Trần Lạc không quay về Thiên Khải trang viên mà đi thẳng Vực Đô.
Tiểu cô nương Tiết Thường Uyển tính tình không tệ, linh hải của Vương Khắc lão sư chữa lành được cũng nhờ một giọt Thất Thải Vân Tuyền của Tiết Thường Uyển. Bây giờ người ta mang nhiều đồ tốt đến, nếu Trần Lạc không nói tiếng cảm ơn thì thật là nói không được.
Khoảng nửa canh giờ Trần Lạc đến nhà Tiết Vân Sơn nhưng Tiết Thường Uyển không có nhà, hắn nghe vực chủ đại nhân nói mỗi ngày vào lúc này nàng sẽ đi Tịch Dương sơn tu luyện. Trần Lạc vội vàng chạy qua.
Tịch Dương sơn là một ngọn núi cao hoang vu trong lãnh địa Kim Thủy Vực. Vì xung quanh linh khí ít ỏi, không ẩn chứa bất cứ linh thạch mạch khoáng nào, địa hình cheo leo, khắp nơi là vách núi vực sâu, dưới núi là rừng sâu núi thẳm. Trừ ngẫu nhiên có mấy con chim bay cá lội ghé qua thì Tịch Dương sơn ít khi có dấu chân người.
Ban đêm, ánh trăng mông lung.
Tịch Dương sơn.
Một bóng dáng yêu kiều màu trắng đứng trên đỉnh núi, mờ nhạt như hồn ma, áo trắng hơn tuyết, mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành làm người nghẹt thở. Gió núi rất lớn, kêu vù vù nhưng nàng đứng đó chưa từng nhúc nhích, ba ngang sợi tóc đen không bay lên. Rất tĩnh, người tĩnh, dung nhan tĩnh, áo trắng tĩnh, sợi tóc tĩnh.
Thiếu nữ đứng đó, khí chất yên tĩnh như thể gió to không thể lay động nàng, tựa thiên sứ rơi xuống trần gian, không ăn nhân gian khói lửa, không bị tự nhiên ảnh hưởng. Khuôn mặt hoàn mỹ, mặt trái soan, mày ngài, đôi mắt sâu thẳm thẫn thờ nhìn vực sâu vạn trượng trước mắt.
Thiếu nữ đang suy nghĩ một người, nghĩ Trần Lạc.
Ba phần nhớ, ba phần tò mò, ba phần mờ mịt.
Thiếu nữ không biết tại sao nàng nhớ nhung thiếu niên áo lam đó, nàng chỉ cảm thấy rất muốn gặp hắn. Chẳng biết từ bao giờ thiếu niên xâm nhạp vào trái tim nàng, mỗi khi rảnh rỗi sẽ nhớ đến hắn.
Thật lâu sau, thiếu nữ nhỏ giọng nói:
- Ta làm sao vậy? Chẳng lẽ thích hắn rồi?
Thiếu nữ lắc đầu, nhíu mày nói:
- Chắc không phải, ta chỉ tò mò về hắn nên mới nhớ hắn.
Thật sự là tò mò sao?
Bản thân Tiết Thường Uyển không hiểu nổi lòng mình, nhưng Trần Lạc có rất nhiều điều làm nàng tò mò. Đặc biệt trong bữa tiệc mừng công thiếu niên áo lam lạnh lùng, tàn nhẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng. Khiến Tiết Thường Uyển khó hiểu nhất là huyết trận trên người Lý Nguyên chấp sự, nhiều trận pháp công kích trong Thiên Khải trang viên.
Tiết Thường Uyển có tư chất thông minh, nhạy bén tỉ mỉ, tạo nghệ trận pháp đến trình độ vu sư trung cấp. Tiết Thường Uyển nổi bật trong số bạn cùng lứa, nàng từ nhỏ thích lật xem sách cổ, có thể nói là bác học đa tài. Có lẽ Tiết Thường Uyển nhiều không biết nhiều thứ nhưng nàng biết một số kiến thức. Ví dụ huyết trận trên người trận tượng, Tiết Thường Uyển biết tế luyện huyết trận cực kỳ phức tạp, tuyệt đối không ai dùng máu của mình tế luyện. Còn có nhiều trận pháp công kích mới xuất hiện. Mọi thứ đều kỳ lạ làm Tiết Thường Uyển khó hiểu, nhưng có một điều nàng dám chắc là chúng liên quan đến Trần Lạc.
Tại sao Trần Lạc lúc Trần Lạc muốn giết Lý Nguyên chấp sự thì trận pháp thủ hộ Thiên Khải trang viên có thêm nhiều trận pháp công kích? Những trận pháp công kích này đều sẵn sàng khởi động, hầu như bao phủ nguyên Thiên Khải trang viên. Chỉ cần người bày trận pháp bắn ra một phù văn là đống trận pháp đó sẽ vận chuyển ngay, trong Thiên Khải trang viên sẽ máu chảy thành sông.
Trận pháp công kích là Trần Lạc bày ra sao?
Nếu là Trần Lạc làm thì hắn bày trận pháp để làm gì?
Trần Lạc muốn giết Lý Nguyên chấp sự nhưng tại sao bao phủ nguyên Thiên Khải trang viên?
Không lẽ ai ngăn cản Trần Lạc giết Lý Nguyên là hắn sẽ chém chết người đó?
