ánh nắng chói mắt.

La Phù mập hỏi:

- Hâm mộ không?

Mộc Nha thành thật gật đầu, nói:

- Hâm mộ!

Mắt Mộc Nha sáng lên hâm mộ.

- Sau này các ngươi cố gắng thì cũng sẽ treo đầy huy chương chói lọi như ta.

Mập mạp tên La Phù vỗ vai Trần Lạc, Mộc Nha.

La Phù nói:

- Đi theo ta, sắp xếp chỗ cho các ngươi trước.

* * *

La Phù chỉ đằng trước:

- Nhìn đi, phía trước là học viện của chúng ta.

Trần Lạc giương mắt nhìn, phía trước có một tòa thành trì tràn ngập hơi thở phục cổ, hoàn toàn không giống học viện, bởi vì quá lớn. Nó càng như là một tòa thành, vách tường đá xây cao không biết kéo dài đến đâu, không thấy tận cùng. Trần Lạc không thấy tình hình bên trong, mơ hồ nhìn mấy tòa tháp cao trong học viện.

Thành trì bao phủ trong ánh sáng vàng nhạt, cả tòa học viện chắc nằm trong trận pháp. Với tạo nghệ lĩnh vực trận pháp như Trần Lạc nhưng không nhận ra đó là trận pháp gì. Trần Lạc cảm ứng một lúc, nhíu mày. Trận pháp vận chuyển rất chậm, như con rùa già.

Loại tình huống này không phải vì thiếu tài nguyên vận chuyển mà do trận pháp quá lâu đời, kết cấu rời rạc, mắt trận có dấu hiệu suy kiệt.

Trận pháp này khá cũ kỹ.

Trước cửa học viện dựng một khối bia đá cao ngất, không biết dùng chất liệu gì xây dựng nó, cho người cảm giác trang trọng. Trên bia đá rồng rắn uốn lượn sống động như thật, rất giống thật. Bia đá khắc bốn chữ to thượng cổ.

Long Xà viện.

Bốn chữ cho người cảm giác cổ xưa như đã trải qua ngàn năm, để lại dấu vết năm tháng.

Khi đi vào Long Xà viện, Trần Lạc được mở rộng tầm mắt.

Đây mà là học viện sao?

Bà nội nó, là cổ thành bị vứt bỏ mới đúng! Khắp nơi là hơi thở thời đại băng hỏa ba ngàn năm trước, Long Xà viện đìu hiu, Trần Lạc đi một lúc lâu nhưng không thấy đệ tử nào khác. Đừng nói đệ tử, không thấy được con chim bay cá lội nào, cách biệt xa với Trung Ương Tiểu linh giới rộng lớn mênh mông như thơ như tranh như tiên cảnh.