Thiên Vu

Chương 1225: Oanh động




- Các người... Vô sỉ! Các người muốn làm gì? Đừng tái tạo lại, đừng! Đồ điên, một đám khùng! Hiện tại ý thức của chúng ta còn trong thế giới này, nếu các người tái tạo lại thì ý thức của chúng ta cũng tái tạo lại thoe, reất có thể sẽ tán loạn thế giới. Các người điên rồi!

- Đúng vậy! Chúng ta đều đã điên. Sau khi tái tạo ý thức có biến mất hay không thì hãy đánh cuộc một phen đi.

- Điên, đám nữ nhân biến thái này. Dù ý thức không biến mất, sau khi tái tạo ý thức của các người sẽ mất sạch sẽ, ký ức trước kia không còn.

- Ha, đây là điều chúng ta muốn.

Nghe xong nam nhân và các nữ nhân đối thoại, tư duy của Trần Lạc càng hỗn loạn, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Nghe bọn họ khắc khẩu dường như nam nhân sáng tạo một thế giới, sau đó nam nhân phát hiện thế giới này dựng dục ra ý thức riêng, lo có ngày thế giới đã sáng tạo làm hại người khác nên muốn hủy diệt nó.

Đám nữ nhân không muốn hủy diệt nó, ngược lại muốn ở trong thế giới này, nên cố gắng khuyên nhủ nam nhân. Nhưng nam nhân không chịu dừng tay, hai bên đánh nhau. Không biết các nữ nhân dùng cách gì, hình như tái tạo lại thế giới này.

Trần Lạc không biết về sau xảy ra chuyện gì, cũng không biết nam nhân và các nữ nhân kia là ai. Bọn họ nói thế giới là như thế nào, thế giới này chẳng lẽ có thể khởi động lại?

Không hiểu.

Trần Lạc càng thấy lạ là khi nam nhân cùng mấy nữ nhân khắc khẩu nhiều lần nhắc đến lên giường, còn có lời thô tục này? Trong ấn tượng của Trần Lạc những từ ngữ đó đến từ thế giới bí ẩn hắn và Lạc Anh cùng xuyên qua, trong thế giới bí ẩn đó xem như quốc mắng, lên giường càng như cơm thường.

Hay nam nhân và các nữ nhân đến từ thế giới kia? Sau đó dùng công nghệ cao sáng tạo một thế giới?

Không thể nào.

Tuy thế giới kia là khoa học kỹ thuật văn minh, nhưng bảo sáng tạo một thế giới nghe là thấy vớ vẩn.

Khoan.

Trần Lạc chợt nhớ lúc bọn họ khắc khẩu nam nhân nhiều lần nhắc tới đất hư vọng, Tiểu Phật Linh giới, nơi đó là đâu? Có liên quan gì với Hư Vọng chi thư không?

Hư vọng.

Hư Vọng chi thư nói vũ trụ này là giả, tất cả đều là hư vọng giả tượng.

Giữa hai bên có mối liên quan gì sao?

Hoặc có thể suy đoán to gan chút, nam nhân nhắc đến thế giới là phương vũ trụ này? Càng không thể nào, càng vớ vẩn hơn. Nếu nói người ở thế giới bí ẩn kia lợi dụng công nghệ cao sáng tạo một thế giới ảo Trần Lạc nhiều ít chấp nhận được, dù sao hắn từng sống trong thế giới này kia, hơi hiểu về công nghệ cao. Trần Lạc biết khi khoa học kỹ thuật phát triển tới trình độ nhất định không chừng có thể sáng tạo một thế giới ảo.

Nhưng nói người ở thế giới kia sáng tạo vũ trụ thì nghĩ bằng ngón chân cũng không thể.

Vũ trụ là thứ gì?

Nó tồn tại ức vạn năm, thế giới bí ẩn kia nằm trong ức vạn thế giới trong vũ trụ, nó mới tồn tại bao lâu? Cùng lắm lịch sử vạn năm, làm sao sáng tạo ra vũ trụ được?

Nếu nam nhân nói thế giới không phải phương vũ trụ này tại sao nhiều lần nhắc đến hư vọng? Có liên quan gì không?

Điều này dính dáng gì đến nhân quả? Tại sao sau khi Nhân Quả chi tâm nuốt đầu phật thì Trần Lạc như mộng về thiên cổ, như chính mình ở trong cảnh đó, nghe một nam mấy nữ cãi lộn?

Tại sao?

Không hiểu, Trần Lạc nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lý do, càng nghĩ càng hồ đồ, càng nghĩ đầu óc càng hỗn loạn như đống tương tàu.