Nếu đúng như vậy thì Trần Lạc quá đáng sợ.
Có thật sự như vậy không?
Tiết Thường Uyển lập tức phủ định cách nghĩ này, bởi vì không ai có thể bày ra nhiều trận pháp công kích trong thời gian ngắn như vậy. Có lẽ Trần Lạc giỏi trận pháp nhưng nói hắn bày ra được nhiều trận pháp công kích trong thời gian ngắn thì là chuyện không thể. Dù là đại Diệp Thanh, thậm chí tự nhiên đại trận sư cũng không làm được.
Nếu không phải Trần Lạc thì là ai?
Rất nhiều nghi hoặc, tò mò làm Tiết Thường Uyển suy nghĩ nát óc mấy ngày qua.
- Điên rồi, điên chết được! Đang yên lành ta suy nghĩ mấy chuyện này làm gì? Liên quan gì ta? Tại sao ta phải quan tâm chuyện hắn làm?
Tiết Thường Uyển nhắm mắt lại, ưu sầu lắc đầu.
Bỗng nhiên một thanh âm dịu dàng lọt vào tai Tiết Thường Uyển.
- Mỹ nhân nhi, hơn nửa đêm làm gì ở đây vậy?
A?
Thanh âm này... Khá quen tai.
Tiết Thường Uyển xoay người, giật mình thấy có người đến trước mặt mình, đó là một thiếu niên áo lam mảnh khanh. Thiếu niên bước chậm, khuôn mặt hơi nhu treo nụ cười.
Là hắn.
Trần Lạc.
Tiết Thường Uyển nghi hoặc hỏi:
- Sao ngươi đến đây?
- Tìm nàng.
Trần Lạc đi qua, nhìn vực sâu trước mặt, nhíu mày. Trần Lạc thụt lùi lại, hắn hơi sợ độ cao.
- Tìm ta?
Tiết Thường Uyển không ngờ Trần Lạc sẽ tìm mình, biểu tình từ giật mình chuyển sang phức tạp.
Tiết Thường Uyển xấu hổ quay người sang hướng khác, khẽ hỏi:
- Tìm ta làm gì?
- Lần trước nàng hiến dâng một giọt Thất Thải Vân Tuyền chữa trị linh hải cho lão sư của ta mà ta chưa cảm ơn nàng.
Tiết Thường Uyển thất vọng khẽ ừ:
- À.
Tiết Thường Uyển nói:
- Đó vốn là thứ đại ca của ngươi tặng.
Bởi vì Thất Thải Vân Tuyền quá quý giá, sau khi ra khỏi Bạch Cốt Hàn Cung Trần Lạc đã trả lại cho Trần Lạc nhưng hắn không chịu nhận, nàng đừng giữ lại.
- Phong cảnh chỗ này không tệ.
Trần Lạc đứng đây, gió mạnh thổi đến, vạt áo bay phần phật, sợi tóc rối tung. Trần Lạc thích cảm giác bị gió thổi quét thế này, rất sảng khoái. Trần Lạc giang hai tay, nhìn trăng trong trời đêm.
Trần Lạc nói:
- Bóng đêm đẹp, trăng sáng đẹp, người càng đẹp.
Trần Lạc nói rồi nghiêng đầu nhìn Tiết Thường Uyển.
Không phải Trần Lạc nịnh nọt Tiết Thường Uyển.
Trong bóng đêm, dưới ánh trăng, trên đỉnh núi, bên vực sâu, trong gió mạnh, Tiết Thường Uyển mặc áo trắng đẹp tựa tiên nữ trong tranh. Được Trần Lạc khen làm mặt Tiết Thường Uyển đỏ rực, xấu hổ cúi đầu, sắc hồng càng khiến nàng thêm xinh.
Trần Lạc trêu chọc:
- Mắc cỡ?
- Làm gì có.
Tiết Thường Uyển càng cúi thấp đầu, xấu hổ hơn.
Đẹp, rất là đẹp, đẹp như thiên sứ như tiên lại như tranh, đẹp làm tim Trần Lạc đập nhanh. Trần Lạc kiềm không được vén sợi tóc dài rũ xuống, tiếp xúc làm người Tiết Thường Uyển khẽ run. Tiết Thường Uyển ngẩng đầu định nói gì thì thiếu niên áo lem bỗng đến gần. Tiết Thường Uyển chỉ kịp thốt một chữ 'ngươi' đã bị Trần Lạc hôn. Tiết Thường Uyển trợn to mắt không dám tin, đầu óc trống rỗng, người cứng ngắc.
Khi Tiết Thường Uyển kịp phản ứng lại thì vùng vẫy nhưng bị thiếu niên áo lam ôm chặt. Tiết Thường Uyển giơ tay lên lập tức bị thiếu niên áo lam bắt giữ, nàng càng vùng vẫy thì hắn càng hôn điên cuồng. Đầu lưỡi trơn ướt triền miên trong miệng Tiết Thường Uyển, làm nàng thấy toàn thân tê dại. Tiết Thường Uyển vùng vẫy, vô dụng, càng chống cự, thiếu niên áo lam hôn càng điên cuồng. Có lẽ vì nhận ra điều này nên từ khi nào Tiết Thường Uyển buông xuôi, mặc cho Trần Lạc hôn.