Từ Đức Tài về đến đại sảnh thấy Trần Lạc áo tím không xử mình thì trái tim treo cao thả lỏng, chươt thấy Trần Lạc thờ ơ như không, gã khuyên hắn rút đi:
- Trần huynh, còn muốn chơi tiếp sao? Mau chạy đi, không thấy thủ đoạn của tên mặc áo tím sao? Giơ tay một cái lão gia tử Phong gia không còn lại cọng lông. Lão gia tử này là phụ thân ruột của Như Ý vương tọa, tên áo tím lúc giết người không nhíu mày cái nào. Trần huynh rút nhanh đi!
Trên tầng hai, Trần Lạc không nhúc nhích, ánh mắt khó tin nhìn Trần Lạc áo tím, thật khó tin. Trần Lạc không bất ngmờ Trần Lạc áo tím búng tay tiêu diệt Phong lão gia tử, hắn ngạc nhiên là vừa rồi Trần Lạc áo tím sử dụng lực lượng nguyên thủy, nguyên tội.
Đúng vậy, là nguyên thủy, nguyên tội giống y hệt căn nguyên của Trần Lạc.
Sao có thể?
Mặt giống nhau thì thôi. Cách nói năng giống nhau thì thôi, biết chuyện riêng của hắn cũng không có gì, nhưng giờ căn nguyên nguyên thủy, nguyên tội cũng y đúc. Chuyện quái quỷ gì đây? Trần Lạc cứ nghĩ mấy Trần Lạc chỉ giả mạo hắn, nhưng bây giờ hắn cảm giác chuyện không đơn giản chút nào. Vì bọn họ giống Trần Lạc y như đúc, không có gì khác biệt. Đây là giả sao? Không, không phải giả mạo, nói bọn họ là Trần Lạc thật cũng không khoa trương.
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
Trần Lạc không ngồi yên được nữa, hắn nhìn chằm chằm Trần Lạc áo tím, Trần Lạc áo trắng, Trần Lạc áo đỏ, Trần Lạc áo lam.
Trần Lạc hỏi:
- Ta cứ nghĩ các ngươi chỉ chơi, giờ mới nhận ra các ngươi không đơn giản là chơi.
Trần Lạc áo tím liếc Trần Lạc:
- A? Chơi?
Trần Lạc áo tím khinh thường nói:
- Đừng nói dễ nghe vậy, không biết còn tưởng rằng ngươi là thật.
Trần Lạc áo lam nhìn Trần Lạc, mỉm cười nói:
- Nói đến thì nhìn kỹ thấy tiểu tử này khá giống.
- Thật thì không giả được, giả không thành thật.
Trần Lạc áo trắng vẫn thản nhiên nói:
- Hay năm chúng ta chơi di?
Trần Lạc áo đỏ đứng dậy:
- Chơi thì chơi, sợ các ngươi chắc? Lão tử là vàng thật không sợ lửa.
Trần Lạc áo đỏ phủi vỏ hạt dưa rơi đầy đất, hai tay ấn mặt bàn cười hỏi:
- Chơi thế nào? Ai chơi trước?
Trần Lạc nói:
- Ta trước.
- A? Chơi thế nào?
Trần Lạc đổ bốn ly rượu, vung lên.
Vù vù vù vù!
Bốn ly rượu bay qua. Trần Lạc áo tím, Trần Lạc áo trắng, Trần Lạc áo lam đón lấy ly rượu, chỉ có Trần Lạc áo đỏ là không cầm. Những người khác không nhìn ra bí ẩn nhưng Trần Lạc thì biết, lòng càng nghi hoặc, khó hiểu hơn. Bởi vì bốn Trần Lạc, dù là Trần Lạc áo tím có nguyên thủy, và nguyên tội giống Trần Lạc, hay Trần Lạc áo trắng, Trần Lạc áo lam cũng có nguyên thủy và nguyên tội.
Chuyện gì đây trời? Ba người này là ai?
Trần Lạc áo đỏ là ai?
Mặc dù vừa rồi Trần Lạc áo đỏ không ra tay nhưng Trần Lạc khẳng định đó không phải nguyên thủy, nguyên tội. Trần Lạc áo đỏ sợ lộ đuôi nên không dám nhận ly rượu. Tuy xác định Trần Lạc áo đỏ không có nguyên thủy, nguyên tội nhưng Trần Lạc không biết đối phương là ai.
Trần Lạc áo tím nhìn Trần Lạc áo đỏ, mỉm cười nói:
- Dường như có người ra khỏi cuộc chơi.
- Chưa chắc.
Trần Lạc áo đỏ không hề lúng túng, cục súc gì mà dào dạt tự tin nhìn ba Trần Lạc.
Trần Lạc áo đỏ cười nói:
- Nếu ta ra, các ngươi thì sao?
Trần Lạc áo đỏ nhún vai nói:
- Không sợ cho các ngươi biết, ta miệng rộng, dù sao ta không còn lại gì, nên ta không quan tâm.
Câu này đầy ẩn ý, có phần uy hiếp. Ngụ ý là nếu các ngươi đá ta ra khỏi trò chơi thì ta phanh phui hết bí mật của các ngươi.