Trần Lạc hỏi Hư Vọng chi linh, nàng tỏ vẻ hoàn toàn không biết, không có khái niệm gì.

Chết tiệt, rốt cuộc là tại sao?

Trần Lạc suy nghĩ lại một lần nữa, đầu óc rõ ràng hơn, lại suy tư ngay từ đầu. Không biết qua bao lâu, đầu Trần Lạc nhức nhối. Loại cảm giác này như có mấy vạn sợi dây thừng thắt gút lại, cỡ mãi không ra, càng gỡ càng rối, cuối cùng chẳng những không gỡ còn gút thêm vài nút thắt.

- Chết tiệt, lão tử không nghĩ nữa!

Trần Lạc không chịu nổi, hắn cảm thấy đầu sắp nổ tung.

Trần Lạc ra khỏi linh hải, há mồm mắng:

- Tổ cha nó, thích làm gì thì làm, mặc kệ chân giả gì, liên quan gì lão tử?

Nói thật là nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ dung hợp Hư Vọng chi thư, Trần Lạc lười quan tâm vũ trụ là thật hay giả. Thật thì sao? Giả thì sao? Vẫn như nhau, có người nghèo, có người giàu, có thần, có ma, có người tốt, người xấu. Một nữ nhân nói đúng, chỉ cần sống vui vẻ, mặc kệ nó là thế giới thật hay giả dối.

Nói là vậy, Trần Lạc cũng nghĩ vậy, nhưng hắn bất đắc dĩ không thể làm như thế. Hết cách, dung hợp Hư Vọng chi thư tương đương bước lên con đường không lối về, không thể từ bỏ, không lựa chọn được. Điều duy nhất Trần Lạc có thể làm là cứ đi thẳng tới trước cho đến cuối, nếu không chờ đợi hắn là lạc trong quy khư mãi mãi hư vô.

Đời người tám chín phần mười không như ý.

Trần Lạc khẽ thở dài:

- Ài.

Trần Lạc nghĩ nên quay về Quảng Lăng thành, từ biệt nhóm Lý Trường Phong rồi đi.

***

Hai ngày gần đây Quảng Lăng thành rất náo nhiệt, Hành Giả ra vào như trẩy hội. Lý do đơn giản, bọn họ nghe nói chuyện hiếm lạ xảy ra trong đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử tối qua. Nghe nói một tiểu tử mặt trắng bí ẩn dùng số tiền ba mươi ức đấu giá một đầu phật không thể giám định. Tiểu tử mặt trắng tùy tay ném một khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết. Không chỉ thế, tiểu tử mặt trắng còn đánh công tử Phong gia một trong năm đại gia tộc Quảng Lăng thành, Phong Ngọc La. Ba sự kiện này cái nào cũng đủ khiến Quảng Lăng thành náo động.

Mọi người rất muốn thấy người kêu giá ba mươi ức kếch sù, có tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết hiếm thấy, dám đánh Phong Ngọc La là thần thánh phương nào. Đây là ba mươi ức, đừng nói trong mắt đám Hành Giả, dù là các đại gia tộc truyền thừa mười vạn năm cũng là số tài khoản kếch sù. Huống chi tiểu tử mặt trắng có được tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết, cái này càng ghê gớm. Tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết tính toàn vô tận hải cũng là báu vật vô giá.

Nếu chỉ có bấy nhiêu chưa đến nỗi làm đám Hành Giả không tiếc bỏ ra số tiền lớn vào Quảng Lăng thành. Nghe đồn tiểu tử mặt trắng đánh Phong Ngọc La.

Phong Ngọc La là ai? Người nào lăn lộn trong Quảng Lăng thành không biết tên Phong Ngọc La? Hiện tại Phong Ngọc La bị đánh, còn là trong thọ yến của Bà Sa tiểu thư, điều này khiến người giật mình.

Thông thường quý công tử đến từ đại gia tộc như Phong Ngọc La muốn tu vi có tu vi, muốn thế lực có thế lực, có thể nói là không ai dám chọc vào. Dù chân nhân tu ra căn nguyên bản thủy muốn đụng vào Phong Ngọc La cũng phải đắn đo kỹ. Dù là thượng nhân tu ra căn nguyên bản sơ cũng không dám tùy ý đánh.

Lý do rất đơn giản, trong vô tận hải hễ gia tộc nào có chút nội tình thì đều là rắc rối phức tạp, có thể nói giật sợi dây kéo nguyên cánh rừng. Gia tộc nhỏ còn như thế, huống chi Phong gia Quảng Lăng thành không phải gia tộc nhỏ, là bàng chi của vương tọa gia tộc như ý Phong gia.