Trần Lạc áo tím cười, không biết đối phương cười cái gì.
Trần Lạc áo lam nhìn Trần Lạc áo tím:
- Hắn đang uy hiếp ngươi.
Trần Lạc áo tím bí hiểm trả lời:
- Là uy hiếp các ngươi mới đúng đi?
Trần Lạc áo trắng lạnh nhạt nói:
- Tại sao ngươi nhất định phải tham gia? Chuyện này vốn không phải trò chơi của ngươi.
- Các ngươi nên biết tại sao.
Khi Trần Lạc áo đỏ nói câu này đôi mắt nhìn Trần Lạc.
Đám người trong tửu lâu xoe tròn mắt, không biết mấy Trần Lạc đối thoại có ý gì. Trần Lạc lờ mờ nhìn ra được đôi chút, nhưng hắn không khẳng định.
Chợt một thanh âm vang lên.
- Tiểu Tiêu Du.
Nghe thanh âm này tim Trần Lạc rớt cái bịch. Trong thiên địa chỉ có một người gọi Trần Lạc như thế, đó là Úy Thiên Long. Quả nhiên một thân hình mơ hồ vào tửu lâu, vóc dáng cao to, anh tuấn uy vũ, khí độ bất phàm, áo trắng tôn lên khí chất nho nhã. Đã lâu Trần Lạc chưa gặp Úy Thiên Long nhưng hắn nhận ra ngay.
- Lão Úy!
Là Trần Lạc kêu, nhưng bốn Trần Lạc khác cũng kêu. Năm người cùng kêu lão Úy.
Thấy Úy Thiên Long đến, đám người Lâm lão gia tử tiến lên.
- Lão gia!
Các đại nhân vật Thiên Khải thương các cùng kêu tiếng chủ Thiên Khải. Mãi đến lúc này mọi người mới biết nam nhân trung niên đẹp trai nho nhã là chủ nhân bí ẩn của Thiên Khải thương các.
Danh tiếng của chủ Thiên Khải cực kỳ vang dội trong vô tận hải, có thể nói là không người không biết. Nhưng ít ai biết thân phận, lai lịch của chủ Thiên Khải, thậm chí không biết tên. Nhiều người lần đầu tiên gặp mặt Úy Thiên Long, bao gồm đám người Long Tuyền Vĩnh Hằng Quốc Độ.
Thái tử Kỳ Lân nghi hoặc hỏi:
- Chủ Thiên Khải trong truyền thuyết chẳng phải đã sớm thành thần sao? Trông không giống.
- Ta không biết chủ Thiên Khải có thành thần chưa, nhưng hiện tại ngươi chỉ thấy ý thức của chủ Thiên Khải chứ không phải bản tôn.
- Chỉ là ý thức?
Đám người thái tử Kỳ Lân ngạc nhiên, vì bọn họ không phát hiện ra đây là ý thức của Úy Thiên Long.
Ân Tiểu Ly kêu lên:
- Úy đại ca.
Ân Tiểu Ly và Úy Thiên Long đã kết bái nghĩa muội, nếu không Úy Y Nhi đã chẳng thân thiết gọi cô cô.
- Phụ thân, chẳng phải người nói mấy năm nữa mới về sao? Sao hiện tại trở về rồi?
Úy Y Nhi kêu phụ thân mọi người mới biết tiểu cô nương là nữ nhi của Úy Thiên Long.
- Xảy ra chuyện lớn như vậy sao ta không về được?
- Phụ thân thật sự quen Trần Lạc?
- Đâu chỉ là quen?
Úy Thiên Long cười nói:
- Ta và Tiêu Du thúc thúc của người quen rất lâu rồi.
- Trời, vậy phụ thân mau nhìn xem ai là Trần Lạc thật?
Từ khi Úy Thiên Long đến thì luôn nhìn năm Trần Lạc trên tầng hai, gã chỉ nhìn, không nói.
Trần Lạc áo đỏ tự tin tràn trề nói:
- Lão Úy, ngươi đến rồi dễ xử!
Trần Lạc áo tím cười chào:
- Ha, lão Úy!
Ngón tay Trần Lạc áo tím chỉ vào Úy Thiên Long, thân thiết không giả dối.
Thấy Úy Thiên Long, Trần Lạc định nói gì nhưng ngẫm nghĩ lại thôi. Mấy Trần Lạc khác gặp Úy Thiên Long thân còn hơn người thật, hắn biết nói gì đây? Nói gì có ích không? Làm sao đây? Mấy Trần Lạc trừ Trần Lạc áo đỏ ra ba Trần Lạc khác có căn nguyên giống hắn y như đúc, biết dùng cách gì để chứng minh bản thân đây?
Thật nhức đầu.
Thấy Úy Thiên Long không nói chuyện, Úy Y Nhi thúc giục:
- Phụ thân nói đi, ai là Trần Lạc thật?
Úy Thiên Long lắc đầu cười khổ nói:
- Ta cũng không nhận ra.
- Cái gì? Phụ thân không nhận ra?